Chương 51: Võ Kỹ Thiên Giai (2)

Chuyện này tương tự với việc ngươi học ném bóng rổ, ban đầu ngươi đã ném trượt chín mươi chín phát, đến lần thứ một trăm cuối cùng thì ném trúng, ngươi có thể vỗ ngực bảo mình nắm được kỹ xảo ném bóng rổ à?

Chắc chắn không làm được, vẫn phải luyện tập thật nhiều mới có thể phát huy ổn định, nắm giữ triệt để.

Thế nhưng uy lực một kiếm này mạnh thật, tiếng vang gây ra cũng lớn, nên đi đâu luyện đây?

Không thể lén lút luyện được nữa rồi!

Cố Thanh Phong khổ não hồi lâu, đột nhiên, hắn nghĩ ra rồi!

Chỉ cần đổi Bạch Cốt Yêu Hảo thành một ngọn lửa bình thường là được chứ gì?

Nói trắng ra là, không phải mình đang luyện tập kết hợp năng lực ngự hoả và Nhất Tự Phần Dương Kiếm à?

Dưới sự trợ giúp của năng lực ngự hỏa, Cố Thanh Phong có thể điều khiển nhuần nhuyễn được bất cứ ngọn lửa giống như sử dụng cánh tay mình vậy, cho nên lửa thường với Bạch Cốt Yêu Hoả đối với hắn mà nói, căn bản không khác nhau.

Cố Thanh Phong càng nghĩ càng hưng phấn, chỉ thấy mình đây đúng là một thiên tài!

Ngọn lửa bình thường tạo ra động tĩnh rất nhỏ, có thể tùy ý luyện tập!

Chẳng qua Cố Thanh Phong không đi luyện ngay lập tức, vì hắn đã quay về túc xá, mặc dù chỉ có một người, thế nhưng xung quanh có không ít hàng xóm.

Ban đêm khuya khoắt ngươi mang lửa ra khua, không biết còn tưởng ngươi muốn phóng hỏa đấy.

Vì thế Cố Thanh Phong chỉ đành leo lên giường đi ngủ, nhưng vì sướиɠ quá, lăn đi lăn lại vẫn không ngủ được.

Cuối cùng, đột nhiên hắn nhớ ra mình vẫn còn một viên Bồi Nguyên đan chưa ăn, lại nghĩ đến tu vi thấp đến đáng thương của mình, Cố Thanh Phong không lề mề nữa, đứng dậy lấy Bồi Nguyên đan từ trong người ra.

Bồi Nguyên đan chính là đan dược thiết yếu cho việc tu luyện của võ giả Nội khí cảnh, bởi vì Tụ Khí cảnh ăn Bồi Nguyên đan quá lãng phí, không hấp thu được nhiều, cho nên Trấn Ma Ti sẽ không cấp cho Tụ Khí cảnh.

Nhưng ai biết được Cố Thanh Phong là một tên quái thai, sớm đã lấy được Bồi Nguyên đan rồi.

Cố Thanh Phong cũng mặc kệ lãng phí hay là không lãng phí, tư chất bản thân là cái dạng gì thôi không cần nói nhiều, nếu không dùng chút đan dược, e rằng đến chết cũng chưa thể thăng cấp lên Nội Khí cảnh.

Nói đến đan dược, Cố Thanh Phong không khỏi nghĩ đến chuyện xưa về đan dược hồi mới vào được tiền bối dẫn hắn nhập môn Trấn Ma Ti kể.

Rằng, cực lâu về trước, có một cặp song sinh, hai người này có tư chất như nhau, công pháp như nhau, sư phụ cũng giống nhau, anh trai mỗi ngày tu luyện tám canh giờ, nhưng không sánh bằng em trai mỗi ngày tu luyện bảy canh giờ.

Nguyên nhân nằm ở đâu?

Thì ra em trai ngoài tu luyện ra, tranh thủ dành ra một canh giờ cùng sư phụ đánh cờ, tưới hoa cho sư phụ và vân vân, cứ thế mãi, em trai được sư phụ cưng chiều hơn cả.

Thế nên sư phụ hễ không có ai là lén lút đưa cho em trai đan dược.

Em trai nhờ vào đan dược, cho dù thời gian tu luyện mỗi ngày ít hơn, tu vi như nhau vẫn có thể vượt qua anh trai mình.

Câu chuyện này cho ta biết tầm quan trọng của đan dược.

Cố Thanh Phong nhìn Bồi Nguyên đan trong suốt trong tay, ngửi ngửi mùi thuốc, sau đó liền nuốt một ngụm.

“Oẹ~ Đắng quá vậy!” Khuôn mặt anh tuấn của Cố Thanh Phong trong nháy mắt nhăn lại.

Bồi Nguyên đan này quả nhiên ngửi thì thấy thơm, còn ăn thì đắng ngét.

Nói cho cùng, dù sao đây cũng là đan dược, đan dược cũng là thuốc, thuốc còn có thể ngon được sao?

Đợi vị đắng trong miệng diệu dần đi, Cố Thanh Phong chỉ cảm thấy đan điền đột nhiên tuôn ra một luồng năng lượng nhiệt lưu tinh thuần to lớn.

Cũng giống như một hơi uống cạn một bình nước nóng, vừa bức vừa nóng, đan điền như sắp nổ tung.

Đây là bởi vì cảnh giới của hắn quá thấp, chỉ có Tụ Khí tam trọng, mà lại ăn đan dược của võ giả Nội Khí cảnh, thân thể bị dược lực tác động.

Lúc này đan điền của hắn đã bị dược lực chen chúc, nhưng dược lực Bồi Nguyên đan còn đang liên tục phóng thích, dược lực dư thừa bắt đầu tràn ra theo thân thể hắn.

Cố Thanh Phong kinh hãi, toang thật rồi, lãng phí quá.

Vì thế vội vàng vận chuyển thuần dương công, bắt đầu nhanh chóng vận chuyển Chu thiên, điên cuồng hấp thu dược lực.

Dưới tác dụng của dược lực, nguyên khí giống như sợi tóc trong cơ thể Cố Thanh Phong nhanh chóng tăng trưởng, hiệu suất tu luyện nhanh hơn trước mấy chục lần!

Một canh giờ sau, Cố Thanh Phong chỉ cảm giác thân thể của mình đạt tới một điểm giới hạn.

Giống như một quả bóng bay được thổi đến mức giới hạn.

Tiếp tục hấp thụ dược lực.

Phụt!

Một tiếng nhỏ vang lên trong cơ thể!

Tiếng phá quan đây mà!

Khí thế trên người Cố Thanh Phong cũng theo đó mà liên tục tăng lên.

Tụ Khí tứ trọng!

“Ha ha ha, cuối cùng cũng đột…”

Lời của hắn còn chưa nói hết, sắc mặt lại đột nhiên biến đổi, đúng là dược lực trong cơ thể lại mãnh liệt ập đến.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, đan dược mà võ giả Nội Khí cảnh này ăn lại tốt như vậy.

Cũng không có cảm giác được nội khí cảnh võ giả mạnh bao nhiêu ? Ngay cả phòng ngự của mình cũng không phá được.

Cố Thanh Phong không kịp suy nghĩ nhiều, để tránh lãng phí, lần thứ hai điên cuồng vận chuyển thuần dương công, đắm chìm trong tu luyện.

….

Sáng sớm, mặt trời mọc về phía đông, mặt trời rực rỡ như lửa.

Một tia nắng vàng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào người Cố Thanh Phong.

Hắn lúc này giống như một pho tượng điêu khắc bình thường, cứ như vậy không nhúc nhích thiền hết một đêm.

Đột nhiên!

Hai mắt Cố Thanh Phong vốn nhắm chặt chợt mở ra, một đạo tinh quang lóe lên trong mắt hắn, xán lạn như sao.

Khí thế trên người hắn ầm ầm bộc phát, rõ ràng là… Thiếu chút nữa là Tụ Khí ngũ trọng!

“Đây chính là Tụ Khí tứ trọng đỉnh phong?” Cố Thanh Phong có chút hoảng hốt.

Nếu như tu luyện có thanh tiến độ, vậy hiện tại thanh tiến độ nhất định là 99% Tụ Khí tứ trọng, chỉ thiếu một phần trăm là có thể đột phá đến Tụ Khí ngũ trọng.