Chương 25

Thúy Thúy chặt bộp bộp, con thỏ đã chia thành hai.

Trương Cố Dương: “Lần này thích khách trốn vào hành cung, mưu toan dùng sắc dụ Hoàng Thượng, Hoàng Thượng bị thương hơi nặng, nhưng cũng may thích khách đâm trật, tính mạng không ngại.”

Ta: “Thật đáng tiếc.”

Sao lại đâm trật vậy chứ?

Thúy Thúy chặt bỏ đầu thỏ một phát.

“Tiểu thư, đầu thỏ tê cay mà người nói ấy, khi nào thì mình sắp xếp?”

Ta bớt thời giờ trả lời nàng ấy một câu.

“Không có tiêu, tích cóp thêm mấy cái để kho ăn đi.”

Sau đó mới phản ứng lại.

“Huynh nói dùng sắc dụ Hoàng Thượng? Không phải lần này vẫn là một nữ thích khách chứ?”

Trương Cố Dương bất đắc dĩ gật gật đầu.

“Chúng ta hoài nghi vẫn là người lúc trước, nhưng lần này thích khách kia trốn quá nhanh, chúng ta không thể nhìn rõ dáng vẻ của ả ta.”

Ta bắt đầu cực kỳ hoài nghi có phải tổ chức thích khách ở thời đại này có nhạt nhẽo quá hay không.

Hại một người mà cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, chiến sĩ thi đua cũng không ra sức làm việc như vậy.

Ta nhìn Trương Cố Dương, rất nghiêm túc hỏi ra nghi vấn đã tồn tại trong lòng ta thật lâu rồi.

“Là cô nương kia trông không tồi, hay là Hoàng Thượng nhà ta không kén ăn?”

Trương Cố Dương:……

Không phải điểm chú ý của ta kỳ lạ, mà ta thật sự không có hứng thú.

Hoàng đế có chết hay không, ta cũng phải đi.

Thúy Thúy làm một con thỏ xong, lại bắt đầu múc nước từ giếng, chuẩn bị rửa rau.

Trương Cố Dương có hơi xấu hổ mà khụ một tiếng.

“Nói tóm lại, gần đây trong cung sẽ tuần tra chặt chẽ, ngày thường nương nương vẫn không nên đi ra ngoài cho thỏa đáng, miễn gặp phiền toái.”

Được rồi được rồi, ta thừa nhận gần đây hoàng đế không ở trong cung lá gan của ta cũng to lên một chút, lúc đi xem thỏ luôn lấy việc công làm việc tư, tiện đường đi đào rau dại, không cẩn thận một cái là chạy trốn có hơi xa.

Nhưng ta vẫn rất cẩn thận mà, chỉ đi đường nhỏ hẻo lánh thôi.

Đương nhiên cũng không phải ta tự nguyện đi, dù sao trên đường không hẻo lánh cũng không có rau dại…

Nếu Từ Thịnh còn không trở lại, ta thậm chí còn định lén đi đào mấy cây măng.

Thứ nhất là có thể cải thiện thức ăn, thứ hai còn có thể trồng vài cây trúc.

Nói không chừng mùa hè năm sau là có thể làm chiếu nằm được.

Trương Cố Dương lại ngồi thêm một lát, lầu bầu nửa ngày dặn dò ta nhất định không thể ra ngoài, còn cường điệu tỏ vẻ xin lỗi một chút bởi vì gần đây tuần tra nghiêm ngặt, cho nên không thể mang cho ta quá nhiều đồ.

Ta đang bận tiếc thương cho măng và chiếu vừa mới ra đời còn chưa lớn mà đã chết của ta, đồng ý cực kỳ có lệ.

Thúy Thúy ở bên thành giếng một chốc thì rửa rau, một chốc thì vo gạo, lát sau lại giặt quần áo, sau đó lại lau nhà, quay trái quay phải mà không rời khỏi tiền viện nửa bước.

Có lẽ Trương Cố Dương cũng vừa vặn gặp phải Thúy Thúy mới đến thăm ta, ngồi một lúc rồi đi.

Ta nhìn Trương Cố Dương vừa mới đi, sau lưng tiểu nha đầu liền không có chuyện gì làm nữa, vẫy tay gọi nàng ấy đến.

“Thúy Thúy, em phải nghĩ kỹ.”

Nói thật, đúng ra ta vẫn luôn muốn tâm sự với Thúy Thúy về đề tài này, chẳng qua gần đây Thúy Thúy hay đi ra ngoài quá, ta lại bận ai oán Từ Thịnh chạy trốn không thấy bóng người, cho nên mãi vẫn chưa có thời gian.

“Ta đã hạ quyết tâm nhất định phải ra cung, em cũng biết suy nghĩ của ta, muốn đi thì nhất định sẽ cho Vân Hà Cung một mồi lửa, làm cảnh giả chết, từ đây sẽ không bao giờ quay về hoàng thành nữa, nếu em đi theo ta, em cũng không có khả năng đến hoàng thành nữa, càng không thể gặp lại Lệ Viễn.”

Tiểu nha đầu cúi đầu, rầu rĩ đáp lại.

“Ta tuyệt đối không có khả năng ở lại nơi này, nhưng em còn có cơ hội.”

Ta là tiền Hoàng Hậu, một khi sắc lập tân hậu, người đầu tiên muốn xử chết chính là ta, hơn nữa rất có khả năng ngay cả rượu độc lụa trắng cũng không có được.

Trong cung có rất nhiều kẻ đội trên đạp dưới, ta chính là một bia thịt có sẵn cho tân hậu quy phục người dưới.

Còn thơm hơn thịt Đường Tăng kia kìa.

Đến lúc đó tùy tiện hạ độc sắp xếp cho ta cái danh hối hận không thôi ưu tư thành tật, bệnh không dậy nổi cuối cùng chết bất đắc kỳ tử ở lãnh cung, hoàng đế cặn bã và vợ mới của hắn ta còn giả mù sa mưa mà rơi hai giọt nước mắt cho ta.

Nhưng mà Thúy Thúy không giống vậy.

Cung nữ hầu hạ ai mà không phải hầu hạ?

Cung nữ thủ tịch trong cung Hoàng Hậu tiền nhiệm thêm cả trung can nghĩa đảm, không rời không bỏ chủ tử, chỉ bằng hai điều này, ta mới chết xong, sau đó nàng ấy sẽ có thể trở thành người trong sạch nhất trong số các cung nữ.

Cho dù không được trọng dụng, bề ngoài cũng phải trọng thưởng nàng, làm một tấm gương sáng cho trung nô trong cung.

“Nếu em không muốn xuất hiện nhiều ở trong cung, chắc Trương Cố Dương sẽ tìm được cách, điều em đi khỏi chỗ này, tùy tiện nhét vào góc xó xỉnh nào đó, cố thêm hai năm là có thể được thả ra cung, đến lúc đó chuyện của em và Lệ Viễn cũng dễ nói, hoặc là em cũng có thể chờ đến khi ta phóng hỏa xong, lại đi cầu xin Tề Đức phi, ta cũng đi rồi, chắc là sẽ không có ai lại đến làm khó dễ em, em muốn ra cung hay là muốn ở lại, cũng đều dễ dàng.”

Thúy Thúy bắt lấy cánh tay của ta.

“Tiểu thư, em vẫn muốn đi theo người.”

Ta xoa đầu nàng ấy.

“Lệ Viễn không có khả năng từ bỏ chức quan hiện tại của hắn để chạy theo ta, việc này không tốt với hắn, em cũng không muốn nhìn thấy hắn không tốt, đúng không? Trương Cố Dương cũng sẽ không quen cuộc sống ngày ngày khiêng cuốc ra vườn cùng ta, vốn dĩ đã không phải cùng một đường, cứ muốn tiến đến với nhau, thứ bị mài mòn sẽ chỉ là tình cảm giữa hai người.”

Thật ra Thúy Thúy không đi theo ta sẽ tốt hơn, tiểu nha đầu từ nhỏ đã lớn lên ở kinh thành, nào có biết mấy chuyện bên ngoài?

Ta bắt đầu vẽ bánh cho Thúy Thúy.

“Hơn nữa, em ở lại đây với Lệ Viễn, nói không chừng chờ thêm mấy năm, hắn còn có thể ra ngoài làm quan, đến lúc đó ta còn có thể đến đó lén thăm em, cũng không phải thật sự không gặp lại, rối rắm như vậy làm cái gì.”

Thật ra nếu mà như vậy, ta chắc chắn không có khả năng lén chạy đến gặp mặt Thúy Thúy, nhiều nhất chỉ là hỏi thăm xem cuộc sống của nàng ấy thế nào.

Nếu không với quan hệ của Lệ Viễn và Trương Cố Dương, chỉ cần ta dám lộ mặt, hắn ta sẽ dám truyền tin cho Trương Cố Dương.

Thúy Thúy rất là hoài nghi mà nhìn ta một cái.

“Tiểu thư, tuy rằng em thấy người nói đều đúng, nhưng em luôn cảm thấy người đang lừa em.”

Ta:……

Ta sầu luôn, danh tiếng của ta tệ như vậy sao?

Thúy Thúy bắt đầu phản bác ta rất chắc chắn.

“Tiểu thư nếu như người được truy phong, em vì tỏ vẻ là một trung phó, chắc chắn sẽ phải đâm đầu chết ở trước quan tài của người, nếu không lòng trung thành của em sẽ dính thứ khác, sẽ không ai tin, cho dù em đâm đầu không chết, chắc chắn bọn họ sẽ lấy thiết chùy bổ thêm một cái cho em, chứng thực lòng trung thành của em, mặc kệ có phải người chết thật hay không, em ở lại chắc chắn sẽ chết thật, cho nên muốn thiêu thì cùng thiêu, em và người là châu chấu cùng thuyền, không chạy thoát được đâu.”

“Hơn nữa, cho dù nương nương mới có thể để lại cho em một mạng, chắc chắn cũng sẽ không trọng dụng em nữa, nương nương mới không cần em, vậy cả hoàng cung sẽ không có ai dám dùng em, muốn người trong cung tìm một mối hôn sự cho em là không có khả năng. Còn việc ra ngoài gả cho Lệ Viễn, cho dù Lệ Viễn chịu cưới, khẳng định nhà hắn cũng sẽ không để hắn cưới một cung nữ mà tiền Hoàng Hậu để lại, cưới về chẳng có tác dụng gì, còn không bằng em gắng đến lúc Lệ Viễn được ra ngoài làm quan, đến lúc đó em lại lén đi tìm hắn, nếu hắn nhớ tình cũ còn chưa rước dâu, em sẽ gả cho hắn, nếu khi đó hắn đã cưới phu nhân, vậy chứng minh hắn chính là tra nam mà tiểu thư người hay nói đến, vô tình vô nghĩa, em không gả cũng không mệt.”