Chương 5

Thúy Thúy không lay chuyển được ta, mang vẻ mặt đưa đám đi nấu nước.

Củ cải, cải thảo, nấm mỡ, không có đồ ăn gì mà một bữa lẩu cá không giải quyết được.

Nếu có thể có thêm chút ớt thì càng tuyệt vời.

Ta gọi Cảnh Thăng đến, ba người ôm chén, mắt trông mong chờ cá chín.

Rất rõ ràng Thúy Thúy đã coi bữa cơm này như là bữa cơm cuối cùng trong cuộc đời của mình, ăn mà cứ lo lắng sốt ruột mãi.

Trong ánh mắt lo lắng của Cảnh Thăng, ta múc đầy một chén thịt cá, đi đến chính giữa sân, cầm chén đặt ở nơi lúc trước nơm đánh cá xuất hiện, quỳ xuống chắp tay trước ngực, thành kính cầu nguyện:

“Hoàng thiên tại thượng, hậu thổ làm chứng, tín nữ nguyện dùng một mạng của tra nam đổi lấy hạt giống của ớt và một lu dưa chua, sớm ngày được ăn cá nấu dưa chua, như lời thề, tín nữ nguyện cả đời tra nam không lên được.”

Nguyện vọng phải lớn tiếng nói ra mới linh, cho nên trên cơ bản là ta gân cổ lên mà kêu.

Thúy Thúy uống canh mà sặc vào trong lỗ mũi.

Những gì ta nói đều là lời thật lòng.

Nhưng giống như Nguyên Thục phi đồng ý mà không có đưa dao đến, hạt giống ớt và lu dưa chua mà ta cầu với đại thần xuyên không cũng không rơi từ trên trời xuống.

Vẫn chỉ có thể là ta tự nghĩ cách.

Cảnh Thăng cống hiến lu hoa sen trong Minh Chỉ Cung, tổng cộng ba cái, ta lấy hai cái dùng để muối dưa, một cái để lại trồng hoa sen.

Tuy rằng bây giờ là mùa hè, nhưng ta cũng phải phòng ngừa chu đáo cho mùa đông phải không?

Nhưng mà vấn đề bày ra ở trước mắt, hình như cũng không liên quan gì lắm đến dự trữ lương thực.

Bởi vì cùng đến với mùa hè, trừ nóng bức, còn có muỗi.

Điều này làm cho ta cảm thấy trọc cả đầu.

Tuy rằng ta đã trồng đầy một vòng combo đuổi muỗi bạc hà + ngải cứu quanh chân tường của tẩm điện, nhưng cách đuổi muỗi tự nhiên không thể nào đuổi tận gϊếŧ tuyệt muỗi được.

Mỗi buổi tối lúc ta mơ màng sắp ngủ, luôn có thể nghe được tiếng muỗi vo ve ở bên tai ta.

Từ lúc bắt đầu ta dùng hai tay đập muỗi, sau đó tiến hóa thành tay không bắt muỗi, chỉ cần thời gian ba ngày.

Lúc này Thúy Thúy phát huy bổn phận một nha đầu thông minh khéo tay của nàng ấy, lấy ra hai bộ quần áo mùa đông mà chúng ta có, bắt đầu gắn ở mép giường làm màn giường.

Chỗ tốt là muỗi không vào được, chỗ hỏng là gió cũng không vào được.

Ta và Thúy Thúy vì trốn muỗi mà chen chúc ở trên một cái giường, bên ngoài che chăn bông suốt cả đêm, xém nữa thì bị cảm do nóng.

“Tiểu thư, không thì chúng ta ngủ ngay dưới cửa sổ đi?”

Thúy Thúy dùng vẻ mặt đau khổ kiến nghị với ta.

Đề nghị này không phải không được, bởi vì ngay dưới cửa sổ ta đã trồng một mảnh bạc hà thật lớn.

Nhưng mà đêm đầu tiên ngủ ở ngoài trời, ta và Thúy Thúy đã bị cơn dông bất thình lình ập đến, xối cho lạnh thấu tim.

Ta ôm tấm chăn ướt đẫm của ta, trơ mắt mà nhìn một tia sét đột nhiên đánh xuống nóc căn phòng nhỏ dùng để chứa củi ở hậu viện, ở trong tiếng sấm cuồn cuộn, tia sét ấy phá một cái lỗ lớn trên nóc phòng.

Thật vất vả ta mới túm được một nhánh cây khô ráo, bị mưa xối ướt như chuột lột.

Ta đứng như trời trồng trong cơn mưa to như trút nước.

Sau đó tiền viện truyền đến một tiếng động lớn hơn nữa.

Ầm ——

Không chờ ta và Thúy Thúy phản ứng lại, một đội thị vệ vọt vào nhanh như chớp thế như chẻ tre, mặt đối mặt với ta.

Ta và tiểu ca thị vệ dẫn đầu đều bị đối phương dọa sợ.

Ta bị dọa sợ, là bởi vì ta đã ở chỗ này mấy tháng, trừ ba tháng đầu còn có người đến đứng ngoài xem náo nhiệt chỗ ta, thì đây là lần đầu tiên thấy người sống bước vào Vân Hà Cung.

Tiểu ca thị vệ bị dọa sợ, là bởi vì vốn huynh ấy vọt vào là để xem xét căn phòng bị sét đánh, kết quả không nghĩ tới thế mà Vân Hà Cung còn có người.

Sau khi lấy lại tinh thần, ta và tiểu ca thị vệ đồng thời mở miệng.

“Ngươi không phải thích khách chứ?”

“Ta không phải thích khách.”

Tiểu ca thị vệ tin.

Đương nhiên, ta cảm thấy nguyên nhân huynh ấy tin là có người ở phía sau kêu ra thân phận của ta.

“Hoàng Hậu nương nương?”

Ta tỏ vẻ cực kỳ cảm động.

Khi toàn bộ hoàng cung đều đã quên còn có một người đã từng là Hoàng Hậu nương nương, thế mà còn có tiểu thị vệ có thể há miệng kêu ra thân phận của ta.

Vì thế, vào một đêm mưa to của mùa hè, ta nhiệt tình dào dạt dẫn một đội thị vệ tham quan một vòng tình trạng tự lực cánh sinh hiện giờ của Vân Hà Cung, hơn nữa còn nhét cho bọn họ mỗi người một búp cải thảo như là phí bịt miệng.

Ta cũng không có cách nào, cà rốt còn chưa lớn nữa.

Tiểu đội trưởng thị vệ ghi nhớ tình huống phòng ốc hư hỏng, mà ta thì tỏ vẻ việc nhỏ như sửa nhà này không cần phiền đến Nội Vụ Phủ, mang vật liệu đến là ta có thể tự lên.

Tiểu ca thị vệ nhìn ta với ánh mắt tràn ngập cảm xúc nồng đậm mà ta xem không hiểu, không nói được cũng không nói không được, dù sao cũng mang theo cải thảo của ta đi mất.

Ta coi như hắn đã đồng ý.

Không biết có phải một búp cải thảo của ta có tác dụng hay không, một tháng tiếp theo, những thị vệ có mặt vào tối hôm ấy bắt đầu luân phiên mang đồ đến cho ta.

Hôm nay mang một túi đinh cho ta, ngày mai mang một cây búa cho ta, ngày mốt thì mang cho ta mấy tấm ván gỗ.

Đinh hay búa còn dễ nói, nhưng ta cũng không biết bọn họ làm thế nào để mang tấm ván gỗ đến đây.

Dù sao theo cách nói của tiểu ca thị vệ dẫn đầu thì là:

“Nếu Hoàng Hậu nương nương không thích phô trương, các huynh đệ cũng không đến Nội Vụ Phủ, trực tiếp mang vật liệu đến đây cho nương nương, chẳng qua thị vệ đang canh gác đều phải ghi lại thời gian thay ca, không có cách nào ở lại lâu để sửa phòng cho nương nương, còn mong nương nương thứ lỗi.”

Cũng đúng nhỉ, có vật liệu còn đỡ hơn tay không.

Theo sau Hoàng Hậu, bình dân, nông dân, đầu bếp, rốt cuộc ta lại khai phá ra một kỹ năng mới.

Thợ mộc.

Muốn sửa nóc nhà, nhất định phải leo lên nóc nhà trước, các tiểu ca thị vệ nghĩ rất chu đáo, số ván gỗ mang đến đây tương đối nhiều, còn có thể dư ra để ta làm một cây thang.

Khi Trương Cố Dương đến, ta leo trên nóc nhà, lợp từng miếng từng miếng ngói lên.

Trương Cố Dương là tiểu ca thị vệ dẫn đầu ngày đó, cũng là huynh đệ mặt đối mặt với ta.

Tặng đồ cho Vân Hà Cung thì huynh áy và Lệ Viễn là cần mẫn nhất.

Lệ Viễn là người nhận ra ta là vị nào.

Lệ Viễn có thể nhận ra ta là bởi vì khi ta còn đang làm Hoàng Hậu trong lúc vô ý đã cứu hắn ta một mạng, còn Trương Cố Dương cần mẫn chạy đến, ta cảm thấy đơn giản là bởi vì huynh ấy là tiểu đội trưởng đội thị vệ, lợi dụng chức vụ là có thể sắp xếp thêm cho mình mấy ca.

Ngay từ đầu khi bọn họ tới còn khϊếp sợ với việc sao Hoàng Hậu nương nương lại có thể tự làm mấy việc như tưới rau trồng trọt, nhóm lửa nấu cơm, sau đó thì cũng y như Thúy Thúy, nhìn nhiều rồi quen.

Toàn bộ Vân Hà Cung chỉ có hai người là ta và Thúy Thúy, ta cũng không thể bắt Thúy Thúy làm hết tất cả mọi chuyện chứ.

Huống chi nàng ấy còn không bằng ta nữa!

Trương Cố Dương theo cây thang leo lên trên nóc nhà, lợp mái ngói cùng ta, vừa lợp vừa cười hì hì hỏi ta:

“Nương nương lần này muốn mang cái gì?”

Ta nhìn mặt trời nóng rực trên trời, rất do dự không biết là ta cần kem chống nắng trước, hay là cần một trái dưa hấu to trước.