Chương 6

Trương Cố Dương như tên trộm mà móc ra một cục vàng vàng từ trước ngực.

“Ta mang cho nương nương cái này.”

Ta nhìn theo tay Trương Cố Dương một cái, ánh mắt nhìn huynh ấy tựa như nhìn một đứa thiểu năng trí tuệ.

“Huynh muốn mang gà cho ta, tốt xấu cũng mang con gà mái già chứ, mang con gà con lại còn chết rồi, huynh bảo ta ăn như thế nào?”

Trương Cố Dương:……

Ta có thể hiểu cho Trương Cố Dương.

Chắc là huynh ấy muốn mang đến cho ta con gà con để nuôi ở hậu viện, nuôi lớn vừa có thể ăn trứng gà, lại còn có thể gϊếŧ ăn thịt.

Nhưng mà thị vệ phải bí mật mang theo đồ vật vào hoàng cung cũng không phải dễ dàng, huynh ấy vừa phải tuần tra còn vừa phải đề phòng gà con ở trong ngực kêu lên, rất có khả năng khi nhét gà vào đã dùng hơi nhiều sức.

Còn con gà con bé bỏng đáng thương kia rốt cuộc là buồn chết hay là nghẹn chết, hoặc là bị huynh ấy đè chết, đã không còn quan trọng.

Đối với việc này ta chỉ muốn nói, huynh ấy không mang rổ trứng gà đến để ta ấp là ta cảm ơn lắm rồi.

Mặt tiểu ca ca thị vệ mi thanh mục tú ngượng đến đỏ bừng, thế cho nên ta còn chưa kịp nói cái gì để điều hòa không khí lại, huynh ấy đã chạy trốn không còn bóng dáng.

Ngay cả con gà bất hạnh chết kia cũng không để lại.

Đáng tiếc, nếu để lại, ta còn có thể làm gà nướng lá sen. Ha ha.

Chân muỗi có nhỏ thì cũng là thịt, phải không?

Ta và Thúy Thúy nhìn bóng dáng Trương Cố Dương đi xa, sau một lúc lâu ta vỗ đùi:

“Toi rồi, quên nói với huynh ấy ít nữa ta cần kim chỉ và bông.”

Ta không biết vá áo, nhưng Thúy Thúy biết mà.

Nàng ấy chính là một nha hoàn vốn sinh ra và lớn lên ở cổ đại.

Thúy Thúy nhìn ta một cái, xách một cái sọt đựng mái ngói, chạy sang bên cạnh tìm Cảnh Thăng thương lượng chuyện sáng lập khu đất trồng rau ở Minh Chỉ Cung.

Ta luôn cảm thấy nàng ấy đang ám chỉ ta, nhưng ta không có chứng cứ.

Nhưng từ sau khi Trương Cố Dương phát hiện ra Vân Hà Cung đã giải quyết được vấn đề ăn cơm.

Mỗi lần huynh ấy đi tuần đến Vân Hà Cung đều sẽ mang cho ta một túi gạo nhỏ, bây giờ ta còn thừa cả gạo để có thể dùng làm rượu ngọt.

Mùa hè nóng bức, nấu một chén rượu ngọt bánh gạo lên, lại bỏ vào giếng một buổi cho mát, chờ đến khi chạng vạng thời tiết hạ nhiệt xuống thì vớt lên uống một chén, hương vị kia, quả thực không thể tả.

Người khác thì ta không biết, dù sao từ sau khi Lệ Viễn uống một lần xong, còn cố ý tìm người thay đổi tuần tra ca đêm, tóm được cơ hội sẽ chạy đến uống một chén.

Lúc ban đầu còn nói với ta một tiếng, sau đó lại tự mình chạy thẳng đến chỗ cái giếng trong viện xem, hôm nay vớt một chén chè đậu xanh của ta, ngày mai vớt một chén rượu nếp than trứng của ta.

Vừa uống còn vừa nói chuyện với Thúy Thúy.

Hứ, đừng cho là ta không nhìn ra có ý định chết tiệt gì.

Sau sự kiện Trương Cố Dương ở mang con gà chết đến, chắc là lòng tự trọng bị suy sụp, chờ mãi đến hai tháng sau mới xuất hiện.

Vừa xuất hiện, đã mang đến cho ta một kinh hỉ lớn.

Huynh ấy mang luôn cho ta một con gà mái già.

Loại mà còn sống, cục ta cục tác, biết đẻ trứng ấy.

Quỷ mới biết huynh ấy mang vào như thế nào, dù sao khi huynh ấy tiến vào, con gà huynh ấy xách trên tay còn đang vỗ cánh.

Ta phá gỡ mấy miếng gỗ làm cây thang, cùng Trương Cố Dương dựng cái ổ gà giản dị ở hậu viện.

Bây giờ ánh mắt ta nhìn gà mái già, tựa như nhìn một cái máy đẻ trứng biết đi.

Trứng luộc, trứng chiên, trứng xào, trứng cuộn, canh trứng, những món ăn liên quan đến trứng gà đều liều mạng lật qua như lật thực đơn ở trong đầu của ta.

Đáng tiếc, không thể nuôi gà trống, nếu không năm sau ta có thể nuôi được một đống gà con, muốn ăn thịt thì ăn thịt, muốn ăn trứng thì ăn trứng.

Ta nhìn gà cười, Trương Cố Dương lại nhìn ta cười.

“Trước kia cũng không biết, nương nương ngài là người như thế này.”

Việc này không vô nghĩa à, trước kia nương nương nhà huynh cũng không bị ta xuyên vào mà!

Sự tò mò của ta với cuộc sống trước kia của nguyên thân đã bị mài mòn gần hết trong kiếp sống trồng rau mấy tháng lại đây, dù sao theo như Thúy Thúy nói thì là tiểu thư không giống với trước kia.

Không giống thì kệ không giống đi, cũng không phải cùng một người.

Ta nhìn con gà mái đi dạo tới dạo lui ở Vân Hà Cung, vỗ vỗ bả vai Trương Cố Dương.

“Nói giống như trước kia huynh đã gặp ta vậy, mời huynh ăn cơm tối, nộm dưa chuột thế nào?”

Tháng thứ năm ta ở lãnh cung, cuối cùng Vân Hà Cung có thêm một miệng ăn cơm.

Cho dù chỉ có một lần.

Tết Trung Thu qua đi, thời tiết dần trở nên lạnh hơn, ta bắt đầu cân nhắc đào một cái hầm cho Vân Hà Cung.

Đây là một việc tốn sức, chỉ dựa vào hai người là ta và Thúy Thúy thì không được, vẫn là Trương Cố Dương kêu đám thị vệ mang vật liệu đến cho ta trang hoàng, mỗi ngày một người đến đào mấy xẻng, đào khoảng tầm gần nửa tháng mới hoàn công.

Thúy Thúy may cho cho mỗi người một túi thơm làm thù lao, thứ đựng bên trong chính là ngải cứu do tự tay ta phơi.

Nhưng mà không biết vì sao, Trương Cố Dương tỏ vẻ rất không hài lòng với cái túi thơm này.

Không phải chê đường may không tốt thì là chê thêu hoa không đủ tinh xảo.

Sau đó vô cùng khó chịu mà nói, còn may mùi hương còn tính là dễ ngửi, miễn cưỡng có thể tiếp thu.

Được rồi được rồi, huynh định đoạt.

Cũng không biết hoàng đế cặn bã nghĩ như thế nào, trung thu mới mời toàn hậu cung ăn một bữa cơm, còn chưa nghỉ được nửa tháng, lại thu xếp muốn đi săn mùa thu.

Trương Cố Dương cũng phải đi theo.

Khi huynh ấy nói với ta, ta mới nhận ra, thời gian hai tháng mà huynh ấy biến mất lúc trước, chắc cũng không phải là giận dỗi, mà là đi công tác nhỉ.

Ta ôm lòng thử một lần, thuận miệng hỏi một câu.

Quả nhiên, hai tháng đó là hoàng đế cặn bã cảm thấy quá nóng, cho nên mang theo đoàn hậu cung của hắn ta đến hành cung tránh nóng.

Aiz, người khác xuyên qua đến hậu cung, không phải được phong phi thì là làm hậu, vô dụng hơn còn có thể lên chiến trường cưỡi ngựa cùng nam chính, trong lúc nói cười không thể nói đến vũ khí hủy diệt gì đó, thì ít nhất cũng phải để nam chính kinh ngạc cảm thán không thôi vì nàng ngẫu nhiên buột miệng thốt ra kỹ xảo quân sự hiện đại, mới không uổng công xuyên qua một hồi thành nữ chính.

Còn ta thì sao?

Xuyên qua năm tháng, nam nhân đầu tiên ta nhìn thấy kéo ta xuống thần đàn, nam nhân thứ hai ta nhìn thấy tặng ta một con gà mái.

Ta tỏ vẻ rất buồn phiền.

Trương Cố Dương ăn một bữa cơm cùng ta, sau đó dứt khoát kiên quyết đi theo ông chủ hoàng đế đến khu vực săn bắn ở Tây Sơn.

Hoàng đế không ở hậu cung, mọi việc do Nguyên Thục phi chịu trách nhiệm.

Nghe nói săn bắn mùa thu phải liên tục suốt nửa tháng, sau khi trở về lại phải chuẩn bị Vạn Thọ Tiết sinh nhật của hoàng đế, Nguyên Thục phi ở lại phụng mệnh chuẩn bị tiệc, vội đến mức chân không chạm đất, hoàn toàn không rảnh để ý đến ta.