Chương 1: Con Gà Ta Nuôi Lại Là Phượng Hoàng.

Sâu trong một con hẻm.

Trong con hẻm, có một gian đại viện cực kì sạch sẽ.

Một nam thanh niên tuấn tú nằm trên ghế thái sư, ngủ say lấy.

Đinh!

Lúc này, một đạo âm thanh từ trong đầu hắn chui ra.

Trần Bình An thoải mái duỗi lưng một cái, dần dần mở đôi mắt đang nhập nhèm buồn ngủ.

Giữa sân, một cây đào đang tắm trong ánh nắng lọt vào mắt hắn.

"Chớp mắt đã trôi qua 5 năm, ngươi ở cùng ta là lâu nhất."

Cây đào này là do chính tay hắn trồng khi mới xuyên không qua thế giới này.

Bây giờ, nó đã nở ra nhiều bông hoa cực kì tươi đẹp trông thật tuyệt vời.

Cây đào như hiểu được Trần Bình An liền lắc nhẹ cành lá.

Trần Bình An không để ý, nghĩ rằng đó là gió xuân.

"Hệ thống, nhiệm vụ lần này là gì?"

"Gia nhập Kháo Sơn Tông".

"Kháo Sơn Tông?"

Thị trấn phàm trần mà Trần Bình An đang sống cũng thuộc Khảo Sơn Tông quản lí.

Mà Kháo Sơn Tông lại là một tông môn tu chân.

Việc tu chân văn minh của thế giới này cực kỳ hưng thịnh.

Tông môn như rừng, cường giả vi tôn.

Đương nhiên, có người có thể tu luyện, cũng có người là người phàm.

Cái thị trấn nhỏ này, cũng chỉ là một thành trấn bình thường không có gì đặc biệt.

Phong tục dân gian đơn giản, trung thực đến nỗi ban đêm không cần đóng cửa.

Sau khi, xuyên không qua thế giới này hắn mới ngạc nhiên khi biết được thế giới này rất kì quái.

Đặc biệt càng mừng rỡ hơn khi hắn còn nắm trong tay hệ thống.

Nhưng khi biết mình không có linh căn tu luyện. không thể tu luyện cùng với hệ thống, hắn đã hoài nghi về nhân sinh rất lâu.

Hệ thống của hắn rất hiếm khi xuất hiện mà mỗi lần xuất hiện thì sẽ ban bố một nhiệm vụ.

Khi làm xong 1000 cái nhiệm vụ, hắn ngay lập tức có thể trở nên vô địch trong một đêm, vượt bậc thiên hạ.

Nhưng có một điều kì lạ là ngay khi hoàn thành 1000 cái nhiệm vụ thì hắn không thể trở nên vô địch.

Hắn chỉ được một vài món vật dụng gia đình khi hoàn thành nhiệm vụ.

Ví dụ như ấm trà để uống nước.

Một cây chổi quét sân.

Một hạt mầm của cây đào.

Thậm chí cả cái viện nhỏ này, đều là hệ thống ban thưởng.

Những năm tháng ấy, hệ thống chưa bao giờ ban nhiệm vụ tiếp xúc với tu tiên giả.

Thông thường, chỉ có những nhiệm vụ nhỏ được ban hành như giúp đỡ người khác.

Ví dụ như giúp tên ăn mày tìm được chỗ ở.



Hay là chế tạo cho tiểu hài tử món đồ chơi bằng gỗ.

Thậm chí là, giải quyết một số vấn đề về cuộc sống bất hòa giữa vợ chồng cho hàng xóm, v.v.

Nhưng bây giờ.

Hệ thống vậy mà kêu hắn gia nhập Kháo Sơn Tông.

Hắn không hề có một chút tu vi, chỉ là một người phàm, làm cách nào mà có thể gia nhập?

Trần Bình An không biết nói gì hơn.

Hệ thống này có những quy tắc không thay đổi. Một khi nhiệm vụ được ban bố nếu trong vòng ba tháng không hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống ngay lập tức sẽ kích hoạt chế độ xóa bỏ kí chủ.

Hắn có thể chọn hai lựa chọn là chờ chết hoặc cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.

Không còn cách nào, Trần Bình An chỉ có thể lựa chọn gia nhập.

Quyết định đi tới Kháo Sơn Tông xem thử vận khí.

Hắn cũng thử để sắc mặt nghiêm túc hỏi hệ thống có thể cho một chút tu vi.

Vậy mà, hệ thống vẫn lạnh lùng như vậy...

Ngày thứ hai.

Thời tiết nắng ráo sáng sủa, vạn dặm không mây.

Trần Bình An thức dậy sớm như mọi khi.

Như thường lệ, hắn sáng sớm tưới nước cho cây đào.

Cho gà con ăn.

Cho cá vàng ăn trong cái ao nhỏ ở góc nhà.

Làm xong hết tất cả, hắn mới rời khỏi cái sân nhỏ.

Hắn đã đặt tất cả thức ăn của mình vào trong không gian của hệ thống, trên thân còn mang một trường bào màu trắng.

Chiếc trường bào này khá là đặc biệt. Khi mặc vào người lúc nóng thì sẽ cảm thấy mát còn mặc lúc lạnh thì sẽ cảm thấy ấm.

Thậm chí, nó sẽ không dính nước hay nhiễm bụi, mặc lên người cho dù bao lâu cũng sẽ không ngửi thấy mùi hôi, cái trường bào này được trần bình an cực kì ưa thích.

Kháo Sơn Tông cách thị trấn nhỏ có hơn 50 dặm.

Trần Bình An không biết cưỡi ngựa nên chỉ có thể đi bộ.

Trong lúc hắn rời khỏi thị trấn, trong sân nhà đột nhiên lóe lên một tia sáng.

Sau một hồi lóe lên, tia sáng dần lắng xuống thay vào đó là bắt đầu vang lên những tiếng ồn kì lạ.

Những chiếc lọ, chai và cả cây chổi đang tựa vào tường đều run lên bần bật.

Nhưng chẳng mấy chốc, mọi thứ dần trở lại bình thường.

Ở giữa đại viện.

Một con gà trống kỳ quái với vẻ mặt vô cùng chán nản đang nằm dưới gốc cây đào.

Sau đó, nó còn phun ra tiếng người nói: "Chủ nhân đi chuyến này, không biết khi nào mới quay lại. Ta thấy chủ nhân thu dọn rất nhiều thứ ngay cả dao phay cũng bị mang đi rồi. Haiz, thật ghen tị với chúng khi được chủ nhân mang ra ngoài, chúng ta không có vận khí đó. Còn nữa, ta rõ ràng là Phượng Hoàng nhưng lại biến thành gà. thật bực bội a.."

Cá vàng trong ao nhỏ cũng mở miệng nói: "Ta cũng vậy, ta đã biến thành rồng rồi, còn phải uốn lại ở cái ao này a. . ."

Lúc này, một giọng nữ trong hốc nhỏ ở giữa cây đào truyền ra giọng nói: "Cái dao phay kia, mỗi ngày đều hét lớn muốn đi chém người không thể hắn chịu nỗi được nữa, có thể hay không không bị trói buộc."

Gà trống lúc này lắc đầu: "Chủ nhân, không cho nó chém, nó làm sao có gan."

Nửa ngày trôi qua vội vàng.

Ở trung tâm của vùng hoang dã, dưới một cái cây đại thụ lớn.

Trần Bình An không thể đi được nữa bèn ngồi ở gốc cây nghỉ ngơi, hắn lấy ra một ấm nước rồi uống một ngụm.



"Mệt quá, mới đi được nửa ngày đã mệt như vậy rồi còn phải đi một ngày đường nữa mới tới."

Trần bình an thở ra một ngụm khí dài. cảm giác tay chân muốn rụng rời.

Chỉ sợ, phải nghỉ ngơi nữa giờ nữa mới có thể đi lại được.

...

Nhưng ngay khi, Trần Bình An muốn nghỉ ngơi.

Trên không trung sau lưng hắn, bỗng nhiên vang lên mấy đạo âm thanh vụt vụt tựa như có gì đó rơi xuống.

Hắn nhìn ra phía sau.

Chỉ nhìn thấy được vài hình bóng con người bay xuyên thẳng qua bầu trời.

Đúng là mấy người tu luyện.

Mặc dù Trần Bình An sống ở trong một thị trấn nhỏ của người phàm, nhưng cứ vài ngày anh lại nghe thấy tiếng trẻ con hét lên "Tiên nhân".

Lúc này, nhìn lên bầu trời liền có thể thấy được mấy tu tiên giả bay ngang qua.

Cho nên Trần Bình An cũng coi như cũng không còn tiếc nuối.

Theo lý mà nói, sẽ không có nhiều cảm xúc trên khuôn mặt của hắn.

Nhưng vào lúc này, hai con mắt hắn mở to lên.

Hắn không thể không thốt lên "Mẹ kiếp".

Bởi vì, hắn phát hiện tu sĩ bay phía trên hắn đang rơi thẵng xuống dưới!

Oanh một tiếng, một cái hố phát nổ bên cạnh Trần Bình An.

Một nữ tử trẻ tuổi nằm trong đó.

Quần áo nàng tả tơi, đầu tóc rối bời.

Có lẽ do bị ngã mạnh nên trên đầu nàng còn đang chảy máu.

Cô nàng này đang hoảng sợ, nhưng Trần Bình An không thể không nhìn chằm chằm vào cô ấy lúc này.

Đó là một khuôn mặt quyến rũ. Mắt như hoa đào, lông mày như lá liễu.

Miệng như quả anh đào, da trắng như tuyết.

Chỉ dùng một thành ngữ mới có thể hình dung. chính là khuynh quốc khuynh thành!

Cô gái này giống như không bị ngã nặng. vừa ngã xuống không lâu liền có thể tự đỡ người lên.

Đồng thời, nàng cũng thấy mình đang ngồi bên cạnh Trần Bình An.

Không nhìn thấy thì không sao nhưng khi nhìn thấy Trần Bình An nàng liền thừ người.

Thoạt nhìn Trần Bình An tuổi không lớn nhưng trên người đã có khí chất xuất trần.

Mà điều làm cho nàng thất thần như thế là do trên người Trần Bình An đang lộ ra từng đạo tắc vận lý quanh quẩn!

Nó giống như nói với mọi người.

Hắn không phải người ở thế gian này, mà là tiên nhân trên chín tầng trời!

Nhìn Trần Bình An, xung lực nguyên thủy của cơ thể mộ dung tuyết đang bị phát động mạnh mẽ tựa như đang nói với cô điều gì đó một cách mãnh liệt.

Người đứng trước mặt nàng có thể ấn chết cô chỉ bằng một ngón tay!

Ngây người một hồi, Mộ Dung Tuyết đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng đáp đất.

Với khuôn mặt tái nhợt, cô nghiến răng và nhanh chóng quỳ xuống trước mặt trần bình an.

"Tiền bối, cứu ta!"