Chương 2: Đầu Óc Các Ngươi Có Vấn Đề À?

Mặc dù nàng có kiến thức rộng rãi. linh căn cũng đạt đến cảnh giới Xuất khiếu cảnh.

Nhưng nàng lớn như vậy rồi cũng chưa từng thấy một vị cao thủ nào như Trần Bình An, người có đạo tắc vận lý quanh quẩn bên người!

Thậm chí, là chưa từng nghe nói!

Trần Bình An lúc này có chút bối rối.

Tiền bối?

Cứu người?

Mỹ nữ, đầu óc có chút vấn đề a.

Ta chỉ là một người phàm, làm sao mà cứu ngươi được.

Trần Bình An cuối cùng cũng hiểu, những người kia là tới để đuổi gϊếŧ mỹ nữ này.

Tu tiên giới quả nhiên như lời đồn, động một chút là gϊếŧ chóc.

Trần Bình An không biết phải làm gì vào lúc này.

Quả thật, Tiên nhân đánh nhau, phàm nhân gặp nạn.

Hắn tình cờ cắt ngang hai người.

Đi không được, ở lại cũng không được, thật là nhức cả dái!

Phía sau, tiếng bước chân của vài người trung niên càng ngày càng gần, Trần Bình An càng lo lắng và bắt đầu run rẩy.

Nhưng vào lúc này.

Tiếng bước chân phía sau hắn dừng lại, đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết.

"Tiề.. Tiền bối?"

Nghe thấy tiếng la này , Trần Bình An sững sờ trong giây lát và đờ đẫn nhìn về phía sau.

Lúc này, bốn người đàn ông trung niên đang quỳ xuống đất, đầu và tay thấp ngang nhau vừa nhìn thấy hắn liền đặc biệt cung kính.

Trần Bình An chớp mắt, rồi nhanh chóng nhìn xung quanh mình.

Không ai a......

Các ngươi đây là..... Đang nói ta sao?

Trần Bình An bối rối.

Nói một người đầu óc có vấn đề cũng không sao nhưng có bao nhiêu người các ngươi đầu óc có vấn đề vậy?

Ta chỉ là một người phàm thôi!

Xung quanh yên tĩnh không thôi.

Trần Bình An không biết phải làm gì tiếp theo, chỉ có thể ngồi yên một chỗ.

Lưng của bốn người đàn ông trung niên đuổi theo đã ướt đẫm mồ hôi.

Ban đầu, bọn hắn nghĩ rằng có thể gϊếŧ Mộ dung tuyết một cách dễ dàng.

Nhưng sau khi bay từ trên trời xuống, bọn hắn đột nhiên phát hiện ra rằng có một chàng trai trẻ tuấn tú đang ngồi bên cạnh Mộ Dung Tuyết.

Nếu là một thanh niên bình thường thì không có gì.

Nhưng thanh niên trẻ này lại có đạo tắc lý vân quấn quanh người.

Chỉ cần nhìn vào nó liền làm cho người ta có một loại áp lực vô tận!

Bọn hắn không dám nhìn thẳng vào Trần Bình An, bởi vì chỉ cần bị Trần Bình An nhìn chằm chằm, họ giống như đang bị thần chết theo dõi vậy.

Có một suy nghĩ trong lòng bọn hắn mách bảo cho bọn hắn biết.

Một khi liếc nhìn Trần Bình An, ngay lập tức thần hồn chắc chắn sẽ bị tiêu tán!

Bọn hắn không còn muốn gϊếŧ Mộ Dung Tuyết nữa.



Chỉ muốn tranh thủ thoát khỏi nơi khốc liệt này càng sớm càng tốt.

Nhưng Trần Bình An không có mở miệng để cho bọn họ rời đi, bọn hắn không dám nhúc nhích.

Trần Bình An nhìn một người đang quỳ và bốn người còn lại cúi đầu không nhúc nhích. Hắn không khỏi thần sắc kỳ quái, sau đó nói: "Các ngươi... Đi đi."

Bốn người trung niên nghe lời này như được tha thứ.

Hô to một tiếng "Đa tạ tiền bối" sau đó liền bay lên trời cực nhanh và bay đi.

Bọn hắn lúc này cực kì vội vã, tốc độ phi hành này so với tốc độ truy kích Mộ Dung Tuyết còn nhanh hơn gấp đôi.

Rất nhanh, bốn người liền biến mất ở đằng xa.

Nhìn cảnh này, Trần Bình An không nói nên lời.

Khi Mộ Dung Tuyết nhìn thấy bốn sát thủ rời đi, cũng đã thở phào nhẹ nhõm.

Đồng thời, nàng ta nhanh chóng nhìn Trần Bình An, rồi dứt khoát quỳ xuống đất.

"Tiểu nữ Mộ Dung Tuyết, đa tạ tiền bối đã cứu mạng!"

Trần Bình An vẫn còn một chút bối rối, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

"Tiên tử, mau đứng lên đi. ta không có làm gì cả. không cần phải như thế. Hơn nữa, ngươi cũng có chút hiểu nhầm rồi, ta không phải tiền bối cái gì, chỉ là một người phàm bình thường mà thôi."

Mộ Dung Tuyết ngoan ngoãn mà đứng lên, trong ánh mắt nhìn về Trần Bình An vẫn là tràn đầy sự kính trọng.

Nàng không tin Trần Bình An là một người phàm.

Một người phàm sao có thể có đạo tắc lý vân vây quanh như vậy chứ?

Một người phàm sao có thể dọa được bốn cao thủ Kim Đan kỳ?

Nhưng Trần Bình An cứ khăng khăng mình là một người phàm, chắc phải có lý do.

Nếu mình cứ cố gắng vạch trần nó, ngược lại sẽ chọc giận hắn.

Vì vậy nàng giả bộ sửng sốt, phối hợp diễn: "Đúng vậy, tiền bối chính là một người phàm mà thôi."

Trần Bình An nghe những lời này của Mộ Dung Tuyết, khóe miệng giật một cái.

Hắn cảm thấy sao đối phương vẫn không chịu tin hắn

Nếu không thì, vì sao vẫn gọi là Tiền bối?

Đúng rồi!

Mình dù sao cũng từng cứu nàng một mạng nên được nàng kính trọng, gọi mình một tiếng Tiền bối?

Chắc chắn là như vậy rồi!

Trần Bình An thầm nghĩ.

Xong xuôi, hắn cũng định rời khỏi chỗ này, chuẩn bị rời đi.

Ở cùng đám người tu tiên này, hắn cảm thấy không được thoải mái.

Nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên dừng lại.

Đợi đã...!

Mộ Dung Tuyết?

Trần Bình An đờ đẫn người mà nhìn Mộ Dung Tuyết, nói: "Ngươi là ... Thánh nữ của Kháo Sơn Tông... Mộ Dung Tuyết?"

Mộ Dung Tuyết đôi mắt sáng lên: "Tiền bối biết ta?"

Nàng rất ngạc nhiên.

Một người như Trần Bình An, vậy mà lại biết đến cô!

Trần Bình An chớp mắt, cảm thấy rất lạ.



Hắn còn lo lắng về việc mình là một người phàm, sao có thể gia nhập Kháo Sơn Tông.

Nhưng bây giờ, người trước mặt hắn lại là Thánh Nữ của Kháo Sơn Tông?.

"Ha ha, Mộ Dung cô nương, xem ra chúng ta rất có duyên, ta vừa hay cũng có việc muốn đi tới tông môn của ngươi, không bằng chúng ta cùng nhau đi đi?"

Sắc mặt của Trần Bình An lập tức thay đổi, bây giờ trông anh ngược lại có chút thô tục.

Không còn cách nào khác, dựa vào thực lực của hắn chắc chắn sẽ không thể gia nhập được Kháo Sơn Tông.

Nhưng nếu hắn ôm cái đùi này, rất có thể sẽ đi được cửa sau!

Khi Mộ Dung Tuyết nghe được Trần Bình An sẽ đến môn phái của bọn họ, lại còn nói ra hai chữ “Hữu duyên”, hai mắt nàng lập tức mở to gấp đôi.

Lúc này, trong mắt cô, hình tượng Trần Bình An càng thêm to lớn.

Nàng vừa rồi nghĩ rằng vận khí mình thật tốt khi gặp được Trần Bình An ở đây,cho nên mới được cứu vớt nếu không thì số mệnh của nàng đã chấm dứt.

Bây giờ xem ra, có vẻ như nó không phải!

"Tiền bối nhất định đã sớm suy toán tất cả, biết ta sẽ bị sát thủ truy sát rồi rơi xuống nơi này, cho nên mới ngồi ở chỗ rừng núi hoang vu này chờ đợi!"

"Bởi vậy, ta nói làm sao lại có một người ngồi ngay chỗ ta bị ngã xuống cơ chứ. Đó chắc chắn là tính toán của tiền bối! Mà tiền bối vừa rồi nói hữu duyên, chẳng lẽ ngoài việc cứu ta, tiền bối còn cho ta một cơ duyên nữa hay sao? !"

Nghĩ tới đây, Mộ Dung Tuyết vội vàng gật đầu, hưng phấn nói: "Tất cả đều nghe theo tiền bối!"

Nhìn thấy Mộ Dung Tuyết như vậy, Trần Bình An sáng mắt cả lên.

Hơn nữa, lúc này hắn cũng không có trực tiếp đề xuất đi cửa sau, dự định đi trên đường làm quen sau đó sẽ nói ra.

Như vậy, xác suất thành công cũng sẽ cao hơn một chút.

Sau khi cả hai đồng ý, chuẩn bị rời đi.

Mà Mộ Dung Tuyết cũng không thèm trị thương cho mình, có một cao thủ như vậy ở bên cạnh, cho dù nàng bị thương nặng đến mấy cũng không ai dám động!

Hơn nữa với thực lực của tiền bối, nhất định có thể vượt không mà đi, một bước liền có thể đến được Kháo Sơn Tông bọn họ!

Nghĩ đến đây, Mộ Dung Tuyết không khỏi mỉm cười, chờ đợi Trần Bình An đưa nàng vượt không mà đi.

Về phần Trần Bình An, hắn thực sự không muốn tiếp tục đi bộ nữa, lúc này cũng mỉm cười nhìn Mộ Dung Tuyết, chờ Mộ Dung Tuyết mang hắn bay đi.

Hai người đều có cùng một suy nghĩ, mỉm cười mà nhìn đối phương.

Nhưng cứ như vậy, một lúc sau bầu không khí bắt đầu trở nên gượng gạo.

Trần Bình An chớp mắt và nói: "Chà, Mộ Dung cô nương, ta chỉ là một người phàm nên chỉ có thể đi bộ, vì vậy cô hiểu đấy."

Trần Bình An không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ám chỉ Mộ Dung Tuyết.

Ý là để Mộ Dung Tuyết mang hắn bay đi, như vậy hành trình sẽ rút gắn nhanh hơn.

Nhưng khi Mộ Dung Tuyết nghe được những lời này, ý tứ liền thay đổi.

Mộ Dung Tuyết thần sắc sửng sốt, vội vàng gật đầu nói: "Vậy vãn bối cùng tiền bối đi!"

Cách đây không lâu, nàng không hiểu tại sao Trần Bình An cứ nói rằng mình là người phàm, nhưng bây giờ cô cuối cùng đã hiểu ra.

Nghe đồn, đối với một số tu sĩ cường đại, sau khi đạt đến một trình độ nhất định, thì không để ý đến tu vi của mình nữa.

Bởi vì sau khi đạt tới cảnh giới đó, đạo tâm quan trọng hơn tu vi.

Đạo tâm một khi đạt tới một cảnh giới nhất định, tu vi có thể chảy vào như nước!

Cho nên, lúc đó bọn họ chỉ có thể tu tâm!

Nói mình là phàm nhân, làm chuyện phàm tục, trải qua đau khổ của phàm nhân, đây chẳng phải là tu tâm sao!

Nhìn Trần Bình An, sự tôn kính trong mắt Mộ Dung Tuyết được tăng gấp đôi.

Trần Bình An ban đầu nghĩ rằng hắn có thể trải nghiệm mùi vị của việc bay lượn, nhưng khi nghe những lời của Mộ Dung Tuyết, hắn lập tức sững sờ.

Hắn ngây ngốc nhìn Mộ Dung Tuyết.

Mỹ nhân, ngươi nghiêm túc thật à? !