Chương 4: Đại Đạo Chi Thân

Trên đỉnh núi của Kháo Sơn Tông, có một tòa đại sảnh tráng lệ.

Lúc này, bên trong có hai người trung niên đang nghiên cứu một quả cầu gỗ.

Một trong số họ là một người đàn ông trung niên mặc đồ trắng, đôi mắt nhỏ trông như đang nheo lại, cầm trong tay một thanh trường kiếm dài ba thước.

Toàn thân thanh kiếm này có màu xanh lục, trên thân kiếm tỏa ra khí thế ác liệt.

Đây là một pháp khí cấp thấp, bảo vật do người đàn ông trung niên mặc áo trắng dành mười năm thu thập các loại tài nguyên mới có thể chế tạo ra.

Vũ khí trong thế giới này được chia thành bốn cấp độ, đó là Pháp khí, Bảo khí, Linh khí và Tiên khí.

Người đàn ông trung niên mặc đồ trắng vung kiếm hết sức, chém vào quả cầu gỗ.

Một luồng ánh sáng xanh đột nhiên lóe lên từ thanh kiếm và bay về phía quả cầu gỗ.

Lực mạnh đến nỗi tạo ra một cơn gió nổi lên trong đại điện.

Phịch một tiếng, ánh kiếm đánh vào quả cầu gỗ.

Nhưng điều kỳ lạ là quả bóng gỗ không bị vỡ ra mà ngược lại nảy lên rồi rơi xuống đất ở rất xa.

Xong, mọi thứ đều trở về nguyên vẹn.

Người đàn ông trung niên áo trắng nhìn người đàn ông trung niên mặc áo đỏ đứng cách đó không xa, lắc đầu nói: "Ta cũng không mở được quả cầu này, không biết nó được làm bằng gì cũng không biết bên trong nó chứa gì hay là chỉ là rỗng tuếch, thực sự là ngươi đi trên đường tìm được nó?

Người trung niên áo trắng đó tên là Mộ Dung Vân Hải.

Và cũng là tông chủ của Kháo Sơn Tông.

Người đàn ông trung niên mặc áo đỏ tên là Trương Thanh Nhàn, hắn là tông chủ của một tông môn gần đó, Huyễn Nguyệt Tông.

"Thực ra, vật này là do đệ tử trong tông ta nhặt được lúc đi trên đường, ta đã nghĩ nhiều cách để mở nó nhưng đều thất bại mà cha ta cũng đang bế quan để chuẩn bị đột phá đến Phân Thần kỳ nên bây giờ chỉ có thể tìm đến ngươi. Thế còn cha ngươi thì sao khi nào thì quay về?"

Trương Thanh Nhàn khẽ tung quả cầu gỗ trong tay, nó bay lên rồi lại rơi xuống tay hắn.

Hắn cảm thấy quả cầu gỗ này là do một vị cường giả chế tạo ra!

Mộ Dung Vân Hải lắc đầu nói: “Ngươi cũng biết rồi đấy, hai người bọn họ đều rất cố chấp, không ai ưa ai, lúc nào cũng tranh xem ai đột phá đến Phân Thần kỳ nhanh nhất, nếu không được liền đi ra ngoài tìm cơ duyên để đột phá. Có lẽ một thời gian nữa sẽ không trở về..."

Trương Thanh Nhàn cười khổ, cất quả cầu gỗ đi sau đó ho khan nói: "Đúng rồi, Tiểu Tuyết gần đây không đột phá? Tại sao ngươi không để nàng ấy đến hồ ảo ảnh của tông ta để tĩnh tu một lần, dù sao công pháp tu luyện của nàng cũng là công pháp hệ Thủy.”

Mộ Dung Vân Hải đột nhiên cười ranh mãnh, “Đồ cáo già, ta còn không hiểu được tâm tư của ngươi sao? Ngươi muốn con gái ngoan của ta làm con dâu của ngươi chứ gì?



Trương Thanh Nhàn lúng túng cười, không nói thêm.

Nhưng vào lúc này.

Bên ngoài, có một người đang vội vàng bước vào bên trong

Người này dáng người mảnh khảnh, dung mạo xinh đẹp, khí chất tuyệt trần, xinh đẹp như hoa như ngọc.

Những thanh niên bình thường nhìn thấy chắc chắn sẽ không rời mắt.

"Cha!"

Mộ Dung Tuyết lon ton đi vào, trên mặt mang theo nụ cười.

Như một đóa hoa nở rộ.

Lúc này, Mộ Dung Tuyết khi nhìn thấy Trương Thanh Nhàn, lập tức nở một nụ cười rồi nói "Thành Nhàn thúc thúc".

Khi Trương Thanh Nhàn nhìn thấy Mộ Dung Tuyết, hắn liền mỉm cười thân thiện.

Hận khi không thể nói một tiếng "Con dâu ngoan".

Mộ Dung Vân Hải nói: " Tiểu tuyết, ngươi không phải đi ra ngoài tu luyện sao?"

Mộ Dung Tuyết trong chóp mắt bước đến trước mặt Mộ Dung Vân Hải, sau đó thì thầm vào tai hắn kể về Trần Bình An.

Mộ Dung Vân Hải ban đầu là vẻ mặt bình tĩnh nhưng khi nghe xong, hai mắt hắn càng lúc càng mở to.

Giờ phút này, mắt hắn nhìn y hệt như mắt chuột.

Không nhìn ra tu vi?

Khí chất xuất trần tựa như tiên?

Quanh thân có đạo tắc vận lý quanh quẩn?

Còn có thể, suy tính thiên cơ, giúp ngươi đột phá đến Kết Đan?

Mà người như vậy lại muốn gia nhập vào tông môn chúng ta?

"Tiểu tuyết, ngươi không gạt ta đó chứ?"



Nghe thông tin như vậy, Mộ Dung Vân Hải nghi ngờ con gái mình đang nói đùa.

Tuy nhiên, Mộ Dung Tuyết chưa bao giờ nói đùa với hắn!

"Ta bảo tiền bối đợi ta ở bên ngoài, cha, chúng ta mau đi gặp hắn đi. Nhớ kỹ, tiền bối đang ngao du thiên hạ, lấy danh nghĩa phàm tục để tu tâm cho nên cha, chuyện tu luyện đừng nhắc quá nhiều nếu không sẽ làm cho tiền bối không vui!" Mộ Dung Tuyết nói với dáng vẻ rất nghiêm túc.

Vừa nói, nàng vừa kéo Mộ Dung Vân Hải đi ra ngoài.

Trương Thanh Nhàn nhìn hai người thần bí bí, cũng tỏ ra vẻ tò mò.

Mà lúc này, Mộ Dung Vân Hải cũng kịp phản ứng, nhìn hắn nói: "Thanh Nhàn huynh, ngươi ở chỗ này chờ ta một lát, ta ra đây một lát xíu nữa sẽ quay lại."

Rất nhanh, hai người Mộ Dung Tuyết rời khỏi đại điện.

Cách phía trước đại điện tầm mấy chục thước, lúc này có một thanh niên tuấn mỹ đang đứng đó.

Trần Bình An lặng lẽ đứng, không nhìn về hướng đại điện, mà chỉ nhìn khung cảnh xung quanh tràn ngập sương mù nhẹ, cảm thấy thật hùng tráng.

Leo lên ngọn núi cao như này khiến hắn cũng đã mệt mỏi, nên lúc này hô hấp có chút nặng nề hơn.

"Tiền bối, đây là cha ta."

Lúc này, sau lưng hắn vang lên âm thanh của Mộ Dung Tuyết.

Trần Bình An vội vàng sửa sang quần áo, quay người lại nhìn

Hắn trong đầu tưởng tượng chắc tướng mạo của Mộ Dung Vân Hải cũng khá tốt nhưng khi nhìn thấy Mộ Dung Vân Hải, Trần Bình An ngây người một hồi.

Mộ Dung cô nương, ngươi có chắc đây là cha ngươi không? !

Đôi mắt của Mộ Dung Vân Hải nhỏ như mắt chuột, còn trông rất bình thường.

Hắn trông không giống cha của một mỹ nhân như Mộ Dung Tuyết với đôi mắt ngấn nước và vẻ ngoài tuyệt vời!

Nhưng một lúc sau, trong tầm mắt của Trần Bình An, đôi mắt nhỏ của Mộ Dung Vân Hải đột nhiên lớn hơn.

Mộ Dung Vân Hải ngơ ngác nhìn Trần Bình An. Giờ phút này, ông rốt cuộc cũng biết lời con gái mình nói đều là sự thật!

Trong mắt hắn, lấy Trần Bình An làm trung tâʍ đa͙σ tắc vận lý đã vây quanh hết cả không gian!

Hắn ngây ngốc liếc nhìn về phía con gái mình, và muốn nói điều gì đó vào lúc này.

Thế này mà con bảo là quan thân à, đây rõ ràng là bao trùm cả bốn phía rồi !