Chương 5: Đầu Óc Này Không Thể Chữa Trị Được

Mộ Dung Vân Hải vội vàng đi tới Trần Bình An chắp tay, cúi đầu thấp ngang với hai tay, cung kính nói: "Không biết tiền bối đại giá quang lâm, cho nên không từ xa tiếp đón!"

Khi Trần Bình An nhìn thấy Mộ Dung Vân Hải bước tới, hắn cũng định cúi đầu.

Nhưng hắn còn chưa kịp cúi đầu, Mộ Dung Vân Hải đã đi trước hắn một bước, khiến hắn không kịp phản ứng.

Đặc biệt là khi hắn nghe Mộ Dung Vân Hải cũng dùng kính ngữ "tiền bối", khóe miệng trên mặt hắn liền giật một cái.

Hai cha con này nhất định đầu óc có vấn đề!

Tại sao ta lại là tiền bối!

Trông ta có mạnh mẽ như vậy không?

Trần Bình An không nói nên lời, bản thân hắn chỉ là một người bình thường, không phải là tiền bối gì cả. ngay cả hắn leo lên một ngọn núi như này còn phải thở hổn hển ...

Lúc hoàn thành nhiệm vụ lần trước, hệ thống còn rõ ràng nói cho hắn biết 100% không có tu vi, thực lực rác rưởi...

"Tông chủ, người nói đùa, ta không phải tiền bối, ta chỉ là một phàm nhân, không dám để cho người nghênh đón."

Trần Bình An lúc này cúi đầu, lễ phép nói.

Mộ Dung Vân Hải khi nhìn thấy hành động này của Trần Bình An và nghe những lời nói ấy, hắn ta ngay lập tức liếc mắt nhìn sang chỗ con gái mình.

Nghĩ thầm Tiểu Tuyết quả nhiên không nói đùa.

Tiền bối thực sự coi mình như một phàm nhân!

"Tiền bối nói giỡn, không cần gọi ta là tông chủ, nếu như tiền bối không ngại, về sau có thể gọi ta là Tiểu Hải."

Mộ Dung Vân Hải cung kính nói.

Mặc dù Trần Bình An trông rất trẻ, nhưng Mộ Dung Vân Hải có thể chắc chắn rằng Trần Bình An nhất định là lão quái vật đã tu luyện hàng nghìn năm, thậm chí hàng vạn năm!

Trong cuộc gặp mặt này, Trần Bình An cho hắn một loại áp lực mà hắn chưa từng được trải qua .

Hơn nữa, theo nhận thức của hắn, sợ rằng ngay cả cảnh giới lớn nhất của thế giới này Đại Thừa cảnh cũng không có đạo văn quanh khắp người!

Hắn đoán rằng Trần Bình An phải là một vị cường giả trên tiên giới, đến thế giới phàm trần này để trải nghiệm cuộc sống!

Trần Bình An thực sự không hiểu.

Hắn nghĩ rằng những người tu luyện này, có phải họ đã tu luyện nhiều quá nên mới dẫn đến đầu óc có vấn đề không?

"Vậy ta gọi ngươi là Mộ Dung tông chủ." Trần Bình An nói.

Mộ Dung Vân Hải vội vàng gật đầu: "Đều nghe theo tiền bối."

Trần Bình An không nói nên lời.

Hắn thậm chí còn thắc mắc liệu mọi người trong thế giới tu tiên này có gọi mọi người xung quanh đều là tiền bối không.

"Tiền bối, đi theo ta, chúng ta vào trong nói chuyện."

Mộ Dung Vân Hải không thể để Trần Bình An tiếp tục đứng, nhanh chóng dẫn đường kèm với đó là một nụ cười.

Mộ Dung Tuyết cũng vậy, trên mặt mang theo một nụ cười nữa.

Cứ như vậy, Trần Bình An đi theo chỉ dẫn của hai người mà đến được đại điện.

Lúc này, Trần Bình An nhìn thấy Trương Thanh Nhàn đang ngồi.

Nhưng điều khiến hắn không nói nên lời là Trương Thanh Nhàn, sau khi sững sờ một lúc, hắn bắt chước theo hành động của Mộ Dung Vân Hải vừa rồi, cung kính hét lên "Bái kiến tiền bối".

Trần Bình An bây giờ đã chắc chắn.

Những người tu luyện này, chắc chắn đầu óc có vấn đề!

Ta thực sự chỉ là một người phàm!



Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, Mộ Dung Vân Hải cười nói: "Ta nghe Tiểu Tuyết nói tiền bối đây là muốn gia nhập tông môn của chúng ta?"

Trần Bình An mỉm cười rồi gật đầu, sau đó hắn chuẩn bị nói rằng mình làm mấy việc lặt vặt cũng được.

Nhưng hắn vừa gật đầu, Mộ Dung Vân Hải trên mặt tràn đầy xuân sắc, sau đó lộ ra vẻ nghiêm túc, lớn tiếng nói: "Tiền bối, từ hôm nay trở đi, ta sẽ thoái vị tông chủ, từ nay về sau, người sẽ trở thành tông chủ mới của tông môn chúng ta!

Nghe thấy lời nói như này, Trần Bình An chết lặng.

Tôn...Tông chủ?!

"Cái này không được!" Trần Bình An nói với vẻ mặt kiên quyết

Hắn chỉ là một người phàm.

Hắn ta còn cảm thấy xấu hổ khi không có tu vi mà muốn làm đệ tử trong một tông môn tu tiên giới, nên hắn chỉ nghĩ đến muốn làm những công việc lặt vặt mà thôi.

Thế mà, bây giờ ngươi lại muốn để ta tông chủ? !

Đã bao nhiêu lần đầu ngươi bị đập xuống đất vậy, thật là không có cách nào chữa khỏi!

Khi Mộ Dung Vân Hải nhìn thấy Trần Bình An trực tiếp từ chối, cơ thể hắn phát run lên, nghĩ rằng tiền bối ngại vị trí này không đủ!

"Như vậy đi, từ hôm nay trở đi, tiền bối, người chính là thái thượng trưởng lão của Kháo Sơn Tông chúng ta?" Mộ Dung Vân Hải thanh âm cũng không lớn như vậy, nghi hoặc hỏi.

Sau khi Trần Bình An nghe thấy điều này, khóe miệng hắn tuyệt vọng co giật lên một cái.

Hắn mặc dù không thể tu hành, nhưng cũng có nghe nói qua một số chuyện về môn phái.

Vị trí thấp nhất của tông môn là tạp dịch, tiếp theo là các đệ tử ngoại môn.

Sau đó, là đệ tử nội môn, chấp sự, Thánh Tử/Thánh Nữ, Trưởng lão, tông chủ, thái thượng trưởng lão.

Cuối cùng là lão tổ!

Hiện tại, Mộ Dung Vân Hải vẫn đề hắn lên vị trí cao hơn, Trần Bình An không biết nên nói như thế nào.

Nhìn thấy Trần Bình An im lặng, Mộ Dung Vân Hải biết Trần Bình An đang suy nghĩ cái gì.

Cuối cùng, nghiến răng một cái, vì để giữ lại siêu cấp cường giả này, hắn sẽ cố gắng hết sức.

"Tiền bối, ta sẽ thay phụ thân đưa ra quyết định, để hắn rời khổi vị trí lão tổ, từ nay về sau, người chính là lão tổ duy nhất của Kháo Sơn Tông chúng ta! !" Mộ Dung Vân Hải thản nhiên nói.

Nghe lời này, Trần Bình An suýt chút nữa ngã khỏi ghế.

Đứa con có hiếu a.

Trần Bình An nhìn Mộ Dung Vân Hải mà thở dài.

Nhưng động tác thở dài của Trần Bình An khá đặc biệt, trông giống như hắn đang gật đầu.

Kết quả Mộ Dung Vân Hải nhìn thấy màn này, trong lòng hưng phấn như nai con, vội vàng nói: "Ha ha, cứ như vậy!"

Trần Bình An nhìn Mộ Dung Vân Hải vui như một kẻ ngốc, thực sự thấy thương cho hắn.

Về phần Mộ Dung Tuyết, lúc này nàng cũng đang mỉm cười.

Nàng ngay từ đầu cảm thấy Trần Bình An hữu duyên với nàng, nên nàng mới như thế này.

Nhưng bây giờ nàng lại cảm thấy rằng Trần Bình An có mối quan hệ nào đó với tông môn của họ!

Ngược lại, Trương Thanh Nhàn, người đang ngồi ở bên cạnh, lúc này cầm ống tay áo lên mà cắn.

Thật là ganh tị a!

Hắn nhìn chăm chú Mộ Dung Vân Hải kiêu ngạo, thật muốn đi qua đánh cho một trận.

Người này vận may chó gì, lại có một vị đại thần như vậy tới tông môn? !



Đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một nhân vật mạnh mẽ như vậy.

Cơ thể đó được bao phủ bởi những đạo tắc vận lý, chỉ cần nhìn vào nó, đã mang đến cho mọi người một cảm giác đứng trên cả thiên hạ!

Sau khi thảo luận về vấn đề này, Mộ Dung Vân Hải đột nhiên nhớ đến quả cầu gỗ của Trương Thanh Nhàn.

Hắn ta nháy mắt với Trương Thanh Nhàn, sau đó nhìn Trần Bình An và nói: "Tiền bối, người bạn này của ta có một món đồ, nhưng dù thế nào cũng không mở ra được, ta muốn tiền bối xem thử có cách nào không, không biết tiền bối có chút thời gian để xem? "

Trương Thanh Nhàn ngay lập tức hiểu ý, cung kính cầm lấy quả cầu gỗ rồi bước đến chỗ Trần Bình An.

Nhìn quả cầu gỗ, Trần Bình An kinh ngạc: "Này, quả cầu gỗ này ngươi lấy ở đâu vậy?"

Nghe vậy, Mộ Dung Vân Hải cùng Trương Thanh Thành ánh mắt sáng lên.

Vị tiền bối này thật sự quá lợi hại, vừa nhìn đã có thể nhìn ra vật này phi thường cỡ nào?

Trần Bình An rất quen thuộc với vật này.

Đây chẳng phải là đồ chơi quả cầu gỗ mà hắn hay làm cho lũ trẻ trong thôn sao!

"Sao, muốn mở sao?" Trần Bình An nói.

Cái quả cầu này hắn sử dụng một loại khóa là Lỗ Ban khóa, phải sử dụng phương pháp đặc biệt mới có thể mở ra.

Mộ Dung Vân Hải như gà mổ thóc gật đầu, nói: "Bên trong có gì không, có lẽ là đồ tốt!"

Trần Bình An thản nhiên nói: "Bên trong không có gì, chỉ là bánh kẹo mà thôi."

Huh? ?

Mộ Dung Vân Hải cùng Trương Thanh Nhàn đứng hình hết mấy giây.

"Tiền bối, ngươi có thể nhìn bên trong có cái gì sao? !" Mộ Dung Vân Hải hoảng sợ nói.

Đây rốt cuộc là đạt đến cảnh giới nào!

Vậy mà có thể nhìn xuyên qua bề mặt?

Trần Bình An với vẻ mặt kỳ lạ nói: "Ta không có năng lực đó, chính ta đã làm ra thứ này."

Ự...c!

Nghe điều này, cả Mộ Dung Vân Hải và Trương Thành Nhàn đều chết lặng.

Sau đó, sự tôn kính hoàn toàn chiếm lấy họ.

Có vô số ngôi sao sáng trong mắt.

Trần Bình An tiếp tục nói: "Thực ra, nó rất dễ mở."

Hắn vừa nói, vừa bắt đầu thao tác.

Nhưng sau một thời gian, hắn phát hiện ra rằng không biết thằng nhóc nào lại làm hỏng một cơ quan quan trọng nên không thể mở theo thường lệ.

Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể quay người, lấy con dao phay từ không gian lưu trữ mà mang ra, chém một nhát vào quả cầu gỗ.

Cạch một tiếng, quả cầu gỗ trong nháy mắt bị tách ra.

“Xong rồi.” Trần Bình An nhìn Mộ Dung Vân Hải nói.

Không nhìn đám Mộ Dung Vân Hải thì không sao, nhưng khi hắn nhìn vẻ mặt của đám người Mộ Dung Vân Hải, lại lần nữa sửng sốt.

Lúc này, Mộ Dung Vân Hải cùng ba người đều sắp khóc.

Ba người bọn họ đều nhìn chằm chằm vào con dao phay nằm trong tay hắn, như thể nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng, họ ngày càng căng thẳng.

Nhìn thấy họ như vậy, miệng của Trần Bình An co giật.

Kết thúc rồi, não của ba người này thực sự không thể cứu chữa được nữa ...