Quyển 1: Thuốc dẫn - Chương 32:

Nàng cảm thấy sợ hãi thực sự, một loại sợ hãi khủng bố đến mức bóp nghẹt lấy toàn bộ sức sống của nàng, nàng hoảng sợ không yên mở to hai mắt, nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi xuống, nàng run rẩy rêи ɾỉ một tiếng: "Không...Đừng..." Môi nàng mấp máy muốn phát ra âm thanh nhưng cuối cùng chỉ phát ra được những tiếng rên nho nhỏ.

Không được! Nàng không thể tiếp tục như này, không thể để hắn cứ tùy ý như vậy...Trực giác của nàng mách bảo, nếu cứ như vậy sẽ có điều gì đó không hay xảy đến.

Trong nháy mắt, nàng dùng hàm răng cắn vào đầu lưỡi, cơn đau nhất thời khiến nàng càng thêm tỉnh táo, dùng âm thanh lớn tiếng khóc to: "Đồ lừa đảo!" Nàng buột miệng thốt ra ba chữ này, những từ tiếp theo cũng được nói ra không hề do dự, nàng vừa khóc vừa lớn tiếng lên án: "Ngươi đã nói sẽ không làm ta đau! Ngươi là đồ lừa đảo! Hu hu....Sao ngươi lại gạt ta!!" Nàng lớn tiếng nức nở lên án: "Ngươi đối xử với ta không tốt chút nào, sao ta có thể thích ngươi được chứ?"

Hắn dường như bị lời nói của nàng động đến, cả người lùi về phía sau một chút, luồng khí áp bức mà hắn tỏa ra như bị đánh vỡ.

"Thích..." Hắn thấp giọng nỉ non nhắc lại chữ này, đôi tay buông lỏng chân nàng, eo nhỏ bị hắn tàn phá đau nhức, nàng hừ một tiếng cuối cùng cũng thở được.

Hai mắt nàng đẫm lệ rưng rưng nhìn về phía hắn, khẽ nhìn biểu cảm của hắn, nàng cuối cùng cũng hiểu được cách chính xác để đối phó đối phương, cho dù nội tâm đang vô cùng rối rắm, nhưng nàng vẫn sắp xếp lại cảm xúc cố gắng tỏ ra vẻ nhu nhược dịu ngoan nhất có thể: "Nhϊếp Dật Phong, ta thật sự rất đau..." Nàng cảm thấy thân thể mình như cứng lại khi nói câu này, nhưng sự pha trộn giữa tiếng khóc và hơi thở hỗn loạn yếu ớt khiến lời nói của nàng trở nên cực kỳ nhu nhược mềm yếu, giống như nàng đang vô lực mà làm nũng với hắn.

Nghe thấy tên của mình được nàng kêu lên một cách mềm mại, khiến nội tâm như thể dễ dàng xúc động của hắn nổi lên từng đợt gợn sóng.

Hắn thở dốc thật sâu, đột nhiên cúi người ôm lấy nàng thật chặt: "Thích...Nàng nói thích ta, nói lại lần nữa đi." Giọng điệu rõ ràng rất cứng rắn, nhưng lại ẩn chứa sự cầu xin hèn mọn, chỉ cần những từ dễ dàng như vậy cũng khiến lòng hắn tràn đầy vui mừng, mỹ mãn không thôi.

Đôi mắt trống rỗng của Nguyễn Diệc Vi ngước nhìn tấm lụa mỏng trên màn giường, tâm tình phức tạp hoàn toàn trống rỗng, sau đó lại nghe được âm thanh của chính nàng không chút do dự nói: "Thích, ta thích ngươi..."