Quyển 1: Thuốc dẫn - Chương 6:

"Aaaaaa..!"

Giữa tiếng la hét thất thanh của các nữ nhân, Tướng quân đại nhân mặt không biến sắc liếc nhìn xung quanh, lập tức, tất cả âm thanh đều dừng lại, từng tiếng thút thít nơm nớp lo sợ vang lên, có người sợ hãi đến mức chân nhũn ra, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi trên mặt đất.

Trong lòng Nguyễn Diệc Vi giờ phút này chỉ vang lên hai chữ "cầm thú"! Cũng may, bản thân nàng là ma pháp sư, đã trải qua không ít trận chiến, nên không sợ hãi đến mức hét toáng lên, thay vào đó nàng lập tức rút chiếc khăn lông che đi cơ thể, sau đó cúi đầu cố gắng thu mình lại thấp nhất có thể.

Nàng biết... địa vị của những nữ nhân bình thường trong quân doanh quả thực rất bi thảm, bọn họ còn dám tự tiện xông vào "chơi trò lưu manh" giữa nơi đông người như vậy, thần gió Sel của ta, xin hãy phù hộ cho tín đồ của ngài khỏi sự chà đạp này...

Nếu trước đây có người dám xúc phạm nàng như vậy, nàng nhất định sẽ khiến hắn ta đi gặp tổ tiên với một lưới dao gió, nhưng hiện tại...với pháp lực nhỏ bé của nàng, còn không thổi được cái thìa càng miễn bàn đến lưỡi dao gió.

Chỉ thấy Tướng quân đại nhân uy danh hiển hách, theo sau là phó quan với vẻ mặt nôn nóng, đứng trong nhà tắm nữ, nhìn từng nữ nhân bên trong, sau đó hít sâu một hơi, lộ ra nụ cười biểu cảm kỳ quái.

[Có! Bất! Thường!] Nguyễn Diệc Vi nhìn trộm tình hình qua mái tóc đen rối tung, càng thêm cảm giác sợ hãi.

Má ơi ngàn vạn lần đừng chọn ta! Vị trí của ta không dễ thấy, mặt mũi không rõ, ngực cũng không phải lớn nhất! Chắc không phải ta đâu!! Cầu Thần phù hộ cho ta!!

Sau đó là khoảng không yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi, vị Tướng quân "biếи ŧɦái" bước từng bước tiến sâu vào nhà tắm, đi qua từng cơ thể trắng tuyết tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ này đến cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ khác, cuối cùng....dừng lại trước thùng tắm của Nguyễn Diệc Vi.

[???] Này là có ý gì? Tại sao sở thích của người này lại kỳ quái như vậy? Chỉ thích những người nhìn không rõ ràng thôi sao? Phía trước nhiều người đẹp như vậy ngươi lại không cần, còn đi đến trước mặt ta làm cái quỷ gì?

Vẻ mặt phó quan cũng rất bối rối, quá mức khϊếp sợ làm hắn không có tâm trạng nhìn ngắm quang cảnh trắng tuyết xung quanh....Chẳng lẽ đại nhân lại đổi khẩu vị? Hiện tại lại muốn dựa vào loại chuyện này để xoa dịu cơn gϊếŧ chóc đáng sợ?? Tình trạng này không phải chưa từng xảy ra...Đôi khi ham muốn gϊếŧ người quả thực giống với ham muốn tìиɧ ɖu͙©, Tướng quân cũng đã sử dụng phương pháp này hai năm trước, nhưng về sau triệu chứng ngày càng nghiêm trọng, chỉ có thể dựa vào tra tấn để bình tĩnh lại.

Trong thời khắc mọi thứ tưởng như ngưng trệ, Nhϊếp Dật Phong tiến lên một bước, đứng hoàn toàn trước mặt Nguyễn Diệc Vi vẫn đang bối rối, duỗi tay chống thật mạnh lên thành thùng tắm, chậm rãi cúi người xuống, lộ ra gương mặt chứa nhiều cảm xúc phức tạp, hắn nở nụ cười rất "quỷ dị". Hắn nhìn Nguyễn Diệc Vi đang mở hai to mắt, vừa ngốc lại giận nghẹn khuất trừng hắn, Nhϊếp Dật Phong khẽ mỉm cười.

Sau đó hơi nghiêng đầu nhìn những người vẫn ở trong lều trại, lạnh giọng nói: "Ra ngoài!"

Phó quan sắc mặt thay đổi mấy lần, sau đó mở miệng: "Mau mau mau! Mọi người, an tĩnh, lập tức rời khỏi nơi này!"

Tức khắc, một nhóm lớn các thiếu nữ dung hoa thất sắc, bất kể quần áo đã chỉnh tề hay vẫn ướt đẫm, đều bọc áo ngoài tràn ra cửa lều như được ân xá.

Nơi này trong nháy mắt được dọn sạch, chỉ còn Nguyễn Diệc Vi đau đớn ngồi trong thùng tắm, trợn mắt nhìn Tướng quân, cộng thêm vị phó quan đang đứng ở cửa thật thận trọng thò đầu vào.

Ta cũng rất muốn chạy....Cái cái cái tên biếи ŧɦái này tại sao lại nhắm vào ta? Tuy rằng ta đúng là xinh đẹp...Nhưng cũng không thể nhìn ra trong tình trạng này!

Nhà tắm to như vậy, lại lần nữa rơi vào trạng thái có thể nghe tiếng kim rơi.

Sau đó Tướng quân đột nhiên dùng giọng trầm trầm thấp thấp mỉm cười nói một câu: "Tìm được nàng rồi."