Quyển 1: Thuốc dẫn - Chương 5:

Phía sau Nhϊếp Dật Phong, phụ tá của hắn bước xuống tọa kỵ đi đến bên cạnh, quỳ một gối xuống đất hướng về phía Nhϊếp Dật Phong xin chỉ thị: "Tướng quân! Tử tù trong doanh trại đã được bổ sung, ngài có muốn đến đó ngay không?" Phó quan cung kính rũ mắt, không dám nhìn thẳng vào tướng quân, tướng quân lúc này...Quá mức đáng sợ, sẽ không có ai nguyện ý nhìn thẳng vào mắt hắn.

Sau đêm nay, không biết sẽ có bao nhiêu tử tù mất mạng. Đã vào tử tù doanh, sẽ không được đối đãi như con người, mà bị gọi là "củi người", chỉ là một loại vật phẩm, nếu những tử tù đó có thể sống sót sau ba lần "mất kiểm soát" thì họ có thể lấy lại tự do, nhưng cho đến nay... chỉ có một số ít may mắn sống sót qua ba lần.

Nhϊếp Nhất Phong hít sâu một hơi, huyết quang trong mắt càng sáng hơn, sau đó nhẹ nhàng hừ một tiếng.

Phó quan lập tức đứng dậy, hạ tay dẫn đường, dọc đường ai gặp cũng đều cúi đầu kính cẩn, run rẩy tránh đường vì sợ vô tình va phải sẽ kí©h thí©ɧ vị chủ soái đang mất khống chế.

Hầu hạ bên cạnh thức tỉnh giả cũng tương đương với làm việc bên cạnh một quả bom có

thể nổ bất cứ lúc nào, trừ khi thức tỉnh giả tìm được "thuốc dẫn" cho chính mình, nếu không mỗi lần ra trận là một lần thử nghiệm quả bom có

nổ hay không. Nhưng ngay cả như vậy, con người cũng không có lựa chọn nào tốt hơn, họ rất cần sức mạnh của thức tỉnh giả, nếu không có thức tỉnh giả, những ác ma có địa vị cao đó sẽ xé rách phòng tuyến tiến đến tàn sát nhân loại, chỉ có thức tỉnh giả mới có thể chống lại sức mạnh khủng bố của những ác ma máu xanh đó.

Nhϊếp Nhất Phong cố gắng hết sức tập trung tinh thần, đi theo bước chân của phụ tá hướng về tử tù doanh đặc biệt biệt lập, vừa đi đến giữa doanh trại, hắn đột nhiên dừng lại, lặng lẽ đứng đó cảm nhận một lát. Đôi mắt hắn chợt nhìn lệch sang bên cạnh, đôi chân chuyển hướng, sải bước đi về hướng đó.

"Tướng quân? Tướng quân!" Phụ tá sửng sốt, trên mặt xuất hiện vẻ lo lắng, hướng đó...là nơi hậu cần, bọn họ đều là người thường không có năng lực phản kháng!

Nếu tướng quân mất khống chế đi vào nơi đó... Phó quan khẽ rùng mình, bước tới quỳ trước mặt Nhϊếp Dật Phong: "Tướng quân! Tử tù doanh không phải hướng này! Xin hãy đi theo mạt tướng!" Vì vô số sinh mạng vô tội, hắn khắc chế sợ hãi, buộc phải chặn lại đường đi của đối phương, cố gắng thay đổi ý định của tướng quân.

Nhϊếp Nhất Phong không hề dừng lại, đi ngang qua hắn, bước chân càng lúc càng nhanh.

Phó quan ngẩng đầu, thái dương đã chảy ra mồ hôi lạnh, trên mặt đầy lo lắng, vội vàng đuổi theo, lại muốn ngăn cản: "Tướng quân! Tướng quân, tướng quân không thể làm như vậy!"

Nhưng mà tướng quân chỉ giáng cho hắn một cú đánh lạnh lùng sau ót, không thèm để ý tới.

Càng đi về hướng này, càng có nhiều người bình thường, làm sao những người bình thường đó có thể chịu được lệ khí gϊếŧ chóc trong người hắn? Khi nhìn thấy hắn, họ trở nên ngây ngốc, thậm chí run rẩy không kiềm chế được và quỳ xuống. Một số thì rụt rè sợ hãi đến mức mất khống chế.

Trong hoàn cảnh này, nam nhân vẫn không chút để ý, hắn đi thẳng đến cửa lều, giữa vẻ mặt tái nhợt và ngập ngừng của người đến người đi, hắn mở cửa lều bước vào.