Chương 12: Điện hạ đối xử với thϊếp thật tốt [H]

Editor: Điểu Nghi Phi

A Na Gia là người dễ dỗ ngọt, tính nàng lại nhẫn nhịn phục tùng, Lý Cánh chỉ cần nhẹ nhàng dỗ nàng nàng sẽ mơ mơ màng màng làm theo, ví dụ như bây giờ.

[ Nghi Phi: Cái chỗ dễ dỗ ngọt bản convert là có lỗ tai mềm, ý là kiểu dễ xiêu lòng theo mấy lời ngon ngọt ấy. Ta cũng chưa biết dịch sao cho sát nghĩa, ai biết từ nào tương xứng trong tiếng Việt thì nói ta nhé ]

Lý Cánh ngồi trên giường, A Na Gia quỳ gối giữa hai chân chàng. A Na Gia đỏ mặt, Lý Cánh xoa đầu nàng, dụ dỗ nàng: "A Na Gia, ngoan, hôn nó."

A Na Gia đành cúi đầu, chạm môi vào "đồ vật" của chàng. Lý Cánh khẽ rên, khàn giọng nói: "Bảo bối, há miệng ra." A Na Gia bị chàng ấn đầu, đành phải há miệng ngậm lấy.

Lý Cánh thở dốc gấp hơn: "Liếʍ nó, đừng dùng răng."

Miệng A Na Gia bị nhồi đầy, song vẫn nhớ "đừng dùng răng", nàng cũng không muốn làm Lý Cánh đau nên cố gắng dùng lưỡi liếʍ một cách khó khăn. Đầu lưỡi nàng đảo vòng quanh nhưng không có kinh nghiệm hay kỹ năng nên vô tình chạm vào lỗ nhỏ bên trên.

A Na Gia nghe thấy Lý Cánh rên một tiếng, giây sau nàng đã bị bắn đầy miệng. Lý Cánh thở hổn hển rút ra, nhìn A Na Gia đang quỳ trên đất vẫn còn ngậm thứ chàng vừa bắn, thấy nàng rất đáng thương.

Lý Cánh đỡ nàng dậy, đặt tay gần miệng nàng, nói: "Nhổ ra."

A Na Gia không dám nhổ lên tay Lý Cánh, cắn răng nuốt xuống rồi hỏi: "Điện hạ, người thoải mái không?"

Lý Cánh thấy nàng như vậy thì sững sờ nhưng thấy bộ dạng vô tội của nàng, trái tim Lý Cánh đột nhiên nóng lên, cúi đầu định hôn nàng. A Na Gia đẩy chàng ra: "Điện hạ, bẩn..." Lý Cánh giữ chặt nàng, mạnh mẽ hôn nàng, ủ rũ nói: "Bẩn mà nàng còn nuốt."

Hai người hôn một hồi thì hôn đến giường, A Na Gia nằm trên người Lý Cánh. Lý Cánh vừa hôn nàng vừa nói: "Tự mình làm, hửm?"

A Na Gia còn nghĩ đến hội săn mùa xuân nên đứng dậy cởϊ qυầи áo của mình, đỡ eo Lý Cánh ngồi xuống. Khoảnh khắc tiến vào hai người đều thở gấp. A Na Gia không còn chịu không nổi như ngày trước, giờ đây nàng đã có thể mạnh mẽ ngồi lên người Lý Cánh, chậm rãi chuyển động.

Lý Cánh nhìn đôi nhũ không ngừng lay động trên người A Na Gia, đưa tay lên trên rồi nhẹ nhàng xoa theo tốc độ lắc lư của A Na Gia.

Cuối cùng A Na Gia cũng kiệt sức nhưng Lý Cánh vẫn chưa bắn. A Na Gia nhụt chí ngã lên người chàng, làm nũng: "Điện hạ, thϊếp hết sức rồi..."

Lý Cánh đổi vị trị hai người, sờ miệng nhỏ ướŧ áŧ bên dưới của nàng. A Na Gia thấy Lý Cánh chậm chạp không tiến vào thì dùng chân cọ eo chàng, nói: "Điện hạ, tiến vào đi."

"Còn nói hầu hạ ta, đây là ai hầu hạ ai?" Lý Cánh cười, đâm vào, nói: "Có phải ta nên đặt thêm điều kiện gì đó không?"

A Na Gia ôm cổ Lý Cánh, nói: "Xin điện hạ thương hại thϊếp..." Lý Cánh chống lên trán nàng nói: "Yên tâm, sẽ làm nàng thoải mái, không làm nàng đau."

A Na Gia không tin chàng, không chịu đồng ý với chàng. Lý Cánh thấy bộ dạng của nàng thì không nhịn được mà đâm sâu tận đáy, đâm đến mức khiến nàng kêu "Ưm ưm".

Rất lâu sau Lý Cánh mới phóng ra, A Na Gia đã ngất từ lâu. Lý Cánh gọi người mang nước vào, tự tay tắm cho nàng. Sau khi làm xong Lý Cánh mặc quần áo vào rồi ra ngoài.

Đến khi A Na Gia tỉnh lại thì thấy Lý Cánh đang ngồi đọc sách cách đó không xa. Lý Cánh thấy nàng tỉnh thì đến gần ôm nàng, hỏi nàng: "Có đói không? Muốn rửa mặt rồi ăn một chút cơm không?" A Na Gia gật đầu.

Tiểu Đào mang nước đến, Lý Cánh tự tay đưa khăn ướt cho nàng lau, lại ôm nàng nhìn thị nữ bày thức ăn ra - hầu hết đều là đồ ăn nàng thích. Khi Lý Cánh gắp thức ăn cho nàng, nàng đứng dậy hôn chàng. Lý Cánh hơi khựng lại, cười nói: "Sao thế?"

"Điện hạ đối xử với thϊếp thật tốt." Con ngươi xanh biếc của A Na Gia sáng lấp lánh. Lý Cánh cảm động, hôn nàng, nói: "Ừ, sau này sẽ càng đối xử với nàng tốt hơn nữa."

"Thϊếp cũng sẽ đối xử tốt với điện hạ." A Na Gia cũng hứa.

Lý Cánh đút đồ ăn cho nàng: "Vậy nàng phải nhớ rõ đấy."

Vì hội săn mùa xuân cần chuẩn bị rất nhiều nên Lý Cánh lại trở nên bận rộn, khiến A Na Gia thường không gặp được Lý Cánh. Nếu là trước đây nàng sẽ thấy nhẹ nhàng, song bây giờ giữa hai người bắt đầu có tình ý ấm áp miên man, không được gặp thường xuyên làm A Na Gia càng thêm nhung nhớ.

Hôm nay A Na Gia đang học thêu thùa gϊếŧ thời gian với Tiểu Đào thì Lý Cánh về. A Na Gia lập tức bỏ đồ trong tay xuống, vui mừng vùi mình vào ngực Lý Cánh, gọi: "Điện hạ."

Lý Cánh cũng ôm chặt nàng, nói: "Ta rất nhớ nàng."

A Na Gia đỏ mặt nói với Lý Cánh: "Thϊếp cũng vậy". Lý Cánh nghe thế thì không kiềm chế được hôn nàng một cái, Tiểu Đào lặng lẽ lui ra ngoài.

A Na Gia mang trà lên cho Lý Cánh, sau đó ngồi một bên im lặng nhìn chàng. Lý Cánh dùng trà xong thì do dự nói với A Na Gia: "Ta có chuyện muốn nói với nàng."

"Chuyện gì?"

"Vì một số nguyên nhân mà đội ngựa đã rời đi trước dự kiến từ hôm trước rồi. Gần đây ta rất bận, đến giờ mới nhận được một chút tin tức." Lý Cánh vuốt ve khuôn mặt A Na Gia, nói: "Xin lỗi, không thể sắp xếp cho hai người gặp nhau lần cuối cùng."

A Na Gia chớp mắt định nói "Không sao cả", nhưng vừa mở miệng nước mắt đã tuôn rơi. Lý Cánh thương xót lau nước mắt cho nàng, hỏi: "Hắn quan trọng đến vậy sao?"

"Ừm, vì Long Sơn là người bạn chơi cùng thϊếp từ nhỏ, là bạn, cũng là người nhà của thϊếp, huynh ấy vẫn luôn ở bên thϊếp... Điện hạ, chỉ còn mỗi mình thϊếp ở lại nơi này..."

Lý Cánh ôm nàng thật chặt: "Không, còn ta, ta sẽ luôn ở bên nàng."

Lý Cánh chưa từng nghĩ chàng sẽ nói như vậy với ai đó, A Na Gia cũng không ngờ nàng có thể nghe được lời hứa hẹn như vậy từ một người. Ít nhất, thời khắc này, hai người thật lòng thật dạ muốn ở bên nhau.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

[ Nghi Phi: Nếu ta không nhầm chương này chính là chương đã tạo nên tên truyện đấy. Tương tư khắc cốt, tấc tấc nhớ nhung. Đoạn cuối ngọt quạ ]

À không nó ngắn có 2 chương thôi, dài lại rồi :))

Chương 12, 1324 chữ ]