Chương 13: Là người mà tam ca thích [H]

Editor: Điểu Nghi Phi

Long Sơn đi rồi, A Na Gia trở về Hoài Ngọc Các một lần để lấy những thứ còn lại của nàng. Khi đang dọn đồ, A Na Gia tìm được lọn tóc ngày trước nàng cắt của Ngọc Kỳ Cách. Nàng cất cẩn thận, trong lòng vẫn tiếc không thể mang Ngọc Kỳ Cách về nhà.

Sau khi thật sự tạm biệt Hoài Ngọc Các, tâm trạng của A Na Gia vẫn tệ đi. Cho dù bây giờ nàng có điện hạ ở bên nhưng cảm giác mất đi tất thảy những điều của ngày trước cũng không dễ chịu. Cũng may hội săn mùa xuân sắp đến, tâm trạng A Na Gia dần tốt lên.

Trước khi xuất phát một ngày, A Na Gia phấn khích đến mức không ngủ được, nàng nói: "Điện hạ, đây là lần đầu tiên thϊếp ra khỏi hoàng cung."

"Vui đến thế à? Vậy sau này ta sẽ đưa nàng đi chơi nhiều hơn."

"Thật sao? Cảm ơn điện hạ."

Lý Cánh nhìn A Na Gia, nói: "Chỉ cảm ơn bằng lời nói thôi à?"

A Na Gia nghe thế thì hôn Lý Cánh, để chàng lột quần áo "làm xằng bậy". Lý Cánh cảm thấy A Na Gia ngoan chết được, càng làm càng hăng.

Ngày hôm sau A Na Gia chỉ có thể để Lý Cánh bế lên xe ngựa. Cả người A Na Gia không có chút sức lực nào, giận dỗi nói: "Điện hạ đáng ghét chết đi được."

Lý Cánh bất đắc dĩ cười, nói: "Không phải là nàng quyến rũ ta hay sao? Bây giờ lại trách ngược ta à?"

A Na Gia không nói gì, gắng sức nhìn cảnh vật mới lạ ngoài cửa xe. Nàng còn nhớ rõ ngày nàng mới đến đã sợ hãi trước sự phồn hoa này, không ngờ chín năm rồi nàng vẫn có cảm giác ấy.

Rất lâu sau phong cảnh bên ngoài xe bắt đầu thay đổi, từ phố xá phồn hoa đến những cánh rừng rậm rạp rồi thành đồng cỏ rộng lớn. A Na Gia mở to mắt nhìn, trong giây lát có cảm giác như nàng đã trở về đại mạc.

A Na Gia nóng lòng muốn xuống xe nhưng Lý Cánh đã giữ nàng lại, đội cho nàng mũ có rèm. A Na Gia biết chàng làm vậy là để tránh những phiền phức không cần thiết. Nghĩ vậy nàng có chút bối rối, hỏi: "Điện hạ, ta nên làm gì?" Điện hạ địa vị cao như vậy, người chàng muốn gặp chắc chắn cũng rất cao quý, nàng có nên xuất hiện cùng chàng không?

Lý Cánh trấn an nàng, nắm tay dẫn nàng xuống xe, nói: "Đừng lo lắng, đi theo ta là được."

Lý Cánh nắm tay nàng. Trên đường nàng nghe thấy tiếng người khác tham kiến chàng, tim đập thình thịch.

"Tam ca!" Một thiếu niên cưỡi ngựa chạy tới, A Na Gia nhận ra, là Cửu hoàng tử.

Cửu hoàng tử xoay người xuống ngựa, nói: "Đã lâu không gặp huynh, tam ca."

"Đệ tất nhiên đã lâu không gặp ta, đệ còn đang bận chép sách mà."

Cửu hoàng tử gãi đầu, nói: "Tam ca, đừng trêu đệ" sau đó lại nhìn thấy A Na Gia đứng bên cạnh, hỏi: "Tam ca, đây là ai thế?"

Lý Cánh không trả lời, chỉ cười nắm chặt tay A Na Gia. Cửu hoàng tử lập tức ngầm hiểu, nói: "À à, là người mà tam ca thích."

Lý Cánh nghe xong rất vui nhưng vẫn giả vờ nghiêm túc nói: "Trẻ con đừng có hỏi linh tinh."

"Được được được, ta không hỏi." Cửu hoàng tử lại lên ngựa, nói với Lý Cánh: "Tam ca, lát nữa đua ngựa đi."

Lý Cánh gật đầu, nói: "Được, đợi ta sắp xếp xong rồi đi." Nói xong thì nắm tay A Na Gia về phía lều của mình.

Tới lều Lý Cánh giúp A Na Gia cởi mũ ra, thấy nàng đỏ mặt thì hỏi: "Ngại à?"

A Na Gia không nói gì. Lý Cánh cúi đầu hôn nàng, nói: "Những câu "ta thích nàng" sau này nàng sẽ được nghe nhiều, làm quen dần đi."

A Na Gia ngại ngùng đẩy Lý Cánh, nói: "Không phải điện hạ đồng ý đua ngựa sao? Mau đi đi."

Lý Cánh nói: "Nàng đi cùng ta không?"

Đương nhiên A Na Gia muốn đi đua ngựa, nhưng tưởng tượng đến cảnh gặp những người cao quý hơn nữa nàng liền sợ, nói: "Thϊếp không đi..."

Lý Cánh biết A Na Gia nghĩ gì nên hứa với nàng: "Ngày mai ta đưa nàng đi một mình."

A Na Gia vui vẻ gật đầu, sau đó mặc trang phục đua ngựa cho Lý Cánh, tiễn chàng ra cửa.

Khi Lý Cánh về thì thấy A Na Gia đang bận bịu trước bếp lửa. Chàng hỏi: "Nàng đang làm gì thế?"

"Điện hạ, người đã về rồi?" A Na Gia đứng dậy, cười nói: "Người đói chưa?"

Lý Cánh gật đầu, sau đó bị A Na Gia kéo đến ngồi trước bàn. Nàng mang đồ ăn ra, nói: "Đây là thịt bò nướng và canh thịt dê thϊếp làm theo cách của đại mạc."

Lý Cánh cầm bát canh uống một ngụm. Chàng vốn không thích thịt dê vì quá tanh, song lại thấy món canh của A Na Gia rất ngon.

"Ngon lắm." Lý Cánh không ngần ngại khen ngợi, lại hỏi: "Sao nàng lại tự nấu cơm thế này?"

A Na Gia nói: "Nguyên liệu và điều kiện nấu ăn ở đây rất giống ở đại mạc khiến thϊếp đột nhiên muốn tự tay nấu cơm. Dù sao thϊếp cũng rất am hiểu những thứ này."

Lý Cánh ôm nàng, nói: "Nàng nhớ nhà đúng không?"

"Vẫn ổn", A Na Gia hôn Lý Cánh một cái, nói: "Còn có điện hạ ở bên thϊếp mà."

Lý Cánh thở phào nhẹ nhõm, vuốt tóc A Na Gia. Lúc nào nàng cũng hiểu được những cảm xúc trong lòng chàng.

Lý Cánh ăn hết những thứ A Na Gia nấu, sau đó lấy ra một thứ gì đó: "Cảm ơn nàng đã làm đồ ăn cho ta. Ta sẽ đưa nàng một món quà."

"Cái gì?"

Lý Cánh kéo tay nàng, đưa cho nàng một con dao găm được chạm khắc tinh xảo, vừa nhìn đã biết là rất quý giá. Quan trọng hơn nữa, đây là một vật của người Hồ. A Na Gia nhận được con dao quả thực thích đến không muốn rời tay, cười nói: "Đa tạ điện hạ!"

"Biết ngay nàng sẽ thích mà. Nàng biết ta có được nó thế nào không?"

"Làm sao người lấy được?"

"Là đua ngựa thắng được."

A Na Gia cười híp mắt, nói: "Điện hạ quả thật lợi hại, đa tạ điện hạ."

Lý Cánh nhéo nàng cằm, nói: "Ta từng nói rồi, không thể chỉ cảm ơn bằng lời đâu?"

A Na Gia biết ý hôn Lý Cánh, ôm cổ chàng. Lý Cánh vừa hôn lại A Na Gia vừa vội vàng cởϊ qυầи áo nàng. Khi quần áo cởi xong Lý Cánh lại xoa ngực nàng, chậm rãi đưa tay xuống chạm vào cái miệng nhỏ kia, nước đã tuôn ướt như suối.

Lý Cánh cười hỏi: "Sao hôm nay ướt nhanh thế?"

A Na Gia trả lời bằng cách nhấc chân quấn quanh eo Lý Cánh. Lý Cánh nói: "Đừng vội, bảo bối." Vậy ai là người chưa đợi A Na Gia kịp phản ứng đã vội vàng đâm vào?

Lý Cánh nâng A Na Gia chân lên, đi vào vừa nhanh vừa sâu. Lý Cánh nghe thấy tiếng rêи ɾỉ mê người của A Na Gia, thở hổn hển hỏi: "Thoải mái không, bảo bối?"

"Ưʍ... Thoải mái... Ưʍ... Điện hạ..."

Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của nàng, Lý Cánh cúi đầu hôn nàng, cắn đầu lưỡi như sắp hóa thành nước của nàng. Khi tách ra, giữa hai người có một sợi chỉ bạc. Sợi chỉ nhanh chóng đứt, chảy trên khóe miệng A Na Gia. Nàng đưa lưỡi liếʍ theo bản năng. Lý Cánh nhìn đến đỏ mắt, động tác càng mạnh bạo hơn.

Chàng vừa làm vừa hằn học nói: "Nàng câu dẫn chết ta luôn đi." A Na Gia vô tội cũng chỉ có thể chịu đựng.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

[ Nghi Phi: Cái câu cuối cùng, ta thấy dịch hằn học hơi kỳ. Nhưng bản convert còn là "hung tợn" ấy ._. Bản raw thì cả đoạn trước dấu hai chấm là "他一边做一边恶狠狠地说"

Chương 13, 1529 chữ ]