Chương 17: Ta muốn mãi mãi được thế này

Editor: Điểu Nghi Phi

Sáng hôm sau, khi A Na Gia tỉnh dậy thì Lý Cánh đã đi rồi. Nàng chạm vào phần giường đã mất đi độ ấm, trong lòng cảm thấy thỏa mãn. Ít ra nàng có thể gặp điện hạ mỗi ngày.

Đẩy cửa ra, bên ngoài không phải tường đỏ ngói xanh, cũng không phải những tòa nhà uy nghiêm trang trọng mà là khoảng sân nhỏ thanh nhã và những hành lang dài uốn lượn. Tâm trạng A Na Gia trở nên tốt hơn rất nhiều.

Ăn sáng xong, A Na Gia ngồi trong sân phơi nắng, học thêu thùa với Tiểu Đào. Một lúc sau nàng nghe thấy tiếng khua chiêng gõ trống đến gần bèn hỏi: “Tiểu Đào, bên ngoài có tiếng gì thế?”

“Hình như là có nhà ai đó đang đón dâu.”

A Na Gia tròn mắt. Nàng chỉ ở trong cung, mà trong cung lúc nào cũng yên lặng lại nghiêm trang, sẽ không bao giờ có âm thanh náo nhiệt như vậy. A Na Gia có chút tò mò, nói: “Ta có thể đi xem không?”

“Cái này nô tỳ cũng không biết.”

A Na Gia biết đây là làm khó Tiểu Đào song nàng vẫn không kìm lòng được. Cuối cùng nàng thương lượng với Tiểu Đào, đặt một cái thang tựa vào tường để nhìn. Chuyện này buổi tối Lý Cánh cũng được biết.

Sau khi A Na Gia thay quần áo giúp Lý Cánh xong, chàng giữ chặt nàng, hỏi: “Nàng muốn ra ngoài chơi sao?”

“Cái gì?”

Lý Cánh sờ mặt nàng, nói: “Bây giờ nàng là nữ nhân của ta, không cần phải kìm kẹp bản thân nữa. Nếu nàng muốn ra ngoài đi dạo thì đi đi.” Cuối cùng chàng lại nói thêm: “Ta sẽ phái vài người bảo vệ nàng.”

A Na Gia cười, ôm Lý Cánh từ sau lưng, nói: “Khi nào điện hạ hết bận? Thϊếp muốn đi cùng điện hạ.”

“Vậy nàng sẽ phải đợi rất lâu đấy, nàng đợi được không?”

“Nhất định thϊếp sẽ chờ được.”

Nói thì là thế nhưng hôm sau Lý Cánh vẫn cho người đến hỏi ý nàng. Do dự một lúc, A Na Gia không có chính kiến, quyết định ra ngoài.

[ Nghi Phi: Gốc là không có định lực, ta vẫn suy nghĩ xem đoạn này nên dịch sao cho chuẩn ._. ]

A Na Gia ngồi trên xe ngựa vô cùng háo hức, nhìn qua cửa sổ không rời mắt giây nào. Đến chợ, nàng nóng lòng muốn xuống xe, Tiểu Đào vội kéo nàng lại, đội mũ có rèm cho nàng.

Tiểu Đào đi sau A Na Gia, thấy A Na Gia nhìn cái này sờ cái kia thì mở miệng: “Cô nương, người thích cái gì thì có thể mua cái đó.”

A Na Gia đứng trước một quầy hàng, cầm lên một cái thắt lưng được chạm khắc tinh tế. Nàng nhìn một hồi, sau đó cười nói: “Ta muốn cái này.” Tiểu Đào vội lấy tiền ra, song A Na Gia đã ngăn nàng ấy lại, khẽ cười, bảo: “Ta tự trả tiền là được rồi.”

Sau đó A Na Gia cũng không mua thêm gì, chỉ đi dạo trên phố với Tiểu Đào, thấy gì hứng thú thì đứng lại nhìn. Khi bước ra từ một cửa tiệm, A Na Gia không may bị ai đó va phải. Người Lý Cánh phái đến lập tức xông tới, người kia sợ đến mức xin lỗi không ngừng. A Na Gia vội nói không sao cả, nhưng cũng không có tâm trạng tiếp tục đi dạo nên đành ngồi xe trở về.

Sau khi A Na Gia rời đi, kẻ vừa đυ.ng phải nàng đến tửu lầu đối diện, cung kính hành lễ với người ngồi trên lầu: “Nhị hoàng tử.”

Lý Hoàn ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Ngươi chắc chắn không?”

“Chắc chắn, người vừa nãy chính là nữ nhân ở cùng Tam hoàng tử. Trước đó không lâu nàng ta còn được Tam hoàng tử đón từ cung ra, có vẻ rất quan tâm.”

Lý Hoàn hiểu ngay, sau đó nháy mắt, người hầu phía sau lập tức ban thưởng cho kẻ đó, đồng thời cảnh cáo: “Nhớ kỹ, ngậm miệng vào.”

“Tiểu nhân hiểu rõ, điện hạ yên tâm.”

Sau khi kẻ đó rời đi, Lý Hoàn nhếch môi. Hắn muốn nhìn xem nữ nhân được Lý Cánh để ý trông ra sao.

Buổi tối Lý Cánh trở về, thấy A Na Gia đang cười, trong ánh mắt tràn ngập niềm vui. Lý Cánh bước đến hôn nàng, hỏi: “Sao nàng vui đến thế này?”

A Na Gia lập tức kéo chàng lại gần, Lý Cánh nhéo khuôn mặt nhỏ bé của nàng, nói: “Không phải nói chờ ta sao? Sao lại đi trước rồi? Nàng thật không có lương tâm.”

“Thϊếp có lương tâm”, A Na Gia lấy ra một cái thắt lưng, nói: “Cái này cho điện hạ, tuy không phải là thứ quý giá…”

Lý Cánh nhận lấy, không ngừng vuốt ve, nói: “Ta rất thích.”

A Na Gia thở phào nhẹ nhõm: “Điện hạ thích là tốt rồi.”

“Vậy… Điện hạ, thϊếp có thể ra ngoài tiếp không?”

“Ta biết rồi,” Lý Cánh nhìn nàng một cái, sau đó nói: “Ta nói rồi, nàng muốn thì cứ đi đi. Đừng đi quá xa, gọi người theo là được. Còn nữa, chú ý an toàn.”

A Na Gia nhìn Lý Cánh, trong lòng tràn ngập ấm áp và yêu thương. Nàng cảm thấy ông trời đối xử với nàng không tệ chút nào, để cho nàng gặp được người tốt đến vậy.

Hôm nay Lý Cánh phải về cung báo cáo công việc nên dậy sớm hơn mọi ngày. Chàng đã rất nhẹ nhàng, song A Na Gia vẫn mở mắt, mơ màng gọi: “Điện hạ?”

“Làm nàng tỉnh rồi?”

“Ưm…” Thật ra A Na Gia ngại không muốn nói nàng tỉnh lại vì nàng cảm nhận được Lý Cánh buông lỏng vòng ôm của chàng.

Lý Cánh hôn nàng, nói: “Nàng ngủ tiếp đi, hôm nay ta phải về cung một chuyến.”

A Na Gia ngồi dậy. Nàng muốn mặc quần áo, vấn tóc cho điện hạ.

Bây giờ A Na Gia đã có thể vấn tóc cho Lý Cánh, hơn nữa còn làm rất đẹp. Lý Cánh nhìn búi tóc gọn gàng của mình trong gương thì xoay người ôm A Na Gia, khẽ cười, nói: “Ta muốn mãi mãi được thế này.” A Na Gia cũng vòng tay ôm Lý Cánh, tình ý giữa hai người miên man.

Lý Cánh đứng trước mặt hoàng đế. Hoàng đế rất vui vẻ, nói: “Tốt, tốt, con xử lý rất tốt.”

Hoàng đế lại hỏi thêm mấy câu, sau khi nghe Lý Cánh trả lời từng câu một thì hài lòng gật đầu, nói: “Cánh Nhi, cuối cùng con cũng có bộ dạng này rồi.”

Còn bộ dạng gì không cần nói cũng biết. Lý Cánh im lặng, hoàng đế cũng không thèm để ý, sau đó nhìn tấu chương bên cạnh, hỏi: “Con thấy Giang các lão thế nào?”

“Giang các lão bản tính trung thành lương thiện, hơn nữa đã trung quân ái quốc nhiều thế hệ, là trụ cột triều đại ta.”

“Ừ,” hoàng đế gật đầu, nói: “Những ngày gần đây Giang các lão đang gặp khó khăn vì lũ lụt ở Ngọc Lĩnh, con đi giúp ông ấy đi.”

Lòng Lý Cánh chùng xuống, hiểu ý hoàng đế. Giang các lão và gia tộc ông là trung thần ba đời, thế lực và uy tín trong triều rất cao, nếu có quan hệ tốt với ông ấy thì sau này thành thái tử sẽ có lợi thế rất lớn. Hoàng đế đang trắng trợn để chàng “kết bè kết phái”. Tuy trong lòng Lý Cách đã thành “mưa gầm gió thét” song ngoài mặt vẫn bình tĩnh, quỳ xuống, nói: “Nhi thần tuân chỉ.”

Khi Lý Cánh đi từ Ngự Thư Phòng ra đã va phải Lý Hoàn, Lý Hoàn cười nói: “Chào buổi sáng, Tam đệ.”

“Chào buổi sáng, Nhị ca.”

[ Nghi Phi: Để cái chào buổi sáng này chướng mắt quá :) Nhưng để bản gốc là sớm kỳ cục chết được? Cũng không thể để là sáng an, sáng hảo được :)) Ai có cao kiến gì không? ]

“Nghe nói Tam đệ lại làm xong một chuyện lớn khiến phụ hoàng vô cùng vui vẻ, thật có năng lực.”

“Không dám, đây là bổn phận của ta.”

“Haha” Lý Hoàn vô tình nhìn thấy thắt lưng của Lý Cánh bèn chế nhạo: “Đệ nói xem, Tam đệ. Làm xong chuyện lớn như vậy phụ hoàng cũng không ban thưởng cho đệ, để đệ đeo thứ thắt lưng ‘đẹp’ thế này…”

Lý Cánh nghe thế thì lạnh mặt, nói: “Nhị ca, có đẹp hay không cũng không quan trọng, quan trọng là ai tặng. Của người đặc biệt ta khắc sẽ dùng, để cho người khác biết nó là của ta, không phải của ai khác.”

Lý Hoàn hiểu ý trong lời nói của chàng, lập tức tái mặt. Lý Cánh không thèm để ý đến hắn, nói: “Nhị ca, ta có việc quan trọng, đi trước.”

Lý Hoàn không nói lời nào, nhìn bóng dáng Lý Cánh rời đi, siết chặt tay.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

[ Nghi Phi: Dạo này mất động lực học, mất cả động lực làm việc…

Chương 17, 1647 chữ ]