Chương 18

Công ty của Nguyễn Tinh Ngộ tên là Thủy Mật Đào.

Nghe tên liền biết là xưởng nhỏ.

Thủy Mật Đào vốn không gọi là Thủy Mật Đào mà tên là giải trí Quả Đào, cũng là một cửa hàng nhỏ, ông chủ tên Lý Đào, vợ ông chủ tên Trịnh Tử Mặc, dưới trướng có vài nghệ sĩ. Vốn là có chuyên nghiệp quản lý nghệ sĩ, một lòng muốn làm hành động lớn, muốn trở thành công ty giải trí đứng đầu quốc nội. Lý tưởng thì tốt đẹp, hiện thực tàn khốc, gia sản mấy trăm vạn toàn quăng vào cũng không có khởi sắc, mắt thấy công ty đều sắp đóng cửa thì họ may mắn đuổi kịp phong trào livestream như ngọn gió đông phong này.

Vì thế giải trí Quả Đào biến thành giải trí Thủy Mật Đào, gần cầu làm bay lên, thế mà cũng bồi dưỡng ra vài streamer nhỏ, kiếm lại số tiền đã bỏ ra.

Nhưng hai vợ chồng rất có tâm sự nghiệp, ánh mắt phóng rất dài rất xa, phòng livestream nào có người hồng mãi mãi, muốn bồi dưỡng cây rụng tiền phải tiến quân vào giới giải trí. Hai vợ chồng tính toán, muốn hai tay đều phải bắt lấy, Nguyễn Tinh Ngộ chính là nghệ sĩ nhỏ được bọn họ đào lại đây.

Mặt đẹp dáng chuẩn, khuôn mặt nhỏ cũng gánh nổi màn ảnh sắc nét, là đối tượng được công ty của bọn họ trọng điểm bồi dưỡng.

Nhưng là vào giới giải trí đều chú trọng nhân mạch và tài nguyên, loại công ty nhỏ như bọn họ làm gì có tài nguyên tốt, kịch bản nhận được tất cả đều là kịch bản người khác đã chọn còn dư lại thôi.

Lần này lại cho cậu một cái kịch bản, là cái màn kịch ngắn, một tập có năm sáu phút cái loại này. Loại này kịch trọng tâm máu chó tiểu bạch cảm giác như văn học mạng, cũng là loại hình cậu thường diễn nhiều nhất.

Vừa lúc cậu cũng có thời gian.

Dù sao hiện tại Tống Vĩ không để bụng cậu như trước, trong khoảng thời gian này đúng là thời điểm để cho vai chính công thụ điên cuồng trùng hợp gặp mặt:

“Có thể là trời cao an bài, Tống Vĩ trong 1 tuần có thể ngẫu nhiên gặp được Nguyễn Tễ ba bốn lần, tựa như mệnh trung chú định người yêu dây dưa nhau, muốn trốn cũng không xong.”

Ngày lành mỗi ngày lấy 1 vạn tiền lương của cậu lập tức cũng không có, Nguyễn Tinh Ngộ phải để lại đường lui cho mình.

Martin Luther King nói, ta có 1 mộng tưởng.

Nguyễn Tinh Ngộ: “Tôi có 2 mộng tưởng!”

Thứ nhất, nhanh chóng đi xong cốt truyện, khôi phục tự do của bản thân.

Thứ 2, trở thành 1 kẻ có tiền trong thế giới hào môn này! Mỗi ngày đều lái chiếc xe yêu dấu của cậu chạy ngang vạn dặm đường hóng truyện hào môn!

Gả vào hào môn thì sao sảng bằng việc tự bản thân trở thành hào môn chứ!