Chương 4

Hóa ra ngực của phụ nữ lại có thể mềm mại tới như vậy?

Cảm giác đàn hồi, mềm mại giống như bánh pudding sữa này chỉ được cảm nhận một lần, còn có một sự thôi thúc muốn chìm vào trong đó khiến bản thân không thể tự giải thoát. Rõ ràng khi cô tắm, bất kể có chạm vào hay nhào nặn bộ ngực của mình như thế nào, cô cũng không có phản ứng gì nhiều. Thậm chí bản thân cũng không thể giải thích được vì sao, đàn ông đối với bộ ngực của phụ nữ lại mê đắm như vậy, rõ ràng chỉ là hai khối thịt mà thôi.

Nhưng bây giờ, Phương Tình dường như hiểu một chút. Để cảm nhận được sự mềm mại và quyến rũ của bộ phận này chỉ khi chạm vào ngực của người khác mới có thể cảm nhận được.

Nhất là khi đôi gò bồng đảo có hình dạng xinh đẹp, cong lên, hoàn hảo giống như hình giọt nước, quầng vυ" hồng hào, núʍ ѵú và phần thịt vυ" trắng nõn bổ sung cho nhau. Sự thánh thiện của tình mẫu tử dường như là một tia sáng, chiếu thẳng xuống, tắm rửa mọi người trong ánh hào quang ấm áp.

Phương Tình nhẹ nhàng lau ngực của bệnh nhân, chỉ một bộ phận mà cô đã dừng ở đó năm phút đồng hồ. Tới tới lui lui, tay của cô giống như không muốn rời đi, giống như bộ ngực mềm mại này là món đồ chơi cô mới lấy được, không bỏ xuống được. Cô nhìn vào núʍ ѵú cứng lên dưới sự vuốt ve, bỗng một ý nghĩ vụt qua tâm trí cô mà không hề báo trước.

Nơi đó mềm mại như vậy, không biết cảm giác khi hôn nó sẽ như thế nào.

Đợi một chút, tại sao cô lại nghĩ như vậy?

Phương Tình bị những suy nghĩ đen tối và tục tĩu của bản thân làm cho sợ hãi, cô vội vàng lắc đầu, ném những suy nghĩ không đứng đắn này ra khỏi đầu. Với sự tập trung cao độ, cô cẩn thận lau sạch cơ thể bệnh nhân và hoàn thành công việc của một y tá.

Bụng dưới, eo, rồi đến đôi chân thon dài thẳng tắp. Phần bên trong đùi không có một chút mỡ hay bất cứ vết sẹo nào, dáng người xinh đẹp của đối phương khiến Phương Tình đang cầm khăn lau cũng phải ngưỡng mộ.

Sau khi làm sạch các bộ phận cơ thể khác, Phương Tình thay một chiếc khăn vuông nhỏ và cẩn thận tách hai chân của Nguyên Vũ ra. Mặc dù cô đã nhìn thấy bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nữ trong lớp sinh lý học của trường y tế, nhưng khi nhìn thấy trực tiếp như vậy, đối Phương Tình đây vẫn giống như lần đầu tiên.

Toàn bộ âʍ ɦộ hồng hào như của con gái, môi âʍ ɦộ không dài lắm cũng không dày lắm, sờ vào giống cánh hoa hơn, có hai lớp mỏng và nông, bao bọc lấy tâm hoa bên trong.

Nguyên Vũ tiểu thư có lẽ đã hai mươi lăm tuổi, nhưng lại có cảm giác giống như người chưa từng trải qua cuộc sống tìиɧ ɖu͙©.

Suy đoán của Phương Tình căn bản không phải là không có căn cứ, trên mạng có rất nhiều tên đàn ông cặn bã dùng thứ kia để vũ nhục phụ nữ, nhưng trên thực tế, bất kể giới tính nào, chỉ cần lớn lên, cơ quan sinh dục của họ sẽ đổi dần thành màu đen. Nó không liên quan gì đến tần suất quan hệ, chủ yếu là do sự kết hợp của các sắc tố.

Cô suy đoán Nguyên Vũ tiểu thư chưa từng quan hệ tìиɧ ɖu͙©, bởi vì căn cứ vào âʍ ɦộ phía bên dưới, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy nó chưa từng dãn ra. Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán, liệu đó có phải là thật hay không thì đây đều là chuyện riêng tư của bệnh nhân. Phương Tình giặt sạch khăn rồi lau lại một lần nữa. Không biết là do kí©h thí©ɧ tới niệu đạo, hay nói đơn giản chính là cơ năng sinh lý, một dòng chất lỏng ấm áp từ lỗ niệu đạo phun ra, tia nước hình vòng cung phun về phía Phương Tình. Cũng không phải quá nhiều, chỉ có một chút, nhưng chút xíu này vừa vặn rơi vào tay Phương Tình.

Người thực vật sẽ có sự bài tiết, nguyên nhân là do mọi chức năng trong cơ thể vẫn hoạt động nhưng não ở trạng thái vô thức. Hơn nữa, để duy trì các chức năng cơ bản, các chất dinh dưỡng thiết yếu như glucose, vitamin và natri clorua được đưa vào mỗi ngày. Đây đều là nước, cuối cùng sẽ được đào thải ra ngoài dưới dạng nước.

Phương Tình sửng sốt một lúc, sau đó đi đến bồn rửa tay để rửa tay. Cũng may đó chỉ là nướ© ŧıểυ, cũng không có mùi khó chịu nên Phương Tình cũng không cảm thấy có gì khó chịu, điều này hoàn toàn có thể chấp nhận được. Cô còn may mắn khi vẫn có thể hoạt động, người sống đời sống thực vật có đôi khi trên gường hay trên quần đều là chất thải được bài tiết ra, Phương Tình thật sự chịu không nổi.

Tuy nhiên, cô cũng không nghĩ được dáng vẻ của đối phương khi bài tiết không thể tự chủ được là như thế nào, cô ấy xinh đẹp như vậy đương nhiên cũng không cần bài tiết giống như người bình thường, giống như một con bướm đang uống mật hoa lúc sương sớm để sống sót.

Sau khi lau sạch sẽ cho bệnh nhân, Phương Tình đem áo bệnh nhân sọc xanh trắng đặt lên giường, nhẹ nhàng khoác lên người Nguyên Vũ. Quần thì dễ mặc, áo thì hơi rắc rối, nhưng may mắn là bệnh nhân cũng khá nhẹ, Phương Tình ôm lấy bệnh nhân, thoải mái nâng người đối phương lên.

Phải biết Phương Tình bên trong đám y tá là người có sức lực yếu nhất, những chị gái và tiền bối đã kết hôn và có con đều rất khỏe, một lần khiêng thùng nước lên tầng năm không có vấn đề gì.

Phương Tình tự hỏi không biết có phải bọn họ trộm tập thể hình hay không, thậm chí dáng người cũng rất đẹp. Tuy nhiên, những chị em đó nhìn thấy cô, cũng bất đắc dĩ nở nụ cười.

"Sau này em kết hôn thì sẽ biết."

Loại chuyện vớ vẩn này luôn khiến Phương Tình vô cùng căng thẳng, thậm chí cô còn cự tuyệt việc kết hôn, chỉ cần nhìn y tá trưởng là sẽ biết. Mỗi ngày đi làm về tôi rất mệt mỏi, lại phải về cơm nước cho chồng con, những ngày nghỉ lễ được ngủ ở nhà là một điều xa xỉ.

Nhưng không lấy chồng thì biết làm sao đây, một cô y tá không tiền không quyền, tới ngày tháng năm nào mới có thể tự mình giành được chỗ đứng vững chắc ở Long Thành.

Mặc áo bệnh nhân vào, Phương Tình chậm rãi đặt Nguyên Vũ xuống, cài khuy ở bước cuối cùng, thế là xong.

Cô dùng hai tay nắm lấy cổ áo, đang định chặn phong cảnh hữu tình trước ngực thì Phương Tình lại thoáng do dự. Cô nhìn xuống cặp bánh pudding sữa trắng hồng, như bị bỏ bùa mê, hồi lâu không thể rời mắt khỏi chúng.

Chỉ hôn một cái, chỉ hôn một cái như vậy thôi.

Chắc là… Không có vấn đề gì, phải không?

Cô không có ý gì khác, chỉ là, chỉ là...

Đột nhiên rất muốn liếʍ nó.

Chỉ một lúc thôi, thật đấy.

Chỉ cần một chút là được rồi.

Phương Tình từ từ cúi xuống, từng chút một tiếp cập đôi đồi núi đang nhấp nhô kia. Lúc trước không để ý, nhưng sau khi đến gần, hình như ngửi thấy một mùi hương cơ thể đang yên tĩnh. Mùi hương dọc theo lỗ mũi xông vào trong não, đầu óc Phương Tình nhất thời trống rỗng, cô quên mất chính mình mở miệng như thế nào, như thế nào tham lam nuốt lấy quả anh đào tươi sáng này, khi tỉnh táo lại, cô đã giống như đứa bé tham lam, ngậm đầṳ ѵú trong miệng.

Căn bản cũng không chỉ liếʍ một chút giống như cô vẫn nghĩ, cô vùi cả mặt vào đó, tay trái không biết từ lúc nào đã nắm lấy bầu ngực còn lại, như thể đây là bảo vật hiếm có trên đời, cô cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ hơi dùng sức một chút đều cảm thấy không nỡ.

Kỳ lạ quá.

Rõ ràng là không có mùi, nhưng tại sao cô lại muốn như vậy, chôn thật lâu trong ngực bệnh nhân, một chút cũng không muốn nhấc lên.

Là một y tá, cô thực sự đã làm ra chuyện trái đạo đức với bệnh nhân mà cô đang chăm sóc. Nếu bị phát hiện, cô chắc chắn sẽ bị sa thải và thậm chí bị truy tố.

Phương Tình ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ đi, khuôn mặt của cô bị du͙© vọиɠ làm cho đỏ bừng.

Lạm dụng sàm sỡ bệnh nhân còn cảm thấy kí©h thí©ɧ như vậy...

Quả nhiên, cô là một kẻ biếи ŧɦái không có gì có thể chữa được.