Chương 5

Hai giờ sáng, Phương Tình đã hoàn thành tất cả công việc, lúc này cô thật sự không chịu nổi nữa, cô kéo rèm lại, ngủ thϊếp đi bên cạnh giường bệnh theo lời dặn của y tá trưởng.

Không biết là bởi vì nàng tư thế ngủ không thoải mái, hay là bởi vì những hành vi biếи ŧɦái lúc trước mà cô đã làm ra, cô đã nằm mơ thấy một giấc mơ. Phương Tình là kiểu người rất ít khi nằm mơ, cô là người đơn giản, trong sáng, cũng không có quá nhiều suy tính riêng, hơn nữa, mỗi ngày sau khi cô làm xong việc đều cạn kiệt sức lực. Mỗi khi trở về nhà, ngã xuống giường liền ngủ thϊếp đi, mệt đến mức ngay cả mơ cũng không có.

Nhưng lần này, cô tiến vào trong một giấc mơ, Phương Tình nhận ra rõ ràng đây là một giấc mơ.

Trong giấc mơ là phòng ký túc xá quen thuộc của trường, một căn phòng tám người đổ nát và bừa bộn. Bề mặt của các giường tầng được làm bằng kim loại đã hoen rỉ, khá cũ kỹ. Những bức tường nếu không phải loang lổ, thì cũng được dán bằng áp phích của các nhóm nhạc thần tượng Hàn Quốc, hoặc đầy những ký tự tiếng Trung với nhiều loại bút đánh dấu khác nhau của những người khóa trước đã từng sống ở đây.

Nội dung của các chữ Hán rất đa dạng, một số là những câu nói nổi tiếng để truyền cảm hứng cho bản thân, một số là để trút những lời phàn nàn và bất mãn với thế giới. Nhưng trong đó nổi bật nhất, được mọi người công nhận và vang vọng nhất, hẳn là năm chữ ở giữa.

"Tôi muốn được yêu đương!"

Trường y tế cũng giống như trường sư phạm, thường có nhiều nữ sinh hơn nam sinh; giống như các trường địa học về kỹ thuật, cũng như máy xúc, nam sinh nhiều hơn nữ sinh. Khi số nam sinh trong toàn trường có thể đếm trên đầu ngón tay, thì bất kể xấu xí hay hoàn cảnh gia đình nghèo khó ra sao, họ cũng sẽ trở thành những món bánh thơn ngon được săn lùng.

Một số người sẵn sàng thỏa hiệp, liên tục hạ thấp yêu cầu của bản thân bằng với tiêu chuẩn mà đối phương có; một số người kiên định với tiêu chuẩn của mình, thà giữ thân thể trong sạch còn hơn hạ thấp hình thể; một số người tìm cách khác, chỉ là yêu đương thôi mà, đối tượng cũng không nhất thiết phải là đàn ông.

Chẳng phải là một cô gái xinh đẹp cũng rất hấp dẫn hay sao?

Khi Phương Tình học trường y, bạn cùng lớp của cô ở giường dưới là một người đồng tính nữ, bầu không khí xã hội thời đó không cởi mở như bây giờ, nhưng bầu không khí trong tháp ngà của trường luôn thoải mái hơn một chút. Tuy rằng con gái ở cùng với con gái nghe có vẻ vô lý, nhưng sẽ không bị nhiễm AIDS, không xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa con gái có quan hệ tốt với nhau cũng là điều bình thường, ôm hôn một cái cũng không sao, cho nên giáo viên cùng các bạn học khác đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

Vì vậy, bạn học nữ đó càng trắng trợn hơn, nắm tay ôm ấp bạn gái ở trường, trốn sau lùm cây mà hôn mội, thậm chí còn đưa cô ấy về ký túc xá ngủ cùng nhau.

Đêm đó, Phương Tình đang ngủ ở giường trên, đột nhiên cảm thấy có một chút động tĩnh khác lạ.

Lúc đầu chỉ là tiếng sột soạt không rõ, sau đó là tiếng nước sền sệt, xen lẫn tiếng hừ nhẹ nhàng và tiếng thở dốc gấp gáp. Phương Tình chợt ý thức được đó là gì, cô xấu hổ bấu chặt ngón chân, không cử động, sợ phát ra bất kỳ tiếng động nào sẽ khiến bầu không khí vốn đã căng cứng lại càng thêm kỳ lạ.

Cô nhắm mắt lại, cố gắng hết sức để không chú ý đến chuyển động của giường tầng dưới. Nhưng thay vào đó, hai người đó lại càng mạnh mẽ hơn, làm chiếc giường sắt xiêu vẹo rung lên kẽo kẹt. Trong sự tĩnh lặng của màn đêm, nhịp điệu bkhông hài hòa này đặc biệt rõ ràng. Cô gái giường đối diện trở mình, bạn cùng bàn phía sau ho khan một tiếng, vốn dĩ chỉ là một số động tĩacs bình thường, nhưng vào lúc này, Phương Tình lại cảm thấy mấy cô ấy đều biết tất cả.

Sau đó, cô gái kia và bạn gái của cô ấy đi ra ngoài du lịch, bảy người họ ở trong ký túc xá thảo luận, con gái với con gái, làm thế nào có thể làm được chuyện đó.

"Dùng miệng sao?"

"Cái này, cũng quá ghê tởm."

"Dùng miệng với đàn ông thì không ghê tởm sao? Dươиɠ ѵậŧ còn bẩn hơn nhiều so với âʍ đa͙σ."

"Đừng nói nữa, thật là ghê tởm."

"Chắc là chỉ dùng tay, giống như đút ngón tay vào trong?"

"Chẳng lẽ các cậu không thấy lạ sao? Cảm giác giống như khám phụ khoa vậy."

"Nếu như thích thì sẽ không cảm thấy nó kỳ lạ."

“Không thể hiểu được."

"Tiểu Tình, cậu ở ngay phía trên bọn họ, có nghe được chuyện gì kí©h thí©ɧ không?"

Phương Tình ngây người một lúc, đối mặt với ánh mắt sáng quắc của sáu cô bạn cùng phòng, cô lắc đầu, giả vờ ngốc nghếch như mọi khi.

"Mình đi ngủ sớm, cũng không rõ lắm."

"Cũng đúng, ngày nào Tiểu Tình cũng là người đi ngủ sớm nhất."

Thấy mình được thả ra, Phương Tình thở phào nhẹ nhõm, cô thực sự đã nghe rất nhiều. Tuy rằng hai người kia không chú ý chuyện riêng tư, nhưng Phương Tình vẫn cảm thấy không nói ra thì tốt hơn.

Đêm đó, cô nghe thấy tiếng rêи ɾỉ và thở hổn hển vô cùng kìm nén của cô gái, nụ hôn cuồng nhiệt của họ, và tiếng rêи ɾỉ mãn nguyện kéo dài.

Giường tầng dưới của Phương Tình là một cô gái có tính cách rất bạo dạn. Cô ấy là người gốc ở Long Thành, có gia cảnh tốt, trong lớp cô ấy khá kiêu ngạo, là kiểu người khi cảm thấy không vừa mắt người nào sẽ trực tiếp nói thẳng. Không nghĩ tới sẽ có lúc lại phát ra thanh âm quyến rũ mềm mại như vậy.

Đây là lần tiếp xúc đầu tiên và cũng là cuối cùng của Phương Tình với nhóm thiểu số đồng tính nữ. Sau khi tốt nghiệp trường y tế, xã hội này, hay xã hội xung quanh cô, đã bước vào trạng thái bình thường. Phụ nữ phải lấy chồng, giúp chồng nuôi dạy con mới là điều đúng đắn, còn đồng tính chỉ là một sự lệch lạc nhất thời trong tháp ngà voi mà thôi.

Nhà trường có thể dễ dàng bỏ qua, nhưng xã hội thì không.

7:45, sau khi bàn giao công việc cho phó y tá trưởng, Phương Tình dụi đôi mắt mệt mỏi rồi đi vào phòng thay đồ để thay đồ.

Lúc này, các đồng nghiệp khác mới đi làm, phòng thay đồ nhỏ chật ních người. Phương Tình lách qua cửa một cách khó khăn, trong khi cởi bộ đồng phục y tá bó sát màu trắng tinh khiết của mình, cô lắng nghe những lời bàn tán về những điều kỳ lạ trong bệnh viện của mấy chị em.

Người nhà của bệnh nhân trong phòng nào đó đến gây sự, người nào ở khoa sản hình như cùng khoa nội qua lại với nhau, một vị lãnh đạo nào đó nɠɵạı ŧìиɧ và bị vợ phát hiện, bác sĩ Mã Tuấn cặp kè với cô y tá nào đó.

Chỉ vài phút ngắn ngủi ở trong phòng thay quần áo, Phương Tình đã bị bắt phải ăn rất nhiều quả dưa lớn, quả nào cũng bạo hơn quả kia. Nếu không phải thực sự quá mệt mỏi, cô còn muốn nghe thêm một lúc nữa.

Không có cách nào khác, công việc và cuộc sống quá nhàm chán, cần thêm một chút những chuyện bát quái để thêm một chút màu sắc.

Sau khi thay quần áo, Phương Tình trở về nhà sau giờ làm với chiếc túi vải cô mua từ Pinduoduo 9.9. Khi đi ngang qua khu vườn xinh đẹp và rộng rãi giữa khoa nội trú và khoa ngoại trú, Phương Tình bất ngờ gặp bác sĩ Mã Tuấn, diễn viên chính trong câu chuyện phiếm vừa rồi.

"Tiểu Phương, thật trùng hợp."

Ánh mắt anh ta sáng lên, hai tay đút vào túi áo khoác trắng, thong thả đi tới, trong giọng nói mang theo cảm giác quan tâm của tiền bối.

"Làm sao vậy? Cô chăm sóc Nguyên tiểu thư có mệt không?"

Tại sao lúc nào cô cũng có thể gặp được anh ta, bệnh viện Nhân dân số bảy không phải nhỏ như vậy chứ.

Phương Tình trong lòng âm thầm than thở, nhưng ngoài miệng lại nói ra những lời trái với lương tâm: "Thật trùng hợp, tôi không mệt, cám ơn anh."

"Nhà cô ở đâu? Về bằng cách nào?"

"Cách Khu Phát triển Kinh tế xa lắm. Tôi sẽ bắt xe buýt về nhà."

"Ừm, cũng hơi xa… Nếu không tôi sẽ đưa cô về, tôi vừa mới trực ca đêm xong."

À cái này.

Phương Tình vội vàng xua tay: "Không cần, không cần, tôi đi xe buýt rất thuận tiện. Hơn nữa, chúng ta cũng không thân thiết cho lắm, vì vậy sẽ không làm phiền bác sĩ Mã."

Nói xong, Phương Tình không đợi Mã Tuấn phản ứng, quay đầu chạy một mạch, để lại Mã Tuấn bóng lưng dần dần đi xa.

Thú vị.

Mã Tuấn mỉm cười, đưa tay chỉnh lại cặp kính trên sống mũi.

So với những cô gái dễ dãi quá dễ bị dụ dỗ, loại cô gái thông minh luôn không dễ bị lừa này càng hấp dẫn anh ta hơn.