Chương 7

Mặc dù chuyện này có chút khó mở miệng, Phương Tình vẫn nói với người bạn thân nhất của cô đang ở xa về khả năng bản thân mình có thể là cong.

Cô đã nói chuyện với Điền Hân trên WeChat vào cuối tháng tư. Bản thân không biết là do mối quan hệ đã phai nhạt hay vì người này thực sự bận rộn. Mãi đến giữa tháng 5, hình như cô mới nhận được tin nhắn hồi âm.

"Trời ạ, cuối cùng cậu có nhận ra được xu hướng tính dục của mình không?"

Phương Tình: ? ? ?

Lúc đó cô vừa mới tan làm, đầu óc đang mơ màng nhưng sau khi nhìn thấy tin nhắn của cô bạn thân thì lập tức tỉnh táo lại.

Cái gì mà cuối cùng cũng nhận ra, cô thật sự là đồng tính nữ sao? Không thể nào. Hơn nữa, lúc trước Phương Tình đã từng thích con trai.

Cậu bé trắng trẻo và sạch sẽ ở trường tiểu học hoàn toàn khác với những con khỉ ồn ào khác, cậu bé lặng lẽ ngồi trên bàn và đọc sách, lớp bên cạnh ở trường cấp hai, đeo một cặp kính gọng đen, hiền lành và lãnh đạm, hơn nữa còn là một học bá trong trường; còn có ở trường cấp ba, tên của cậu ấy luôn nằm trong top ba bảng xếp hạng của trường, được công nhận là nam thần chỉ cần khẽ mỉm cười sẽ khiến bao trái tim phải rung động.

"Cậu không thấy rằng những người này có một điểm chung sao?"

Phương Tình: "Cái gì?"

"Họ đều thông minh."

Phương Tình nhất thời tức giận, "Tớ ngu như vậy, thích người thông minh không phải là bình thường sao?"

Hai người nhất định phải bổ khuyết cho nhau, nếu đều ngu ngốc, sau này sẽ sống thế nào đây.

"Cho nên lúc cậu còn ở trường ý tế, cậu luôn thân thiết với lớp trưởng Trịnh Huệ, không phải là bởi vì thích cô ấy sao?"

“Không phải."

“Thật sao?” Điền Hân không tin, thật ra cô ấy đã muốn hỏi từ lâu, trước kia khi còn học ở trường, Phương Tình thường xuyên mang cơm cho Trịnh Huệ. Vào thời điểm đó, cũng không có từ nào khác ngoài từ liếʍ cẩu này, nhưng Điền Hân cảm thấy, Phương Tình thật sự rất hợp với từ này.

"Thật sự không phải." Phương Tình đang vội nên cô cũng không nhắn tin trả lời lại bàn của mình mà trực tiếp dùng giọng nói để trả lời Điền Hân: "Tớ chỉ ngưỡng mộ cô ấy thôi, cảm thấy cô ấy rất có năng lực, rất giỏi, muốn được làm bạn với cô ấy."

"Vậy nếu như cô ấy đối với cậu không quá lạnh nhạt, không ở trước mặt người khác nói xấu cậu, hơn nữa còn đối xử tốt với cậu giống như tớ, cậu có dám khẳng định rằng mình không thích cô ấy nữa không?"

"Tớ…"

Phương Tình dừng lại, như thể một viên đạn bị kẹt, không thể nói được nữa. Quả thật, nếu lúc đó Trịnh Huệ không làm chuyện tổn thương cô, Phương Tình thật sự không dám đảm bảo rằng mình sẽ không thích cô ấy.

Mặc dù từ nhỏ đến lớn cô đã thích không ít người, nhưng giống như vậy thì chỉ có một.

Ở một mức độ nào đó, nó cũng có thể được cho là cụ thể.

Thông minh, trắng nõn, nhã nhặn, dịu dàng, mạnh mẽ một chút là tốt nhất. Về phần là nam hay nữ, Phương Tình cũng không có yêu cầu.

"Vậy ai là người làm cho cậu thức tỉnh vậy?"

Phương Tình lên xe buýt, đi đến chiếc ghế trống phía sau rồi ngồi xuống. Cô nhìn dòng chữ cuối cùng do Điền Hân gửi đến trên màn hình, ngón tay dừng lại trên bàn phím hồi lâu, gõ rồi xóa, xóa rồi gõ. Cuối cùng Phương Tình vẫn không đủ can đảm để nói sự thật với Điền Hân, cô chỉ nói những điều chung chung mà thôi.

"Không có ai, chỉ là đột nhiên phát hiện bản thân giống như không bài xích phụ nữ."

Sau khi tin nhắn được gửi đi, người ở phía bên kia rơi vào im lặng, đợi ba phút cũng không có hồi âm. Ngay khi Phương Tình nghĩ rằng bạn mình đang bận, nhất thời không có thời gian để nói chuyện với mình, thì lập tức có một đống lớn tin nhắn oanh tạc qua.

Phương Tình kinh ngạc mở ra xem, nhìn thấy tất cả đều là thiệp, ước chừng có hơn mười cái.

?

Phương Tình gửi một dấu chấm hỏi, đây là để làm gì vậy?

"Trước kia ở trường y tế có quen với bạn học là đồng tính nữ, có mấy người tớ còn nhớ rõ, hiện giờ vẫn còn đang độc thân. Bởi vì thoát ế cho nên đã gửi bao lì xì cho tớ."

Phương Tình:...

Càng tuyệt hơn chính là, một phút sau, Phương Tình đã nhìn thấy tên cô trong khoảnh khắc.

Điền Hân đã nhắn lại, nội dung rất đơn giản, để tìm bạn gái cho Phương Tình. Có hai bức ảnh đính kèm, một là ảnh tự chụp khi cô đi ăn lẩu với bạn cùng phòng trước đó không lâu, bức còn lại là mã QR WeChat của Phương Tình.

Phương Tình: ! ! ! !

Điền Hân! Cô ấy lo mình không thóat được ế, còn làm đến mức độ này sao?

Cô kích động đến mức ngón tay run rẩy, mỗi lần gõ xuống đều liên tiếp bị lỗi, cuối cùng mới ngăn cản được Điền Hân không chia sẻ nó trong vòng bạn bè. Nhạc chuông mời kết bạn vang lên suốt cả ngày, Phương Tình chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, mới được ngủ một giấc ngon lành.

Việc công khai ra khỏi vòng an toàn này khiến cho có những ảnh hưởng không nhỏ, không chỉ những người đồng tính nữ đã thêm cô, mà còn có nhiều bạn học cũ sau khi nhìn thấy vòng bạn bè của Điền Hân, đều không khỏi kinh ngạc chạy tới tìm Phương Tình nói chuyện.

"Hiện tại cậu thích phụ nữ sao?"

Vẻ mặt kinh ngạc đó giống như Phương Tình lừa dối rồi vụиɠ ŧяộʍ nɠɵạı ŧìиɧ bên ngoài, sau đó giống như bị chồng mình bắt quả tang.

Rõ ràng là bọn họ tới đây để ăn dưa xem kịch hay.

Vì thế Phương Tình liền lập tức được dịp thể hiện tuyệt chiêu của mình- giả vờ ngốc.

"À? Không phải đâu~ Đó là Điền Hân cố tình trêu chọc tôi~ Chúng tôi đang giận dỗi nhau mà thôi."

"Thật mà, nói dối cậu để làm gì? Không có người nào đồng tính lại công khai một cách trắng trợn như vậy cả."

Trông có vừa thanh thuần lại vừa nhu thuận, rất có tính mê hoặc, nói như vậy có thể giải tán được rất nhiều người qua đường đang muốn ăn dưa.

Tuy nhiên đối với nhóm đồng tính nữ muốn kết bạn, Phương Tình cũng không thể nói dối như vậy. Rõ ràng là không quen biết, đối mặt với những lời hỏi thăm ân cần của đối phương không khỏi cảm thấy vô nghĩa, chẳng lẽ giả vờ như không thấy hay là vắt óc suy nghĩ nên trả lời như thế nào, điều này thực sự khiến Phương Tình bối rối một hồi lâu.

May mắn thay, loại nhiệt tình này thường không kéo dài lâu, rất nhiều người dần dần từ bỏ, biến thành một sự tồn tại vô hình trong vòng bạn bè của nhau, hoặc cũng chỉ là tán gẫu giữa những người bạn bình thường.

Nhưng cũng có người vẫn tiếp tục kiên trì, cô ấy tên là Đặng Thư, là bạn học cùng lớp với Phương Tình, trước đây hai người cũng từng học cùng một giáo viên trong lớp thể dục. Đặng Thư cũng làm việc ở Long Thành, nhưng không phải y tá mà là nhân viên kinh doanh bất động sản.

Công việc mệt mỏi, nhưng lại kiếm được rất nhiều tiền. Chỉ khi có tiền bản thân mới có đủ tự tin để come out, có tiền mới có thể mua nhà, tạo cho mình và bạn gái tương lai một tổ ấm.

Nghe có vẻ đối phương là một người rất có trách nhiệm, cũng là người có kế hoạch lâu dài.

Nhưng có lẽ là quá tính toán, quá có mục đích, Phương Tình luôn cảm giác mình là con mồi bị đối phương nhắm tới, trong tiềm thức rất muốn trốn tránh cùng chạy xa. Bọn họ đi ăn hai lần, lần thứ nhất là Đặng Thư mời, lần thứ hai là Phương Tình trả tiền.

Phương Tình làm ca đêm, thỉnh thoảng vào lúc mười hai giờ sáng, nếu Đặng Thư vì công việc mà chưa ngủ, cô ấy sẽ gọi cho Phương Tình một suất đồ ăn nóng hổi mang về.

Số tiền mà đối phương trả cho mình, Phương Tình nhất định sẽ tìm cách trả lại.

Cô không thích lợi dụng người khác.

Thật ra, một người như Đặng Thư rất thích hợp làm bạn đời, đáng tin cậy, điềm tĩnh và có trách nhiệm, nhưng tình cảm là thứ dựa vào trái tim. Khi cô ấy gửi cho cô tin nhắn chúc ngủ ngon, Phương Tình không muốn trả lời, cô không thích cô ấy, đến điện thoại di động cũng lười không muốn nhìn, liền tùy tiện ném sang một bên.

"Nếu cô ấy cũng ưa nhìn như cô thì thật tốt."

Phương Tình nằm trên giường bệnh, hai tay ôm má, nhìn người đẹp ngủ trong rừng trước mặt. Những chấn thương bên ngoài của cô ấy đã tốt hơn rất nhiều, trên đầu cũng không cần phải quấn băng nữa, mái tóc bị cắt ngắn bây giờ cũng đã bắt đầu mọc dài ra.

Nhưng đôi mắt này vẫn không có dấu hiệu mở ra.

"Nhưng nếu như là cô, thì nhất định sẽ khinh thường người như tôi."

Phương Tình không nhịn được tự giễu cười một tiếng, cô đứng dậy, ánh mắt dừng ở trên đôi môi tái nhợt của Nguyên Vũ. Trong lòng Phương Tình vừa động, trộm cúi đầu thưởng thức một chút. Sau khi hôn đối phương xong, cô còn trộm nhìn xung quanh một chút, xác định không có ai mới khẽ thở ra một tiếng.

Hừm, mặc kệ.

Một cái hôn thôi mà, cũng không tính là lợi dụng.