Chương 8

Hôm nay Phương Tình đến thay ca, cô lập tức nhìn thấy đóa hoa hồng xanh yêu kiều và tao nhã bên cạnh giường bệnh, trong căn phòng bệnh buồn tẻ và yên tĩnh này, nó không chỉ toát ra vẻ đẹp mà còn cả sức sống.

"Trương tiên sinh lại tới đây?"

"Đúng vậy, nếu không thì còn có ai?" Mao Nhược Anh kỳ quái nhìn Phương Tình một cái, "Sao trông cô lại không được vui vẻ vậy?"

“A?” Phương Tình sửng sốt một chút, rất nhanh điều chỉnh tâm tình, chuyển thành bình thường, cùng với khuôn mặt vô hại, “Có sao?”

"Có, rất rõ ràng, người ta đã làm gì đắc tội với cô sao?" Mao Nhược Anh đối với Trương Sinh có ấn tượng khá tốt, vợ chưa cưới biến thành người thực vật, chẳng những không rời bỏ, mà mỗi tuần đều tới một lần.

Người ta thường nói tới khi hoạn nạn mới gặp được chân tình, ở thời đại mà tình cảm có thể coi là hàng tiêu dùng, để làm được điều này thật sự không dễ dàng.

“Không có, em với anh ta cũng chưa từng gặp qua.” Phương Tình rót cho mình một cốc nước, cầm cốc nước còn chưa đưa tới bên miệng, lại chậm rãi đặt xuống nói: “Chỉ cảm thấy được anh ta với bạn của Nguyên tiểu thư có quan hệ không giống với bạn bè bình thường…"

"Ồ, ý cô muốn nói là Thang tiểu thư, hôm nay cô ấy không có tới đây, chỉ có một mình Trương tiên sinh tới."

"Này..." Phương Tình uống một ngụm nước, cô đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vội vàng đặt ly nước xuống, có chút khẩn trương hỏi: "Trương tiên sinh tới đây bao lâu rồi?"

"Nửa giờ, dường như cậu ấy rất có ý thức về thời gian, mỗi lần tới đều chỉ ở lại nửa tiếng, rồi lập tức rời đi."

"Vậy trong vòng nửa giờ đó, chị Mao có ở trong phòng bệnh không?"

Mao Nhược Anh không nói nên lời nhìn Phương Tình, thực sự muốn đi tới sờ trán cô, xem cô có bị sốt tới mức đầu óc hồ đồ thì mới có thể nói ra những lời giống như vậy.

"Làm sao có thể? Người ta tới thăm vợ chưa cưới của mình, tôi ở lại phòng bệnh để làm gì, để làm bóng đèn sao?"

Nhưng nếu như người đàn ông tên Trương Sinh này động chân động tay với người bệnh thì phải làm sao!

Giống như cô đã làm trước đây.

Phương Tình mặc dù biết rằng bản thân không có tư cách để nghi ngờ, nhưng cô lại rất sốt ruột. Chỉ cần nghĩ tới khi mình không có ở đó, Nguyên Vũ sẽ bị người đàn ông kia nắm tay, sau đó nói ra những lời vô cùng buồn nôn. Sau đó anh ta không biết chừng mực mà hôn lên mu bàn tay Nguyên Vũ, thậm chí còn hôn lên trán cô ấy, thùng dấm chua nhiều năm lập tức vỡ ra, một đống nước chua lập tức tràn ra bên ngoài.

Không rõ có chuyện đó hay không, nhưng ghen tuông thì vô cùng rõ ràng. Khi làm việc, trên gương mặt nhỏ nhắn thanh thuần động lòng người kia sẽ hiện lên ba chữ vô cùng chói lọi.

Tôi không vui.

Cảm giác khủng hoảng rằng người mình thích sẽ bị cướp đi, tương đối mãnh liệt.

“Rõ ràng cô ấy không thích anh ta.” Phương Tình nhỏ giọng lẩm bẩm, cầm khăn mặt nhẹ nhàng lau cánh tay Nguyên Vũ, từ trên người trượt xuống, ánh mắt cũng rơi vào trên móng tay bệnh nhân.

Hơi dài, đợt lát nữa cô sẽ giúp cô ấy cắt bớt.

"Nếu thích, tại sao ngay cả hình ảnh ôm nhau với anh ta cũng không có, cũng chưa từng thể hiện tình cảm trước mặt truyền thông."

Phương Tình giặt sạch khăn mặt, sau đó vắt khô nước, xoay người đi đến bên giường. Cô vòng tay qua eo Nguyên Vũ, nhẹ nhàng lật người cô ấy lại, để lộ cái gáy mảnh khảnh xinh đẹp. Bên dưới vòng eo thon thả là cặp mông giống như những ngọn núi chập chùng, những đường nét lồi lõm dường như đến từ nét vẽ tỉ mỉ của những bậc thầy họa sĩ nổi tiếng.

"Cô không hề để ý tới anh ta, chỉ xem anh ta như một bức bình phong, trở thành công cụ đối phó với ba mẹ của mình, tôi nói có đúng hay không?"

Nguyên Vũ làm sao có thể trả lời cô được? Tất cả mọi thứ chỉ là Phương Tình tự nói chuyện, khó nghe một chút chính là đang tự thỏa mãn du͙© vọиɠ của bản thân. Phương Tình cũng biết rằng hành vi này là ngu ngốc, rất ngu ngốc, không có bất kỳ logic nào.

Sẽ bị coi như biếи ŧɦái, đều sẽ bị khinh thường.

Nhưng chính cô lại tình nguyện mơ tưởng.

Phương Tình lại lật người bệnh nhân lại, tuyệt sắc mỹ nhân lẳng lặng nằm ở trong lòng mình, nhắm mắt lại, để mặc cho người khác sắp đặt, thật sự là khó mà không rung động. Nhất là vào lúc cô ấy nghiêng mặt, khoảnh khắc mái tóc buông xuống kia, Phương Tình nghe được trong l*иg ngực cô, trái tim đang đập thình thịch, giống như có một con nai con đang hoảng loạn bên trong, không ngừng đập loạn.

Tút.

Alo, 110 có phải không, nơi này có người đang bị gương mặt ám sát!

“Sao cô lại đẹp như vậy…” Phương Tình ngây ngốc nhìn Nguyên Vũ, nhỏ giọng lẩm bẩm, giống như một cô gái bị ma cà rồng dụ dỗ, không nhịn được cúi người phủ đôi môi của mình lên.

Cánh hoa mềm mại dán vào nhau, Phương Tình vươn đầu lưỡi ra, liếʍ liếʍ bờ môi khô khốc. Này, có phải 110 không? Có ai đó đang gϊếŧ một người có khuôn mặt xinh đẹp mυ"ŧ lấy hương thơm của Nguyên Vũ. Chỉ là như vậy khiến cô không thỏa mãn, Phương Tình nắm lấy cánh tay giống như củ sen trắng của bệnh nhân, ấn tay cô ấy lên ngực mình.

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh cô ấy khao khát, chạm vào mình, khiến Phương Tình động tình không thôi. Cô ước gì mình có thể cởi bỏ bộ đồng phục y tá gây cản trở, đối mặt với Nguyên Vũ một cách trần trụi, da kề da.

"Nguyên Vũ…"

Phương Tình khẽ gọi tên cô ấy, cho dù không nhận được đáp lại, chỉ là từng chữ tuôn ra từ đầu lưỡi cũng khiến cô thỏa mãn khó tả.

Nếu phải nói ra thì nó hơi giống tâm trạng hồi còn đi học rồi phải lòng một ai đó.

Tuy rằng cô ấy không biết cô trộm thích mình, nhưng đối với Phương Tình mà nói, sự tồn tại của thứ tình yêu thầm kín có thể không bao giờ được đáp lại này, cũng đã đủ rồi.

Phương Tình thậm chí còn nghĩ rằng nếu cả đời Nguyên Vũ không thể tỉnh lại cũng rất tốt, thật sự.

Cô sẵn sàng chăm sóc cô ấy đến hết cuộc đời, khi cô về già, mất khả năng lao động, trở thành bà lão chống gậy, mỗi ngày cô cũng sẽ tới nơi này cùng cô ấy nói chuyện.

Nói như vậy, chính là Nguyên Vũ thuộc về một mình cô.

Là người đẹp ngủ trong rừng chỉ thuộc về một mình mình.

Phương Tình đỏ mặt rời khỏi người Nguyên Vũ, trong đôi mắt xuất hiện du͙© vọиɠ. Phương Tình vừa rồi không chú ý đến điều đó, nhưng khi cô xuống giường và đi lại, Phương Tình đã chú ý đến phần trắng mịn giữa hai chân.

Nhất định là rất ướt, chờ một chút nữa cô sẽ vào nhà vệ sinh rửa sạch.

Nhưng trước đó, Phương Tình phải cắt ngắn móng tay cho Nguyên Vũ. Cô ngồi trên chiếc ghế đẩu mềm mại bên giường, nắm tay Nguyên Vũ, hết sức tập trung, chậm rãi, sau khi cắt xong cũng không quên tạo cho nó một hình tròn đẹp mắt.

Bàn tay của Nguyên Vũ cũng rất đẹp, bàn tay thon dài, các khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, giống như bàn tay của một người thường xuyên chơi đàn. Khi Phương Tình cắt móng tay, không tránh khỏi có chút suy nghĩ khác, nếu ngón tay này cắm ở bên trong cơ thể cô thì sẽ thế nào…

Sẽ có cảm giác như thế nào?

Cô không biết, có lẽ là bởi vì không biết, cho nên lại càng muốn thử.

Phương Tình từng chút một đến gần, hé mở đôi môi đỏ mọng ra, đưa ngón trỏ và ngón giữa tay phải của Nguyên Vũ vào trong miệng mình. Hơi lạnh, sau đó so với những gì mình nghĩ, thì cứng hơn một chút.

Đầu lưỡi miêu tả từng đốt ngón tay của cô ấy, từ đầu ngón tay trở xuống, từng chút một, cho đến khi ngón tay xâm nhập quá sâu, ép đến gốc lưỡi, cảm giác buồn nôn dâng lên, Phương Tình không cam lòng nhả ngón tay ra.

Hơi thở của cô hơi run run, nhưng hai tay vẫn bình tĩnh vén váy y tá của mình lên, cởϊ qυầи lót của mình rồi đặt xuống cạnh giường bệnh.

Phương Tình leo lên người Nguyên Vũ, cưỡi lên eo cô ấy, từ từ cúi xuống, rúc vào ngực Nguyên Vũ.

Cô nắm lấy bàn tay vừa bị mình liếʍ, đưa tới giữa hai chân mình. Giống như điều khiển một con rối gỗ vậy, cô nắm lấy ngón tay của đối phương, từng chút một để nó tiến vào bên trong cơ thể của mình.