Chương 1: Hạ Chi Chiêu chết rồi

"Cuộc đời giống như đại dương, chỉ có người có ý chí kiên cường mới có thể sang được bờ bên kia."

Trong cuộc đời Hứa Thiêm Nghị có hai câu thần chú quan trọng, đây là một trong số đó. Khi hiểu được chuyện này cậu mới 17 tuổi, còn đang học cấp ba. Đối với hầu hết học sinh cùng lứa, đây chỉ là một đoạn âm thanh thử âm không đáng kể trước kỳ thi, do một giọng nữ tròn vành rõ chữ đọc, mọi người sẽ cười hi hi ha ha học theo, sau đó bài kiểm tra nói tiếng Anh đáng ghét sẽ chính thức bắt đầu.

Nhưng Hứa Thiêm Nghị lại mê muội tin câu nói này.

Từ "cuộc đời" không dễ giải thích hết ý nghĩa và nội hàm, cũng không biết bờ bên kia ở đâu, nhưng kiên cường thì hoàn toàn phù hợp với lối sống của cậu từ trước tới nay.

Nhiều năm qua, mỗi khi phải làm việc gì khó khăn, cậu đều dùng những lời này để động viên bản thân.

Đêm càng lúc càng tối, tòa nhà văn phòng phía dưới phố mờ mờ ảo ảo.

Khi ánh sáng ban ngày mờ dần và đèn đường vẫn còn chưa bật lên, Hứa Thiêm Nghị đứng ở lề đường, đỗ chiếc xe đạp, đứng sau cột điện thoại, kiên nhẫn chờ đợi.

Trong gió có hơi ấm thoang thoảng, mang theo mùi cỏ mùa xuân. Trong cái mùa này nhân loại vẫn hay ngu ngốc động tình, hơi ấm như mơ hồ gãi lên mặt, nên việc gặp vấn đề về mặt cảm xúc có lẽ là điều bình thường.

Hôm nay cậu muốn bắt gian.

Thứ sáu tuần trước là sinh nhật của Dương Hiểu Đông, Hứa Thiêm Nghị rất nghiêm túc, ngày hôm đó dưới ánh mắt bất mãn của Trần Bân Bân tan làm đúng giờ. Sau khi rời khỏi tòa nhà, cậu đến cửa hàng đồ ngọt ở tầng trệt của trung tâm thương mại bên cạnh để lấy những chiếc bánh kem đã đặt trước, sau đó lên nhà hàng Trung Hoa ở tầng sáu để lấy năm món mặn và một món canh đã đóng gói.

Hai năm qua cậu đều tự tay nấu ăn nhưng Dương Hiểu Đông lại nói đồ ăn cậu nấu rất tệ.

Hứa Thiêm Nghị bề ngoài không đồng ý với những lời này, nhưng trên hành động vẫn thỏa hiệp.

Sau khi về nhà, Hứa Thiêm Nghị chăm chỉ bắt đầu quét dọn dọn dẹp phòng, mãi đến khi Dương Hiểu Đông gọi điện, nói có việc sẽ không về ăn tối.

Cậu đang chuẩn bị lên cơn thì nghe thấy người yêu lười nhác xin lỗi ở đầu dây bên kia, nói hắn bận việc quá, hôm nay sẽ cố gắng về nhà nên lập tức kìm lại, không đề cập đến việc mình đang chuẩn bị nữa.

Cúp điện thoại sau, Hứa Thiêm Nghị tức giận đi quanh phòng khách.

Rõ ràng là Dương Hiểu Đông tuần trước đã hứa hôm nay dù có thế nào hắn cũng sẽ đi làm về đúng giờ.

Tại sao lại không giữ lời hứa?

Cậu tức giận bỏ chiếc bánh kem vào tủ lạnh, nhưng động tác lại rất cẩn thận.

Một giờ sau, Hứa Thiêm Nghị đối với bữa ăn được gói ghém đẹp đẽ này do dự cả nửa ngày, quyết định không phá hủy vẻ đẹp của ruy băng và giấy thiệp, đành tùy ý nấu một ít mì để giải quyết vấn đề ăn uống.

Ăn xong, rửa bát, lau bàn và hút mùi, Dương Hiểu Đông vẫn chưa về nhà.

Cuối cùng cũng đến giờ đi ngủ, cậu không thể chờ đợi được nữa. Tắm rửa xong, Hứa Thiêm Nghị ngồi ở trên sô pha lau tóc. Nghĩ đến điều gì đó, cậu lấy từ ngăn kéo ra một chiếc hộp vuông - nó bằng phẳng còn hơi mỏng, giá trị lại đắt đỏ. Đó là chiếc điện thoại di động mà Dương Hiểu Đông đã nhiều lần ám chỉ hắn muốn.

Sau khi nhìn các thông tin kỹ thuật phía sau hộp, Hứa Thiêm Nghị nhẹ nhàng đặt nó trở lại, giống như chiếc bánh kem còn nguyên vẹn, chúng im lặng và háo hức chờ đợi phúc tinh trở về.

23 giờ 20 phút, Dương Hiểu Đông say khướt quay lại. Chuyện này không mới mẻ gì, trong năm qua hắn về nhà ngày càng muộn, còn luôn trong tình trạng say khướt.

"Sao lại uống nhiều như vậy? Cậu uống với ai, uống bao nhiêu?" Khi ngửi thấy mùi, Hứa Thiêm Nghị cau mày đưa tay ra, muốn giúp Dương Hiểu Đông một tay.

Không ngờ Dương Hiểu Đông lại cho rằng hành động này là để xử lý mình, hung hăng hất văng ra ngoài, lớn tiếng nói: "Còn chưa quá 12 giờ, hôm nay tôi đã về rồi còn gì!" Ý tứ là đừng tranh cãi về chuyện này nữa, nói xong sải bước về phía phòng ngủ, tắm cũng chưa tắm ngã xuống giường nhắm mắt lại.

Dáng vẻ mệt mỏi, từ chối nói chuyện.

Mu bàn tay Hứa Thiêm Nghị bị đánh đến cảm thấy nóng bừng, trong lòng không vui, nhưng cậu không có ý định tranh cãi với người say rượu. Cậu đắp chăn cho Dương Hiểu Đông, bởi vì không chịu được mùi rượu nên định ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách như thường lệ.

Đương lúc đang chuẩn bị tắt đèn, Hứa Thiêm Nghị nhớ tới trước kia người yêu liên tục phàn nàn, nói cậu không ôn nhu, không biết quan tâm người khác.

Dịu dàng ư, rốt cuộc là loại dịu dàng nào?

Hứa Thiêm Nghị lúng túng nhìn quanh phòng, suy nghĩ một lúc rồi đi vào bếp lấy cốc nước. Khi đặt chiếc cốc lên đầu giường Dương Hiểu Đông, cậu mới nhớ ra món quà sinh nhật mình chưa tặng, liền mò mẫm tìm chiếc điện thoại di động trong túi của người đang nằm.

Màn hình điện thoại của Dương Hiểu Đông vì chuyển động mà sáng lên, hiện lên vài số tin nhắn WeChat mới hắn chưa kịp xem:

"Về đến nhà chưa?"

"Làm gì mà cứ phải về thế?"

"Phòng em đặt lại lãng phí mất rồi."

"Anh phiền chết đi được!"

"..."

Không có ngoại lệ, tất cả đều được gửi bởi cùng một người, được lưu là "Bảo bối".

Hứa Thiêm Nghị nhìn chằm chằm cái tên này. Vừa nhìn thấy từ "bảo bối", cậu cảm thấy nỗi ghen tị dâng trào như một phản xạ có điều kiện, giống như một phản ứng sinh lý đã được thuần hóa.

Sau đó cậu mới nhận ra điều này có nghĩa là gì - xét cho cùng, bản thân cậu không phải là người bảo bối kia.

Hứa Thiêm Nghị cầm điện thoại đứng ở đầu giường không nhúc nhích. Bình thường thì lẽ ra bây giờ cậu nên phẫn nộ, nhưng hiện tại thì không. Cậu cảm thấy rằng chắc chắn phải có sự hiểu lầm nào đó, hoặc có gì đó chưa đúng.

Mặc dù có thể khẳng định cậu không phải "bảo bối" kia, nhưng cái này cũng không phải chuyện gì lớn cả, cũng không thể kết luận "bảo bối" này cùng Dương Hiểu Đông có quan hệ gì.

Mặc dù Dương Hiểu Đông vẫn luôn cả đêm không về, hoặc là uống say về; mặc dù hơn nửa năm hai người gần như không chung giường gối, đừng nói đến những chuyện thân mật hơn; mặc dù Hứa Thiêm Nghị luôn hy vọng có thể làm nỗ lực tạo cơ hội hòa hợp, Dương Hiểu Đồng luôn né tránh.

Nhưng, nhưng.

Dương Hiểu Đông say rượu ngủ say, chùm chăn lên mặt. Khi hai người mới yêu nhau, họ bắt đầu sống chung theo gợi ý của Dương Hiểu Đông, vì nỗ lực là một đức tính tốt nên Hứa Thiêm Nghị luôn làm hết việc nhà. Ngày hôm sau cậu sẽ chịu trách nhiệm lấy bộ drap giường ra, giặt sạch, thay bộ mới, sọc đen trắng.

Trong không khí yên tĩnh, Hứa Thiêm Nghị bị bóng đêm nuốt chửng, suốt đêm không ngủ.

Hơn nữa cuối tuần sau rất bận rộn, Hứa Thiêm Nghị tạm thời bị gọi đi tăng ca - nội dung công việc là xách túi cho vợ tổng giám đốc và bạn bè đi mua sắm, đồng thời liên lạc với tài xế đến đón. Chín giờ tối, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ về nhà, vẫn không thấy Dương Hiểu Đông đâu cả.

Dù về đến nhà đã muộn nhưng Hứa Thiêm Nghị vẫn máy móc thay đồ trên giường cùng lau sàn nhà. Chỉ bằng cách luôn bận rộn làm mọi việc, cậu mới có thể đảm bảo rằng mình không nghĩ về những vấn đề phức tạp đang chờ được giải quyết.

Nhưng không phải giả vờ quên nghĩa là sự việc chưa từng xảy ra.

Vì vậy Hứa Thiêm Nghị quyết định bất đắc dĩ đối mặt sự thật Dương Hiểu Đông có một bảo bối, mà bảo bối cũng không phải là cậu.

Sáu giờ năm phút, chào đón giờ cao điểm sau khi tan sở. Những người mệt mỏi đổ xô ra khỏi các tòa nhà, ánh sáng cuối ngày hôn ám khiến khuôn mặt họ trở nên mơ hồ không rõ.

Hứa Thiêm Nghị chăm chú nhìn chằm chằm vào cánh cửa xoay, đầu óc cũng xoay chuyển theo cả ngàn lần.

Cậu dự định nếu bắt gặp Dương Hiểu Đông nɠɵạı ŧìиɧ, cậu sẽ lợi dụng lúc người đàn ông này say rượu ôm bồn cầu nôn mửa, cậu sẽ ấn đầu hắn cho hắn uống ba lít nước bồn cầu.

Nghĩ đến đây, cậu như dừng lại ở vách núi - tiềm thức của cậu vẫn đang nói lời cự tuyệt, không tin vào sự thật Dương Hiểu Đông đã nɠɵạı ŧìиɧ. Cậu thực sự hy vọng rằng dù có nhiều ý nghĩ khủng khϊếp đến đâu, Dương Hiểu Đông sẽ vì thế mà sợ hãi hoặc quay đầu, rồi sau đó hắn sẽ mãi mãi trung thành.

Nếu hôm nay Dương Hiểu Đông trực tiếp về nhà thì sao?

Có thể Bảo bối chỉ là biệt danh WeChat của người đó, hoặc có thể Bảo bối không mang hàm ý tình sắc thì sao.

Mấy phút sau, Hứa Thiêm Nghị nhìn thấy có người từ cửa xoay đi ra, thản nhiên nhìn chung quanh, cúi đầu lấy hộp thuốc lá ra. Kỳ lạ thay, ánh sáng dù tối hơn nhưng cậu lập tức nhận ra ngay.

Có lẽ hắn chỉ muốn hút một điếu thuốc rồi về nhà. Hứa Thiêm Nghị tự bào chữa.

Điếu thuốc này hút rất lâu nhưng cũng rất nhanh, chỉ tốn có ba phút. Sau đó có người từ trong góc đi ra, ăn mặc như sinh viên đại học, bước chân cũng mang vẻ thanh xuân.

Hứa Thiêm Nghị bị trói trong áo sơ mi và quần tây, nhìn thấy người kia vui vẻ xoay người trước mặt Dương Hiểu Đông, sau đó cùng nhau đi đến con ngõ hẹp bên cạnh. Trên đường đi không có ai, đi được hai bước người kia đã nắm lấy cánh tay của Dương Hiểu Đông. Dương Hiểu Đông quay đầu lại, dường như mỉm cười, sau đó nhanh chóng cúi đầu hôn lên má người bên cạnh.

Hứa Thiêm Nghị biết đây chính là Dương Hiểu Đông. Nhưng mỗi một biểu cảm, cử động và dáng đi nổi trong cái túi da kia đều xa lạ một cách kỳ diệu. Giống như một người đàn ông xa lạ quan tay trong tay với người yêu trên phố, sau đó còn lịch sự mời người yêu lên xe.

"Bịch", tiếng đóng cửa xe cũng rất ngọt ngào.

Dương Hiểu Đông đang định đi vòng tới ghế lái bên kia thì nhìn thấy bóng người vô tình quay đầu lại, sửng sốt.

Hai người nhìn nhau không nói nên lời.

Trong mắt Dương Hiểu Đông lộ ra vẻ sợ hãi. Đó là bản năng của con người khi đối diện với tử vong. Hắn nghiêng người, nhanh chóng dùng thân mình chặn cửa xe, sau đó bất đắc dĩ nói: "Anh đến đây làm gì? Tìm tôi?"

Hứa Thiêm Nghị đứng thẳng, bởi vì tay cậu đang run rẩy không khống chế được, chỉ có thể giấu vào trong túi áo khoác. Cậu trả lời: "Đúng, tôi đợi cậu tan làm."

"Ồ." Dương Hiểu Đông run rẩy lấy trong túi ra một điếu thuốc khác, châm một điếu, thân hình hơi khom xuống, trở về dáng vẻ quen thuộc của hai người. "Tôi... bây giờ tôi đi ăn cơm với bạn bè."."

"Tôi đều đã nhìn thấy rồi." Hứa Thiêm Nghị nói: "Cậu đi chết đi."

Vào lúc này, khi đối mặt với cái chết, Dương Hiểu Đông đột nhiên trở nên dũng cảm. Hắn cau mày, rít thuốc: "Đúng, đúng, đúng. Cả ngày từ sáng đến tối không chết thì là cút."

"Chuyện lớn bé gì cũng tranh cãi với tôi." Sau hai hơi, hắn ném tàn thuốc xuống đất, chuẩn bị chịu đựng cơn giận của Hứa Thiêm Nghị lần cuối, "Tính tình khó chịu, miệng mồm độc ác, cái gì cũng phải nghe lờ anh. Dựa vào cái gì chứ? Tôi ngày ngày cứ như đều chọc anh vậy.". TruyenHD

Cửa kính ô tô phía sau hạ xuống, người kia như đang làm nũng: "Có đi hay không đây?" cậu ta tin chắc mình có thể đi.

Trong lúc khó xử, Dương Hiểu Đông gọn gàng xoay người lại, chống tay lên nóc xe trả lời: "Đi thôi, anh nói thêm vài câu nữa, đừng gấp."

Vào thời điểm mấu chốt, cảm xúc của cậu rõ ràng như củi gặp lửa sắp bùng lên, nhưng cuối cùng lại không thể nói được gì. Hứa Thiêm Nghị đầu óc choáng váng, nghĩ: "Nhưng chỉ khi chúng ta cãi nhau thì cậu mới chú chú ý đến tôi."

Làm như rôi không biết về những thay đổi của cậu sao? Tôi lại không phải là kẻ ngốc, người thay tâm ắt sẽ bị phát hiện.

Tôi sớm đã phát hiện ra nó từ lâu rồi.

Nghĩ đến đây, Hứa Thiêm Nghị sửng sốt, Dương Hiểu Đông vội vàng nói vài câu chiếu lệ, lên xe đạp ga phóng đi.

Hôm nay là lễ tình nhân.

Bên đường hoa hồng trên xe đẩy đỏ như lửa, các trung tâm mua sắm lớn tận lực thể hiện sự lãng mạn, đồ trang trí màu đỏ và hồng được đặt ở cửa, thậm chí cả bụi cây cũng được quấn bằng dải đèn màu hồng. Một đường hỏa thụ ngân hoa, cảnh vật tươi đẹp.

"Lạnh quá, bật điều hòa lên đi." Người ngồi ở ghế phụ phàn nàn: "Anh đặt chỗ ở đâu thế?"

Dương Hiểu Đông vội vàng bật máy điều hòa sưởi ấm, nhưng nhịp tim vẫn có chút đập nhanh vì vừa rồi quá hồi hộp. Hắn lợi dụng đèn đỏ để phân tâm, liếc nhìn người ngồi ở ghế phụ, mỉm cười nói: "Sao không hỏi gì nữa?"

"Ồ, hoa đâu rồi?" Người đó hỏi, "Nếu quên thì xuống mua cho em ngay."

"Ngốc, đã để ở nhà hàng rồi, làm sao có thể quên được?" Dương Hiểu Đông chậm rãi nói: "Anh cũng đặt bánh mille-feuille hạt dẻ em thích ăn rồi, lát nữa anh sẽ đi lấy." Người đàn ông cười nói. Không ai trong số họ đề cập đến những gì vừa xảy ra.

Dương Hiểu Đông cho rằng không thể trách mình được, hắn ôn nhu nhẫn nại, nhưng ở trước mặt Hứa Thiêm Nghị lại không dùng được. Hắn vốn tưởng rằng với tính tình hay nổi giận của Hứa Thiêm Nghị, sau khi chia tay hắn sẽ bị lột một lớp da.

Bây giờ không chỉ mọi thứ đều an toàn, thậm chí còn không có xung đột ngôn từ gay gắt như mong đợi, điều này khiến Dương Hiểu Đông có chút hối hận——

Nếu biết trước thì đã sớm chia tay rồi!

Bên kia Hứa Thiêm Nghị một mình đứng ở ven đường, hai tay rút trong túi quần vẫn còn run rẩy. Môi cậu cũng bắt đầu râm ran, một cảm giác quen thuộc truyền đến tứ chi. Các triệu chứng cơ thể lại xuất hiện rồi.

Cậu đối với tình huống này không lạ gì, tìm một bậc thang gần đó để ngồi xuống. Giống như vô số lần trước, hành vi như một đứa trẻ.

Hứa Thiêm Nghị cẩn thận cúi đầu cuộn tròn người lại, gục đầu vào gối, thầm niệm bốn lần "Hạ Chi Chiêu là đồ ngốc".

Sáu chữ này là câu thần chú quan trọng thứ hai trong cuộc đời cậu.

Nội dung của câu thần chú từ lâu đã không còn phù hợp, chỉ vì sử dụng nhiều lần trong thời gian dài thuần túy biến thành một ám thị tâm lý, khiến Hứa Thiêm Nghị tin rằng chỉ cần niệm chú sẽ có hiệu quả, cảm xúc của cậu cũng như các triệu chứng có thể kiểm soát được.

Đúng như cậu hy vọng, sau vài phút, các triệu chứng giảm dần như thủy triều - nhưng thủy triều có thể quay trở lại. Hứa Thiêm Nghị đợi một lúc lâu mới đứng dậy, sau đó đi lang thang trên đường phố.

Đi ngang qua một quán thịt nướng đèn đỏ rực, bà chủ đang xem tin tức hỏa hoạn nước ngoài trên TV, buồn bã nói: "Trời ơi, nhiều người chết quá!"

Hứa Thiêm Nghị dừng lại, nhìn. Ngọn đèn cũng như lửa đốt cháy mắt cậu.

Xưa, nay, vô số lần cậu muốn hỏi: Còn tôi thì sao?

Quan tâm chú ý đến đến mức đặc biệt lưu thành bảo bối, nhưng còn cậu thì sao?

Đem người nâng trong lòng bàn tay, đến đi đường cũng bảo vệ, còn cậu thì sao?

Bảo bối được thích, còn cậu thì sao?

Cậu khó ưa, nóng nảy và luôn tức giận.

Từ "Bảo bối" giống như một cơn ác mộng, nhưng cũng giống như manh mối và mật khẩu, gợi lên ký ức tuổi thơ của Hứa Thiêm Nghị.

Trong vô thức, cậu chợt lấy lại được nghĩa đen của câu thần chú đó.

Hạ Chi Chiêu là đồ ngốc.

Hạ Chi Chiêu, là, đồ ngốc.

Hạ Chi Chiêu.

Hứa Thiêm Nghị ghét rất nhiều thứ, nhưng nếu phải xếp hạng theo thứ tự thì người này nhất định sẽ giành được vị trí đầu tiên.

Bây giờ người đang ở đâu?

Bặt vô âm tín, chắc là chết rồi.

Nhìn thấy có người đậu xe trước cửa hàng, bà chủ chậm rãi đứng dậy khỏi ghế gỗ, cầm lấy chiếc hộp nhựa hỏi: "Muốn gì thế?"

Muốn gì?

Thành phố bao bọc cậu như một khu rừng thép, Hứa Thiêm Nghị chưa từng ở trong đó tìm được một nơi trú thân.

Ngọn lửa kia mãnh liệt như nào, mới có thể đem niềm tin và thành tâm của cậu thiêu sạch.