Chương 2: Dương Hiểu Đông chết rồi

Rượu quá ba tuần, Hàn Thành buồn bã nói: "Tôi yêu cô ấy, nhưng có ích gì chứ? Tôi thời điểm đó không thể cho cô ấy cuộc sống mà cô ấy mong muốn!" Đây là chủ đề nói chuyện lưu hành mười năm trước.

"Đi tìm đi, cậu chưa từng nghĩ đến chuyện quay lại với nhau à?" Có người cùng bàn động viên, "Cô ấy đã kết hôn rồi à?"

Hàn Thành cảm thấy lo lắng: "Khó lắm!"

Anh nói: "Cô ấy sang Mỹ học tiến sĩ".

Mọi người gật đầu bày tỏ sự thấu hiểu của mình: "Ồ, thế á, vậy cũng không quá có khả năng rồi." Bởi vì bọn họ không còn là một loại người nữa.

Phản ứng hóa học của cảm tình đòi hỏi điều kiện môi trường tương đối khắc nghiệt, nóng nở lạnh co khó mà trở về lúc ban đầu.

"Đồng chí Tiểu Hứa, sao đồng chí không bày tỏ ý kiến? Tại sao lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào điện thoại thế?" Hàn Thành chán nản, huých nhẹ người bên cạnh đang cúi đầu, thản nhiên liếc nhìn màn hình trong điện thoại của cậu, "Tổng tài của đồng chí đang tìm đông chí à?"

Anh nhìn thấy một màn hình chứa đầy bản ghi trò chuyện trên WeChat, ba tin nhắn cuối cùng do chủ sở hữu gửi đều có dấu chấm than màu đỏ.

Ba tin nhắn này hoàn toàn giống nhau, chỉ có hai từ: Chết đi.

Hàn Thành:.........

Nghĩ đến ý nghĩa của dấu chấm than, anh lo lắng hỏi: "Giữa cậu và anh Hiểu Đông rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"

Sau khi bị nhìn trộm màn hình, Hứa Thiêm Nghị không vui đem điện thoại đặt lại trên bàn trả lời: "Dương Hiểu Đông chết rồi."

Hàn Thành là bạn cùng phòng đại học của Hứa Thiêm Nghị, khi đó có sáu người sống trong ký túc xá, bốn người còn lại sau này không phát triển ở địa phương, chỉ có hai người họ có mối quan hệ thân thiết. Hàn Thành thích đi chơi với bạn bè, anh có nhiều anh em bạn bè, cũng không phải thân thiết nhất với Hứa Thiêm Nghị, nhưng vẫn luôn mời cậu đến mọi bữa tiệc để uống rượu.

Hàn Thành không hề ngạc nhiên khi biết Hứa Thiêm Nghị là người đồng tính. Suy cho cùng anh cũng đã tận mắt chứng kiến hành vi không gần nữ sắc của cậu suốt thời đại học.

Đương nhiên, Hàn Thành ban đầu cho rằng sở dĩ Hứa Thiêm Nghị không yêu là vì cậu chưa tìm được người thích hợp, hay nói đúng hơn là cậu không có thời gian đi tìm người thích hợp. Cậu quá bận rộn, bận tham gia các lớp học, bận hoạt động câu lạc bộ, lên thư viện, rồi làm việc bán thời gian.

Sau khi tốt nghiệp, Hàn Thành mới biết được bạn cùng phòng ngủ giường dưới này của mình trong bận rộn tìm ra kẽ hở để yêu đương, càng kinh ngạc hơn là Hứa Thiêm Nghị đã chia tay người đó từ lâu.

Thẳng thắn mà nói, Hàn Thành cảm thấy Hứa Thiêm Nghị cũng không dễ dàng gì, tuy gia cảnh không tốt nhưng người lại rất nghĩa khí. Trong trí nhớ của anh, Hứa Thiêm Nghị học phí dùng là do học bổng hỗ trợ, nghỉ đông hè không bao giờ về nhà, toàn là dùng thời gian ấy làm thêm kiếm tiền. Mỗi mùa đông, khi khai giảng sau năm mới, những người khác sẽ mang một số đặc sản địa phương đến chia sẻ. Hứa Thiêm Nghị thì không có, nhưng cậu cũng không lấy miễn phí, sẽ mời mọi người ăn cơm.

Đối với hoàn cảnh của họ, mỗi tháng luôn có một, hai đêm phải nhận điện thoại từ gia đình, báo cáo tình hình, quan tâm lẫn nhau. Chỉ có Hứa Thiêm Nghị là không có.

Bốn năm chớp mắt trôi qua, những người bạn cùng phòng khác có người về quê, có người đi thành phố khác, khi lễ tốt nghiệp đến gần, sáu người vội vã thu dọn hành lý, có người nói sẽ tiếp tục sống ở quê cũ, có một số người nói thuê một căn nhà ở thành phố khác sau vài ngày sẽ chuyển đến đó.

Hàn Thành hỏi: "Hứa Thiêm Nghị, còn cậu thì sao?" Tiền thuê nhà ở thành phố này rất đắt, có thể tiếp tục ở nhà là điều khiến nhiều người ghen tị.

Hứa Thiêm Nghị lúc đó đang thu dọn hành lý, đồ đạc ít nhất, gói vào hai cái túi da rắn. "Tôi thuê một căn nhà cạnh đây, rẻ hơn.", cậu nói.

"A, sao cậu không ở nhà?" Bạn cùng phòng rất có tâm hỏi.

Sắc mặt Hứa Thiêm Nghị không có gì thay đổi, chỉ đáp: "Không tiện."

Rất cô độc đi! Hàn Thành nghĩ, cho nên cậu yêu một người đàn ông, có lẽ cũng không có gì ngạc nhiên cả.

Sau đó, Hứa Thiêm Nghị trải qua một khoảng thời gian dài không liên lạc, phải đến hai năm trước, cậu mới dẫn ra một người đàn ông, giới thiệu người này là đối tượng hẹn hò mới của mình, tên là Dương Hiểu Đông.

Yêu hay không, cảm tình thế nào, Hàn Thành không nói rõ được, cũng không bình phẩm. Nhưng anh biết, Hứa Thiêm Nghị mặc dù tính tình có chút nóng nảy, nhưng cậu đối với mọi thứ đều rất chân thành, tuyệt không phải loại người đùa giỡn với tình cảm.

Nhưng hiện tại, Dương Hiểu Đông đã chết rồi.

Sau khi uống quá nhiều rượu, đầu óc Hàn Thành trở nên chậm chạp cực độ, nghẹn ngào nói ra một câu. Một lúc sau, anh mới xác nhận: "...Trời ơi, có thật không? Sao có thể thế được?"

"Tôi không biết." Hứa Thiêm Nghị không kiên nhẫn nói: "Hắn đột nhiên qua đời."

Hàn Thành hồi lâu không lấy lại tinh thần, anh vô cùng bàng hoàng và hối hận.

Tại sao sinh mệnh lại mong manh đến thế, người nói đều sẽ chết đều liền chết sao?

Một giây tiếp theo, chai rượu rỗng trên bàn chuyển đến ra phía trước, những người cùng bàn hưng phấn nói: "Này, cuối cùng cũng đến lượt cậu! Nào, nào, rót đầy đi! Cậu là người duy nhất hôm nay chưa uống!" Đại đa số người đều nói, bọn họ đều không quen biết Hứa Thiêm Nghị, nhưng khi bầu không khí ập đến, sẽ không tha một người.

Hàn Thành đã hoàn toàn say khướt, hồ loạn nói đỡ lung tung: "Cái này, cậu ấy vừa mới..." Cậu ấy vừa mới trở thành góa phụ, xin hãy tha lượng thứ!

Nửa câu sau bị nuốt lại, bởi vì Hứa Thiêm Nghị đã cầm ly rượu, chỉnh tề đứng dậy.

Chai rượu dung để xoay vẫn nằm nghiêng, lắc lư nhẹ theo chuyển động của bàn. Thân chai thon dài kéo dài đến tận miệng chai sẫm màu, giống như một khẩu súng nhắm thẳng vào tim.

Trong lúc hỗn loạn, Hứa Thiêm Nghị uống một ngụm, lại uống một ngụm, uống hết ba ly.

Cậu đặt chiếc cốc rỗng xuống, một tiếng "cạch" lớn vang lên như một viên đạn ra khỏi nòng, tim cậu chợt đau nhói.

Cả nhóm người ca hát nhảy múa đến tận mười hai giờ, đều say đến mức không thành hình người. Sau khi rời khỏi quán bar, Hàn Thành nhịn nôn, dùng sức ấn vào vai Hứa Thiêm Nghị, an ủi: "Người cũ không đi, người mới cũng không tới... Nếu Dương Hiểu Đông dưới hạ tuyền biết được, biết được cậu vì sống tốt sẽ cũng rất vui...Đúng rồi, bao giờ truy điệu thế?"

"Không có truy điệu." Hứa Thiêm Nghị nói, "Chết không toàn thây, không làm nổi lễ."

"À, ra vậy rồi." Anh còn muốn nói thêm vài lời nữa thì tài xế đã gọi điện đến, ra hiệu xe đã đợi sẵn ở bên đường. Hàn Thành vội vàng xoay người, loạng choạng đi về phía bãi đậu xe, đi được hai bước mới nhớ ra, quay người lại hỏi: "Tôi đưa cậu đi cùng nhé?"

Hứa Thiêm Nghị hai tay ôm đầu gối, xua tay từ chối nói với Hàn Thành vài câu chú ý an toàn rồi bỏ đi.

Nửa đêm, trên đường phố rải rác những quỷ say rượu vừa ra khỏi quán, túm năm tụm ba, ồn ã mấy phú, đi xa liền giải tán, có người say ngất đi, trở nên im lặng.

Hứa Thiêm Nghị tìm được một bậc thang ngồi xuống, choáng váng lấy điện thoại di động ra, mở giao diện trò chuyện WeChat bị chặn xem lại hai lần, sau đó tìm thấy "Dương Hiểu Đông" trong danh sách.

Ngón tay của cậu lơ lửng phía trên màn hình hồi lâu, do dự qua lại, cuối cùng thuận theo ý muốn của cậu, ấn nút quay số.

Sau vài tiếng bíp, người ở đầu bên kia mới tỉnh lại, giọng mệt mỏi: "Xin chào?"

Bên ngoài còn có một câu "Ai vậy?" rất nhẹ nhàng, không phải là giọng của Dương Hiểu Đông.

Vốn không có sự chuẩn bị hoàn thiện, cái gọi là lời xin lỗi dường như càng không phù hợp. Hứa Thiêm Nghị chỉ có thể nói thẳng: "Khi nào cậu mới thu dọn hết đồ đạc? Không cần nữa thì vứt hết đi."

Dương Hiểu Đông tặc lưỡi.

Khi nghe thấy giọng nói trong điện thoại, phản ứng đầu tiên của hắn vẫn là có chút lo lắng. Nhưng người bên cạnh lại tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm chặt lấy hắn, khiến hắn có cảm giác như được ai đó hoàn toàn dựa dẫm và yêu thương. Đây là loại cảm giác mà hắn trong hai năm qua chưa từng trải qua, Hứa Thiêm Nghị cũng chưa bao giờ cầu xin sự giúp đỡ và dựa dẫm vào hắn.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ừ, hai ngày nữa tôi sẽ tìm thời gian để thu dọn, đừng vứt đi."

"Cậu..." Hứa Thiêm Nghị nghiến răng nghiến lợi. cậu còn chưa kịp nghĩ ra điều gì khác để nói, Dương Hiểu Đông đã hoàn toàn mất kiên nhẫn: "Được rồi, chúng ta đã kết thúc rồi, đừng nói nhiều nữa. Khi đến lấy đồ tôi sẽ gọi điện trước cho anh."

Điện thoại phát ra tiếng máy bận.

Kết thúc rồi.

Đặt điện thoại di động xuống, màn đêm dày đặc trở lại im lặng.

Hứa Thiêm Nghị uống rất nhiều, nhưng cậu cùng các lãnh đạo giao lưu đã luyện tập rất nhiều, đầu óc vẫn miễn cưỡng suy nghĩ được. Hơi thở trở nên gấp gáp, cậu lại niệm chú "Hạ Chi Chiêu là đồ ngốc" thêm hai lần nữa, như những người dễ bị dị ứng sẽ tự nhiên lấy thuốc ra khỏi túi khi da họ bắt đầu ngứa. Sáu chữ này cũng là phương thuốc giải độc của cậu.

Phải mất mấy phút cậu mới bình tĩnh lại được, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ngột ngạt như đang lênh đênh trên biển.

Trong lúc ngơ ngác, có gió lạnh luồn vào trong áo khoác, khiến Hứa Thiêm Nghị đầu trướng đến phát đau, cậu lại nghĩ đến những lời đó.

Cuộc đời giống như đại dương, chỉ có người có ý chí kiên cường mới có thể sang bờ bên kia.

Cậu nghĩ có lẽ mình chưa đủ sức nên như con cá chết đuối, nản chí, khắp nơi đυ.ng tường, không tìm được nguồn nước thích hợp để sinh tồn. Càng là mối quan hệ thân mật, càng dễ tổn thương cậu, cũng càng dễ khiến cậu tan vỡ hoàn toàn.

Dù Dương Hiểu Đông đã lâu không gọi điện nhưng Hứa Thiêm Nghị mỗi cuối tuần vẫn thu dọn đồ đạc.

Là Dương Hiểu Đông đề nghị thuê nhà, Hứa Thiêm Nghị tìm được chỗ ở, hai người cùng nhau sống.

Hứa Thiêm Nghị mang tinh thần thư ký của mình vào mọi khía cạnh của cuộc sống, từ việc thuê nhà cho đến những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống đời thường. Cách đây vài ngày, chủ nhà gửi tin nhắn hỏi về việc gia hạn hợp đồng thuê nhà khi hết hạn thuê. Nhưng rõ ràng bây giờ không cần phải gia hạn hợp đồng thuê căn phòng này nữa.

Hứa Thiêm Nghị rút quần áo phơi khô trên ban công xuống, gấp phẳng lại, xếp chung với những bộ quần áo khác, sau đó là những vật dụng cần thiết hàng ngày được đặt khắp nơi, tất cả đều thành từng cặp, hiện tại tất cả đều đã hoàn toàn tách rời.

Cuối cùng, đến lượt tủ lạnh, số thực phẩm đông lạnh mấy ngày này cần phải tiêu thụ hết.

Chỉ có Hứa Thiêm Nghị để tiết kiệm tiền thường xuyên nấu ăn, cũng hay nấu thêm một ít để mang đi làm vào ngày hôm sau, trong khi Dương Hiểu Đông lại rất thích đặt đồ ăn ngoài. Trong tủ lạnh có rất ít đồ dự trữ, có một ít kem và một túi bánh mì nướng trong ngăn đá, một bắp cải trong ngăn kéo của ngăn mát cùng một hộp bánh kem chưa mở được đặt ở kệ trên dễ thấy nhất trên tủ lạnh.

Cậu gần như quên mất nó. Hứa Thiêm Nghị lấy hộp giấy ra, do dự vài giây, sau đó không ăn chiếc bánh kem đã ở đó hơn một tuần nữa mà ném toàn bộ vào thùng rác.

Hóa ra ngôi nhà này rất tồi tàn, vào mùa hè mưa lớn góc tường sẽ bị dột, khi mới chuyển đến bọn họ thậm chí còn gặp phải gián. Có lẽ trước đây Thiêm Nghị chưa bao giờ cảm thấy khó chịu, thậm chí còn có ảo tưởng được trải nghiệm hơi ấm của gia đình.

Giờ đây mọi thứ đều được đóng gói vào hộp, như trả đất nông về rừng, phơi trần trần tường mốc meo, như cuối con đường nên thơ phơi bày đồng bằng cằn cỗi, cuộc sống khôi phục lại diện mạo ban đầu của nó.

Dương Hiểu Đông chỉ gọi điện vào tối Chủ nhật, lúc bước vào nhà hắn lảng tránh đối mặt với Hứa Thiêm Nghị. Tổng cộng có ba hộp đồ, khi chuyển đến hộp cuối cùng, Hứa Thiêm Nghị vội vàng nói từ phía sau: "Đưa tôi tiền thuê nhà."

"Cái gì?" Dương Hiểu Đông giả ngu chuẩn bị bỏ chạy.

"Tiền thuê nhà!" Hứa Thiêm Nghị tiến lên một bước, lặp lại nói: "Tiền thuê nhà hai năm qua đều là tôi trả, đây là biên lai và hợp đồng, cậu có thể trả tôi một nửa số tiền trên."

Dương Hiểu Đông nhận lấy, thản nhiên liếc nhìn một cái, nói: "Tôi biết rồi, lát nữa sẽ đưa chuyển cho anh."

"Ngay bây giờ." Hứa Thiêm Nghị sợ hắn trốn, kiên quyết không để hắn rời đi.

Dương Hiểu Đông buộc phải đứng tại chỗ, không thể cử động. Hắn suy nghĩ trong hai giây, quyết định nhanh chóng giải quyết mớ hỗn độn này. Hắn bực bội lấy điện thoại ra, tìm số tài khoản của Hứa Thiêm Nghị từ phần mềm thanh toán. Khi nhập mật khẩu, hắn có chút đau lòng, tiền thưởng vừa nhận được liền bay rồi.

"Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây. Ngoài ra..." Chuyển tiền xong, Dương Hiểu Đông sốt ruột nói: "Nửa đêm đừng gọi cho tôi nữa, không thích hợp đâu. Chúng ta cả hai chặn nhau đi!"

Hứa Thiêm Nghị nói "Ừm". Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng điều cậu muốn hắn nói lúc này thực ra là một câu xin lỗi.

Vì yêu sao? Nếu hỏi như thế, cậu cũng sẽ bối rối. Cậu hận Dương Hiểu Đông đã lừa dối mình, ước gì giây tiếp theo hắn thật sự sẽ đi chết. Nhưng cuộc sống và sự đồng hành mà cậu quen thuộc, giờ đây triệt để mất đi, cậu vẫn cảm thấy hụt hẫng. Tình yêu có quá ít, quá thiếu nên cậu muốn nó ở trong bất cứ hình dạng nào, thật hay giả đều muốn lưu lại. Thật là quá cô đơn.

Nhưng lòng tự trọng mạnh mẽ và lý trí vẫn chiếm vị trí cao hơn. Giây tiếp theo, Hứa Thiêm Nghị không nói gì nữa, nặng nề đóng cửa lại sau lưng Dương Hiểu Đông.

Ngồi trên sô pha, cậu bắt đầu chặn thông tin liên lạc của Dương Hiểu Đông. Tuy nhiên, thế giới Internet quá thú vị, các mối quan hệ gắn bó chặt chẽ với nhau. Có thể xóa WeChat, cùng số điện thoại, chặn một số tài khoản xã hội - ngay cả Alipay cũng có một người bạn chung, muốn triệt để chặt đứt quan hệ, không phải chuyện dễ.

Hứa Thiêm Nghị kiên nhẫn xóa từng cái một, tượng trưng cho mỗi một nhát đao chặt đứt quan hệ giữa hai người bọn họ.