Chương 14: Đau lòng

Thẩm Thừa bị độ ấm trong l*иg ngực làm tỉnh, khuôn mặt ửng hồng của tiểu cô nương khiến Thẩm Thừa thanh tỉnh, phía sau lưng chảy ra một mảng mồ hôi lạnh.

“Người đâu! Gọi Bích Lạc! Nhanh!”

Bích Lạc bị tiểu tỳ nữ gọi dậy sợ công chúa xảy ra chuyện, hoảng loạn đi vào phòng ngủ của Thẩm Thừa, nhìn thấy sắc mặt của Triệu Tâm Dịch, chân mềm quỳ xuống: “Điện hạ… Đây là bệnh cũ tái phát! Làm sao bây giờ… A… Điện hạ hôm nay không ngâm nước thuốc! Đúng đúng! Xin tướng quân…”

Thẩm Thừa phản ứng rất nhanh, đánh gãy lời nói lộn xộn của Bích Lạc, lớn tiếng phân phó nói: “Chuẩn bị xe! Tiến cung!”

Xe ngựa xuyên qua màn đêm ở kinh đô, thủ vệ ở cửa cung nhìn thấy là xe ngựa của công chúa Vinh Tuệ không dám ngăn trở vội vàng cho đi, trước đó Thẩm Thừa đã phân phó Bích Lạc đi về chuẩn bị, giờ phút này hắn gắt gao ôm lấy tiểu nhân nhi, đôi tay không nhịn được phát run, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng phát bệnh, cả người càng ngày càng nóng, hôn mê bất tỉnh, hô hấp càng ngày càng mỏng manh.

Đôi mắt Bích Lạc đỏ ửng phân phó cung nhân bị nước tắm, chuẩn bị tất cả đan dược, công chúa từ Quỷ Y Cốc trở về trừ ngày ngày cần ngâm nước thuốc, không khác gì người bình thường, nàng ấy cũng chưa từng nhìn công chúa tái phát bệnh, hồi tưởng khung cảnh vừa rồi, nàng sốt ruột lạch cạch lạch cạch rớt nước mắt, trừ ngâm nước thuốc, nàng cũng không biết nên làm gì bây giờ đây, vẫn phải bẩm báo cho Hoàng Thượng… Cầu xin điện hạ ngàn vạn không có việc gì…

Thẩm Thừa ôm thẳng Triệu Tâm Dịch đến Hoa Thanh Điện, nhốt mọi người ở ngoài cửa, nhanh chóng cởϊ qυầи áo của hai người, tiến vào làn hơi nước giữa bể.

Hắn để Triệu Tâm Dịch dựa vào ngực mình, nước thuốc không quá cổ nàng, thân mình hai người mơ hồ giao triền giữa hơi nước trắng. Thẩm Thừa cảm thấy thân mình bắt đầu chậm rãi nóng lên, làn da cũng có cảm giác bỏng rát rõ ràng, hắn không biết nước thuốc này với hắn mà nói là độc hay là thuốc, nhưng hắn không để bụng, hắn chỉ sợ thấy nàng yếu ớt trong ngực hắn.

Dần dần, hắn cảm giác trước mắt có hai hình ảnh, đầu càng ngày càng trầm, loại cảm giác này càng rõ ràng, cuối cùng không chịu được hôn mê bất tỉnh.

Thẩm Thừa lần này là bị áp tỉnh, trợn mắt, tiểu cô nương cưỡi trên người hắn, đầu ngón tay trắng nõn như cọng hành chậm rãi tới gần ngực hắn, hắn theo ánh mắt nàng cúi đầu nhìn mắt hai viên đá nhỏ trước ngực mình, bất đắc dĩ mỉm cười, một bàn tay nắm lấy tay nhỏ đang làm loạn của nàng, thuận thế ôm lấy nàng. Hắn dán vào trán của nàng, cũng may, không còn nóng.

Triệu Tâm Dịch vừa vặn bị bắt, giờ phút này nhu thuận ghé vào trong lòng ngực nam nhân bất động, chỉ có hai mắt to đang quay tròn.

“Thừa ca ca vừa rồi ngủ nha ~” đánh đòn phủ đầu, bảo hắn trộm ngủ!

“Bảo bảo còn khó chịu không?” Thẩm Thừa không có trả lời vấn đề của nàng, cũng không nói cho nàng hiện tại thân thể của mình vẫn bủn rủn vô lực.

Hai người giống như khó có được lúc ôm nhau nói chuyện phiếm đơn thuần, lúc thanh tỉnh bị hắn xưng hô thân mật nghiêm trang như vậy, Triệu Tâm Dịch ngượng ngùng cọ cọ vào ngực hắn, nhẹ nhàng trả lời: “Ta rất khỏe…”

Đột nhiên nhớ tới gì đó, nàng bật ngồi dậy…

“A!”

“Ai…”

Nàng đứng dậy quá đột nhiên, chiếc gáy dùng sức đυ.ng phải cằm Thẩm Thừa, hai người đồng thời kêu lên đau đớn.

Cái ót đâm phải cằm, không cần nghĩ cũng biết cái cằm đau nhất, nhưng chủ nhân cái ót là mỹ nhân kiều khí, cũng không lên tiếng, chỉ tủi thân nhìn hắn, nước mắt sắp rơi vẫn giả vờ kiên cường, đúng chính là "Giả vờ kiên cường”.

Nhưng có người vẫn tin, dù sao nàng chỉ là tiểu nha đầu, cũng có lúc bướng bỉnh, “Lần sau không được lỗ mãng như vậy, nếu để mình bị thương ta sẽ thu thập nàng.”

“Chàng còn nói ta? Nước thuốc này nguy hiểm lắm chàng biết không! Còn ngâm cùng ta lâu như vậy!” Không muốn sống nữa sao!

Thẩm Thừa hưởng thụ sự quan tâm của mèo con, lười biếng nói: “Ta không phải vẫn sinh long hoạt hổ sao…” Sáng sớm chỗ cương cứng đã chọc chọc hai cái vào mông nhỏ của nàng, nam nhân híp mắt, bĩ khí mười phần: “Ca ca vẫn có thể đút no Đào Đào.”

“Lộp bộp”, tim đập hai tiếng, trước khi bị mê hoặc Triệu Tâm Dịch lắc đầu, đi về phía sau vươn tay bắt lấy đại gia hỏa khoe khoang, “Hừ! Còn không phải vì ta!”

Nghe được lời nàng nói, nam nhân thu hồi dáng vẻ chơi đùa, đột nhiên nghiêm túc nhìn chằm chằm mắt Triệu Tâm Dịch: “Mạo hiểm cứu ta, đáng giá sao?”

“Ha?” Giả ngu.

Nam nhân phục hồi ôm lấy thân mình nàng, cằm đặt trên cổ nàng, lại nhẹ giọng trêu đùa: “Thích ta như vậy sao?”

Phép khích tướng cũ kỹ nhưng vẫn dùng tốt, “Thích cái đầu chàng! Đó là vừa lúc ta có thể thử xem công năng đặc biệt có thể giải trăm độc! Có người để thí nghiệm ngốc gì không dùng!”

Ngoài miệng không thừa nhận, nhưng tim Triệu Tâm Dịch đập ngày càng nhanh, hắn đã biết… Hắn sẽ nghĩ nàng như thế nào? Có phải cảm thấy nàng… Không tự trọng?

“Đồ ngốc.”

“Với ta mà nói, không có gì quan trọng hơn nàng, không cần mạo hiểm, cho dù là vì ta. Ca ca đau lòng…”

Triệu Tâm Dịch cảm động, khó có dịp tảng đá nói lời thâm tình, nàng dùng lực khẽ nâng thân mình, hai tay nhỏ nâng khuôn mặt tuấn tú, nhìn đôi mắt chuyên chú chứa đựng hình ảnh của nàng, cũng nghiêm túc nói: “Nếu không có chàng, cuộc đời của ta đã kết thúc.”

“Là chàng chống đỡ ta suốt bốn năm ở Quỷ Y Cốc.”

“Chỉ một ánh mắt lơ đãng của chàng, chống đỡ ta ngày ngày đêm đêm ở thâm cung.”

“Là chàng khiến ta có du͙© vọиɠ muốn sống, ta muốn nhìn thấy chàng lúc tráng niên, trung niên và khi chàng già đi.”

“Ta biết thân thể của ta… Cho dù hiện tại đã tốt cũng không chắc chắn sau này sẽ không còn vấn đề. Nhưng vọng tưởng càng nhiều, ta sẽ có chút lòng tham… Thẩm Thừa, ta muốn vĩnh viễn ở bên cạnh chàng, muốn cùng chàng ngắm hoa nở hoa rụng, muốn cùng chàng ngắm thủy triều, muốn cùng chàng từ khi còn trẻ tới khi xế chiều, chàng…. Có nguyện ý không?”

Hai tay Triệu Tâm Dịch không tự giác nắm chặt, ánh mắt khẩn trương có chút ướŧ áŧ nhưng rất kiên định, tiểu công chúa kiêu ngạo, đối mặt với người trong lòng, vẫn tự ti không chắc chắn.

Thẩm Thừa không nghĩ tới hắn sẽ nhận được lời thổ lộ, cảm giác khó khống chế lại bắt đầu xuất hiện, cảm xúc kích động bao trùm cả người hắn, nhất định phải phát tiết. Hắn đột nhiên chế trụ sau cổ tiểu cô nương, hung ác hôn lên.

Tiểu cô nương chỉ sửng sốt một cái chớp mắt, tiếp theo rất nhanh theo kịp tiết tấu, đầu lưỡi ngoan ngoãn nhô ra để nam nhân hút lấy, hút đủ rồi lại khẽ liếʍ lấy lòng môi mỏng của nam nhân, ngược lại như vậy gợi lên đợt sóng công kích mãnh liệt tiếp theo. Hai người hôn thật mạnh mẽ nhưng không theo kết cấu, cảm xúc dồi dào trào ra, tựa như chất lỏng ở khóe miệng nàng, chảy tới cằm, đến ngực, thẳng đến khi hòa tan trong nước nóng.

Thẩm Thừa đâu phải hôn, rõ ràng là gặm, miệng ngậm lấy đôi môi phấn nộn, lại muốn mυ"ŧ lưỡi thơm vào, chứng minh lo lắng lúc trước của tiểu cô nương là vô nghĩa, chân tay luống cuống nuốt nước miếng nam nhân đút cho, khiến nàng bị sặc vài lần.

Hai người hoàn toàn không có ý tứ dừng lại, chính xác mà nói là Thẩm Thừa căn bản ăn không đủ, mắt thấy xu thế chiến trường muốn mở rộng, Thẩm Thừa không ôm hy vọng có thể giữ tự chủ với cô nương trước mặt, nhanh chóng luyến tiếc hôn nàng một cái, rồi ấn nàng vào ngực mình.

Thẩm Thừa phát hiện khi đối mặt với tiểu cô nương hắn đều thiếu quyết đoán, muốn nhìn dáng vẻ hiện tại của nàng, lại sợ chính mình nhìn rồi biến thành cầm thú…

Liếc mắt một cái… Chỉ nhìn một lần…

Tiểu cô nương trong ngực còn thở hổn hển, môi sưng đỏ, mắt phượng mê ly, xụi lơ dựa vào người hắn…

Vua yêu bận ấy mới là,

Con hầu nâng dậy coi đà mệt thay*!

*Tản Đà dịch.

->Thị nhi phù khởi kiều vô lực, thủy thị tân thừa ân trạch thì.

Dịch nghĩa:

Con hầu nâng dậy, nàng yếu đuối tưởng chừng như không có sức để đứng lên nổi.

Đó là lúc nàng bắt đầu được thừa ân vua.

Trích: Câu 11, 12 Trường hận ca của Bạch Cư Dị

Tiểu cô nương của hắn không cần thừa trạch, đã có dáng vẻ câu hồn như vậy, Thẩm Thừa cắn răng, thật là muốn mạng hắn…

“Nói tiếp đi, ca ca muốn nghe.” Hắn muốn di dời lực chú ý của mình.

Tiểu cô nương không có được đáp án còn bị chiếm tiện nghi, không vui nói: “Không cần!”

Tiểu kiều kiều này lại khiến người ta yêu thích như vậy, Thẩm Thừa không nhịn được trêu chọc nàng: “Nàng quên rồi sao, ca ca giúp nàng nhớ…”

Tiểu cô nương không động, nhưng lỗ tai đã vểnh lên.

“Bảo bảo còn muốn sinh tiểu oa oa với ca ca.”

“A a a! Chàng không biết xấu hổ!”

“Ha ha ha ha ha ha được được được, bảo bảo thẹn thùng, được rồi, là ca ca muốn, là ca ca muốn sinh cùng bảo bảo, muốn sinh mấy đứa thì sinh!”

“Chàng còn nói chàng còn nói!”

Triệu Tâm Dịch xấu hổ, tâm tình Thẩm Thừa rất tốt bế nàng lên, lau khô qua cho hai người, mông nhỏ nhảy nhót trong lòng, hai người trần trụi đi từ cửa hông tới cửa nội điện.

Nằm ở trên giường, Triệu Tâm Dịch cảm giác được du͙© vọиɠ của hắn chạm chạm vào bụng nhỏ, vừa rồi hôn sâu, nàng cũng động tình, nàng nâng một chân lên đặt trên eo hắn cọ nhẹ, mười phần mời gọi.

Thẩm Thừa đương nhiên cũng nghẹn đến phát cuồng, nhưng nghĩ đến thân thể nàng mới khôi phục không lâu, hắn không thể làm gì, cố ý nghiêm túc nói: “Đừng lộn xộn!”

Triệu Tâm Dịch bị mắng không dám động.

Thẩm Thừa bình tĩnh, hỏi: “Đào Đào giúp ta giải độc như thế nào? Lần này bệnh cũ tái phát có phải vì giúp ta giải độc dẫn tới tổn thương nguyên khí hay không?” Hắn vẫn không yên tâm.

Tiểu cô nương lúc này kiêu ngạo, khoe khoang nói: “Hừ! Là nhờ thể dịch của ta! Bây giờ ta bách độc bất xâm, còn có thể giải trăm độc! Nước thuốc của ta với người bình thường là độc dược, nhưng chàng xem sau khi tỉnh lại, lông tóc không hao tổn gì, đều là công lao của ta! Lần này phát bệnh… Ừm… Là bởi vì ta mới vừa… Vừa mới phá thân… Đã bị ngươi như vậy như vậy, cho nên đã quên ăn thuốc viên dưỡng máu của sư phụ… Mới nhất thời bị khí hư…”

Triệu Tâm Dịch càng nói càng nhỏ giọng… Quá mất mặt… Bị người ta làm đến bệnh… Còn…

Thẩm Thừa không còn tâm tư trêu đùa, trong lòng càng thêm đau lòng và hối hận: “Là ca ca không chăm sóc tốt cho Đào Đào…”

Hắn không nói nữa, nhẹ theo phía sau lưng tiểu nhân nhi, sắc mặt trở lên thâm trầm, hắn tự trách mình thô tâm đại ý, cũng lo lắng thể chất đặc thù của nàng bị người xấu theo dõi, lúc này, hắn nhất định phải bảo vệ nàng cẩn thận!

Chờ hô hấp của Triệu Tâm Dịch dần dần bằng phẳng, lần nữa tiến vào mộng đẹp, Thẩm Thừa lặng lẽ rút cánh tay ra, mặc quần áo, đắp chăn cho Triệu Tâm Dịch, buông màn giường, nhanh chóng rời đi…