Chương 15: Phần thưởng

Cuối cùng không những không nghe được lời hồi đáp của hắn mà người cũng biến mất, năm ngày… Triệu Tâm Dịch nóng lòng chờ đến phát hỏa, lại lo lắng, lúc này ghé vào trên sạp miên man suy nghĩ…

Mà Bích Lạc đứng ở một bên, cũng là vẻ mặt rối rắm, muốn nói lại thôi.

Vì là tỳ nữ trung thành nhất của công chúa, nàng ấy hít sâu một hơi, hạ quyết tâm mở miệng:

“Điện hạ, hôm nay Hoàng Hậu nương nương tổ chức Bách Hoa Yến ở Ngự Hoa Viên…”

“Ồ.”

“Nghe nói là do phu nhân của Thẩm lão tướng quân đề nghị.”

“Cho nên?”

“Nô tỳ nghe nói… Bách Hoa Yến này, thật ra… Là muốn chọn từ trăm hoa chọn ra một đóa hoa cho tướng quân… Làm vợ……”

Bang ——

Là tiếng chén trà vỡ vụn.

Tin tức của Bích Lạc rất chính xác, Thẩm lão phu nhân bị lần trọng thương này của con trai độc nhất làm cho sợ hãi, cũng nhận ra Thẩm Thừa tuổi đã không còn nhỏ mà chưa lập gia thất, hắn thì không khác gì đầu gỗ, kém xa cha hắn. Vì thế, lần đầu tiên bà dùng chức danh nhất phẩm cáo mệnh phu nhân cầu Hoàng Hậu nương nương, vì hôn sự của nhi tử.

Chén trà không phải vì chủ nhân khϊếp sợ cầm không chắc rơi xuống, mà là bị đập xuống.…

“Bích Lạc, rửa mặt chải đầu thay quần áo cho bổn cung! Bổn cung cũng phải đi… Thưởng, hoa!”

Cho nên nói, nữ nhân tỉ mỉ trang điểm không phải cho nam nhân nhìn, mà là vì nữ nhân khác.

……

Bộ mặt của Thẩm Thừa ngày thường chính là vẻ băng lạnh người sống chớ gần, bây giờ tâm tình không tốt, dạo này hắn đang bận việc chính sự, lại bị kéo đi làm trọng tài cho hoa yến?

Hắn âm thầm gạch một bút vào tên Vệ Thanh.

Tuy Bách Hoa Yến không phải yến hội chính sự, nhưng năm nay Hoàng Hậu nương nương lại mở to, phần lớn gia quyến của hoàng thất và quan lớn chưa lập gia đình đều được mời, tuy nói là ngắm hoa làm thơ, nhưng hàm nghĩa không cần nói cũng biết. Vốn Bách Hoa Yến đã vô cùng thu hút sự chú ý của giới quý tộc, lần này càng được săn đón nhiều hơn.

Nếu hỏi Thẩm tướng quân trong cuộc đời hắn hối hận nhất chuyện gì, hắn kéo hỏi Vệ Thanh một vấn đề ấu trĩ làm như thế nào để được nữ nhân chú ý… Lúc ấy Vệ Thanh nói cho hắn đương nhiên là tài hoa hơn người, hạc trong bầy gà. Cho nên Bách Hoa Yến năm trước, Thẩm Thừa cắn răng bắt lấy cơ hội tiến cung, hắn càng hối hận chính là hắn còn làm thơ… Thắng…

Nhưng bóng dáng của mỹ nhân cũng chưa thấy…

Từ đó mỹ danh đại tướng quân võ thiện văn tài được lan rộng, Hoàng Thượng còn nói giỡn chuyển hắn làm văn thần, tiền đồ cũng không kém đâu.

Làm “Quán quân” của năm trước, văn thải nổi bật, năm nay bị ép phải gánh vác trách nhiệm làm trọng tài.

Một đám vương tôn hậu duệ quý tộc quý nữ nội trạch ê ê a a phong nguyệt chi từ, còn cần phải có trọng tài?

Thẩm Thừa càng nghĩ sắc mặt càng đen… Cũng ngại mặt mũi Hoàng Hậu nương nương mới không phất tay áo rời đi.

Không thể không nói, Thẩm mẫu suy xét rất toàn diện, Thẩm Thừa không chút nghi ngờ, nếu không với tính tình cáu kỉnh hắn nhất định sẽ không tham gia.

Đình trong Ngự Hoa Viên đã chuẩn bị xong yến hội thật dài, Hoàng Hậu nương nương ngồi ở chủ vị, các phi tần ngồi hai bên, tiếp theo là các vị quý nữ.

Nam khách được an bài ở một chỗ cách nơi đó có xa, có thể nhìn thấy khách nữ, lại không cách quá gần mất lễ nghĩa.

Hoàng Hậu nhìn mọi người trò chuyện với nhau thật vui, tâm tư có chút bay xa, những người này đều là hoa kiều quý nữ, không biết có mấy người mới sang năm có thể vào cung… Quy tắc trong cung từ trước đến nay vẫn như vậy, từng nhóm người mới thay thế những người cũ.

Ý thức được bản thân thất thố, Hoàng Hậu thu hồi thương cảm, một lần nữa khoác lên vẻ trang trọng, thể hiện tốt vai trò của mình.

“Công chúa Vinh Tuệ giá lâm!”

Người hầu kéo dài một tiếng, nháy mắt Ngự Hoa Viên không còn tiếng động, Hoàng Hậu cũng hoảng sợ, nàng không phải cố ý không mời Vinh Tuệ, mà là nàng căn bản không nghĩ tới Vinh Tuệ, xưa nay Vinh Tuệ đều không muốn tham gia loại yến hội này.

Công chúa Vinh Tuệ cao ngạo mặc cung phục hoa lệ như mọi lần, hướng về phía Hoàng Hậu làm nũng.

“Náo nhiệt như vậy sao hoàng tẩu không gọi Vinh Tuệ?”

“Ai u tiểu tổ tông, hoàng tẩu còn tưởng muội chướng mắt loại yến hội này, mau mau tới ngồi bên cạnh bổn cung!” Hoàng Hậu cho rằng nàng tâm tính tiểu hài tử, đột nhiên muốn xem náo nhiệt, vừa lúc lần trước khánh công yến vô tật mà chết, lúc này nhiều thanh niên tài tuấn như vậy, nói không chừng có thể vừa mắt.

“Muội tới chậm sao, tiến hành đến đâu rồi?”

“Thẩm tướng quân là trọng tài năm nay.” Hoàng Hậu cố ý lấy phần thưởng ra, “Như bổn cung đã nói, năm nay quán quân sẽ chọn ra từ các thiên kim, cho nên phần thưởng chính là cây trâm phượng nạm vàng chạm ngọc.”

“Thẩm tướng quân, ngài bắt đầu chọn đi, nhìn xem tiểu cô nương nào có phúc khí này?”

Lực chú ý của Thẩm Thừa vốn dĩ ở trên người Triệu Tâm Dịch, tùy tiện nhìn thoáng qua trâm ngọc, lập tức đau đầu đỡ trán… Hắn từng thấy cây trâm này ở chỗ mẫu thân, thế gian chỉ này một chiếc, là của hồi môn của mẫu thân.

Lúc này, hắn bừng tỉnh hiểu rõ nguyên nhân mình xuất hiện ở nơi này, lại giả vờ không nghe hiểu Hoàng Hậu nương nương nói gì…

“Thần cho rằng, nếu tất cả nữ tử đều trang tài, vậy công chúa điện hạ có muốn thử một lần hay không?”

Quả nhiên là Thẩm tướng quân… Râu ai cũng dám sờ…

Mắt thấy ánh mắt của mọi người tập trung trên người mình, Triệu Tâm Dịch hơi hơi mỉm cười, cũng không rụt rè, không hỏi đề, mà hỏi lại một vấn đề: “Bổn cung tài hèn học ít, chỉ tò mò muốn hỏi Thẩm tướng quân một câu?”

“Công chúa điện hạ mời chỉ giáo.”

"Ngự Hoa Viên trăm hoa đua nở, đóa nào cũng đẹp, Thẩm tướng quân thích đóa hoa nào nhất, hay là… Đều thích?”

Thẩm Thừa tựa hồ đã sớm chuẩn bị tốt đáp án, không do dự trả lời: “Hoa đào, sân nhà thần nhỏ quá, không trồng cây khác được.”

“Ồ? Nhưng hoa đào không nở vào mùa này, lúc này cây đào đã trụi lủi, có cái gì mà thích?”

“Không có lý do gì, thần chỉ thích thôi.”

Sắc mặt Triệu Tâm Dịch cứng lại, nghe chàng nói bậy bạ!

Những người khác cũng nhìn thấy không khí giữa hai người cứng lại…

“Thần lại yêu thích hoa lê.”

Người mở miệng chính là thế tử Ngụy Quốc Công, Tiêu Dật Phong, cũng là đối tượng rể hiền chạm tay là bỏng ở kinh thành. Lúc này hắn lên tiếng muốn phá vỡ bầu không khí căng thẳng mà công chúa Vinh Tuệ mang lại, mọi người đều quay đầu cảm kích nhìn hắn.

“Xin công chúa thứ lỗi vì thần xen mồm, thần không có yêu thích đặc biệt giống Thẩm tướng quân, chỉ là cảm thấy hoa lê như ánh trăng rơi xuống trần gian, thần thánh không thể xâm phạm, lại mê hoặc con người muốn hái xuống.” Giống như người…

“Ồ… Cũng có đạo lý, từ hôm nay trở đi bổn cung cũng quyết định thích hoa lê!”

“Được không, Thẩm tướng quân?”

Lúc này Hoàng Hậu cũng lên tiếng quay lại chủ đề của yến hội, mà Thẩm Thừa hướng về phía chủ vị hành lễ: “Thần ngu dốt, thần cho rằng, các vị thiên kim đang ngồi ở đây đều tài hoa hơn người, thần thái nổi bật, luận tài học và khí độ đều không so được với Hoàng hậu nương nương và công chúa điện hạ.”

“Hoàng hậu nương nương quý vì nhất quốc chi mẫu, mẫu nghi thiên hạ, mang theo phúc khí long trạch của Thánh Thượng, thần kính trọng cũng không dám lấy đồ vật ở nhân gian ra lỗ mãng. Còn công chúa điện hạ, chính là công chúa của bá tánh, tự nhiên dẫn đầu với mọi người. Cho nên, thần cho rằng, phần thưởng này nên ban cho công chúa điện hạ.”

Chưa ai từng thấy Thẩm tướng quân nói một đoạn dài như vậy, mọi người trợn mắt há mồm cảm thấy Thẩm tướng quân nịnh hót cũng thật nghiêm trang…