Chương 20: Đút cho ta

Một hàng mấy người ra cung đi đến trước phủ đại tướng quân, thay đổi thành một chiếc xe ngựa bình thường, dù sao mấy người cũng lén đi ra ngoài, không muốn bị người khác nhận ra.

Vệ Thanh cùng Bích Lạc hai người ngồi ở bên ngoài đánh xe.

Đại Lương phồn vinh hưng thịnh, thành kinh đô ở thủ đô càng là địa linh nhân kiệt, đường phố rộng lớn, người đi đường người bán hàng rong nối liền không dứt.

Triệu Tâm Dịch nhìn về phía cửa sổ xe không dời mắt nhìn ngoài xe, vô cùng hưng phấn.

Thẩm Thừa không hài lòng nhìn lực chú ý của tiểu cô nương rơi vào thứ khác, ôm chầm lấy thân thể nhỏ vé của àng, nói: “Có cái gì đẹp, nhìn vẻ mặt nàng vui chưa kìa.”

“Thừa ca ca, ta chưa từng thấy nhiều người như vậy!”

Đúng vậy, nàng sống trong thâm cung đã lâu, chỉ có mấy năm ra cung đều ở Quỷ Y Cốc không được ra ngoài. Thế giới bình thường đối vói nàng mà nói đều rất mới mẻ.

Thẩm Thừa đau lòng, đặt tiểu cô nương ngồi trên đầu gối, trán khẽ ấn vài trán nàng, nói: “Về sau ca ca thường xuyên mang Đào Đào ra ngoài chơi được không?”

Giọng nói nam nhân khàn khàn lại trêu người, lúc nói còn phun ra nhiệt khí phả trên mặt nàng, tim Triệu Tâm Dịch đập gia tốc gò má ửng đỏ, rũ mắt xuống, nhỏ giọng tựa như làm nũng trả lời: “Được.”

Tuy Thẩm Thừa là thẳng nam sắt thép, nhưng cũng biết nữ nhi yêu thích son phấn, kim thoa ngọc xuyến, liền bảo Vệ Thanh chở bọn họ đến cửa hàng trang sức lớn nhất thành Phượng Đỉnh Hiên đi dạo.

Xe ngựa ngừng trước cửa, Thẩm Thừa đi xuống xe trước, đá văng ghế nhỏ tiểu nhị vừa dọn ra, tự nhiên vươn đôi tay ôm Triệu Tâm Dịch từ trên xe ngựa xuống, đỡ nàng đi vào trong.

Chưởng quầy cửa hàng đã sớm chờ ở cửa, đầy mặt tươi cười cung kính nói: “Tiểu nhân vấn an gia và cô nương, trà nóng cùng nhã gian đã bị tốt, mời hai vị vào!”

Tiểu cô nương bên cạnh đại tướng quân tuy rằng cố ý trang điểm nhạt, nhưng vừa nhìn đã biết chất vải trên người không tần thường, huống hồ hắn vừa rồi trộm thoáng nhìn, tuy không thấy rõ, nhưng sườn mặt của vị cô nương này vô cùng tinh xảo cùng khí chất cao quý, khiến hắn không dám chậm trễ.

Chưởng quầy thực cơ linh, đồ tốt nhất trong tiệm đã dâng lên chờ khách quý chọn lựa. Triệu Tâm Dịch thấy nhiều kỳ trân dị bảo, ánh mắt độc ác, cũng cảm thấy nơi đây đều là đồ vật khó có được.

Công chúa Vinh Tuệ đối với người ngoài, từ trước đến nay đều rụt rè cao quý, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm, nửa ngày không nói gì. Chưởng quầy lau lau mồ hôi lạnh trên trán, hắn chưa thấy qua cô nương gia nào tới chọn trang sức mà vẻ mặt như đang thẩm vấn phạm nhân.

Thẩm Thừa có ý tứ nhìn tiểu công chúa tự cao tự đại, dán bên tai nàng hỏi: “Thích?”

Triệu Tâm Dịch nhìn về phía hắn, không nói gì, hai con mắt phát sáng lại lóe lên tia hưng phấn. Nhưng nàng không dễ để nhiều người thấy vẻ mặt này, lại sợ Thẩm Thừa không lĩnh hội được ý tứ của mình, lặng lẽ dùng tay nhỏ gợi ý cho hắn.

Nam nhân nhếch một bên lông mày, không tỏ ý kiến, nắm tay nhỏ của tiểu cô nương, cuốn lên hai ngón tay, so “Ba”.

Ba?

Ba lần?

Ba lần cái gì….?

Phản ứng lại tiểu cô nương nháy mắt trừng Thẩm Thừa, cái này lão nam nhân lại chơi lưu manh! Nàng xấu hổ buồn bực muốn rút tay, nhưng sức lực của nam nhân sao nàng có thể vượt qua, túm nửa ngày cũng không động đậy được.

Thẩm Thừa để nàng nháo, trên mặt vẫn là vẻ mặt dung túng. Triệu Tâm Dịch thấy mọi người đều nhìn nàng, tức muốn dậm chân, lại không cách nào phát tác trước mặt mọi người. Nàng đành dùng móng tay hung hăng mà ấn xuống lòng bàn tay hắn, xem như báo ứng.

Nam nhân đã đạt được mục đích tâm tình vô cùng tốt, ôm eo nhỏ của Triệu Tâm Dịch đi ra ngoài, một bên phân phó nói: “Đều đóng gói hết đi.”

“Vâng, thưa gia!”

Lên xe ngựa Triệu Tâm Dịch nổi lên tiểu tính tình, “Hừ” một tiếng quay người đi ngồi cách nam nhân thật xa.

Nam nhân lúc này cũng không sốt ruột ôm tiểu cô nương trở về, nhàn nhã cầm lấy trà nóng trên bàn nhỏ, đặt ở bên miệng khẽ thổi, chậm rì rì mở miệng: “Xem ra Đào Đào không thích trang sức trong Phượng Đỉnh Hiên, uổng công ta vốn định tặng cửa hàng cho Tiểu Đào Nhi, aiz…”

“Cái gì? Đều cho ta? Thật không?” Triệu Tâm Dịch vốn hạ quyết tâm không để ý tới nam nhân lại lẻn tới, hưng phấn bắt lấy cánh tay nam nhân.

Nam nhân bưng chén trà một bộ dáng vẻ như lão thần, “Không tức giận?”

“Thừa ca ca thương Đào Đào như vậy, sao Đào Đào có thể tức giận, Thừa ca ca nhìn lầm rồi!”

Tiểu cô nương nghiễm nhiên thành dáng vẻ ngoan ngoãn lấy lòng, Thẩm Thừa không trụ được, duỗi tay túm tiểu thân vào trong lòng ngực, hung hăng mà xoa nắn, “Còn biết dỗ ta!”

Hiện tại trong đầu tiểu cô nương chỉ toàn là châu quang bảo sức lấp lánh, ôm lấy cổ nam nhân làm nũng: “Thừa ca ca mau nói, có phải sự thật hay không?”

“Cửa hàng kia vốn dĩ là của ta, của ta chính là của nàng, công chúa điện hạ của ta.”

“Ta, chàng.” Làm cho đầu óc của Triệu Tâm Dịch nửa ngày không phản ứng lại, tổng cảm giác giống như nàng bị lừa vậy…

Thẩm Thừa vì tỏ vẻ thành ý của mình, lại đưa Triệu Tâm Dịch đi dạo mấy gian hàng, đều là nữ nhi gia thích. Triệu Tâm Dịch mãn nhãn kỳ ký nhìn nam nhân tuấn lãng cao lớn bên cạnh: “Thừa ca ca, mấy cửa hàng này đều là của chàng sao?”

“Đúng vậy, đều là của nàng.” Thẩm gia vốn có một ít tài sản riêng, thêm đó được Thánh Thượng ban thưởng, hắn cũng cố tình mua lại cửa hàng bán đồ cho nữ nhi, có chút kinh thương thủ đoạn của hắn, dần dần trở thành chủ nhân sau màn của các cửa hàng trong kinh đô.

A a a a a! Triệu Tâm Dịch không màng hình tượng xoay vòng vòng!

Thẩm Thừa đè lại thân mình muốn nhảy dựng lên của tiểu cô nương, dỗ dành: “Nên dùng bữa rồi, ca ca đưa nàng đi ăn ngon, trở về lại tiếp tục thị sát nha tiểu chủ nhân.”

Cơm trưa chọn Túy Tiên Lâu tửu lâu lớn nhất kinh thành, chỉ đối diện một con phố, Thẩm Thừa cùng Triệu Tâm Dịch không ngồi xe nữa, đi bộ qua. Phương bắc nhập hạ ánh mặt trời vô cùng gay gắt, Thẩm Thừa săn sóc mở dù che nắng cho Triệu Tâm Dịch, từ bóng dáng xem, tựa như một đôi bích nhân trong tranh thủy mặc.

Lầu một của Túy Tiên Lâu là sân khấu kịch, tầng hai tầng ba có tán tòa có nhã gian. Triệu Tâm Dịch tò mò, từ chối ngồi nhã gian tốt nhất trong tiệm, một hai phải ngồi ở nhã tọa sát cửa sổ, có thể nhìn nhìn thấy dòng người tấp nập qua cửa sổ.

Thẩm Thừa sủng nàng, chọn vị trí tương đối an tĩnh, đánh ánh mắt để Vệ Thanh xác nhận vị trí của ám vệ.

Triệu Tâm Dịch nhìn đồ ăn, lại xuất thần nhìn tướng quân đại nhân tự mình lấy bát đũa cho nàng, lúc này mới cảm giác đi dạo ban ngày rất mệt mỏi.

Suy nghĩ sâu xa dần bay xa, bị một tiếng nữ tử mềm mại đánh gãy…

“Vẫn an đại tướng quân, tiểu nữ là chi nữ nhà Đại Lý Tự Khanh Tiết Mạo, tên là Phù Nhi, Phù trong Phù dung…”

“Vệ Thanh.” Thẩm Thừa không vui đánh gãy lời tự giới thiệu của nữ nhân lai lịch không rõ này.

Vệ Thanh tiến lên ngăn trở tầm mắt của hai người kia, lạnh như băng nói: “Gia nhà ta không thích bị quấy rầy, hai vị mời.”

Tiết Phù Nhi bị thái độ và bội đao bên hông Vệ Thanh dọa sợ, chân mềm muốn ngã, phía sau Đại Tinh Tinh thấy thế nhanh chóng đỡ lấy nàng, thức thời hành lễ xin lỗi Thẩm Thừa: “Nhiễu đại tướng quân thanh tịnh, là do hai tỷ muội chúng ta sai, bọn ta sẽ rời đi ngay, mong rằng đại tướng quân chớ nên trách tội.”

Triệu Tâm Dịch đánh giá hai vị thiếu nữ tươi trẻ đứng bên cạnh bàn, thoạt nhìn cũng nhị bát niên hoa, tư sắc rất tốt, lễ nghĩa chu toàn, nhìn khí chất hẳn là quý nữ nhà quan gia. Nàng ta từ lúc bắt đầu đã nhìn chằm chằm tướng quân đại nhân nhà nàng, mãn nhãn ái mộ muốn giấu cũng không được, lại không có lưu luyến bắt chuyện, có ý tứ…

“Hai vị tỷ tỷ chờ một lát.” Triệu Tâm Dịch nhéo giọng nói, thân thể không xương dựa trên vai nam nhân, “Tướng quân ~ dù sao cũng không thú vị, mời hai vị tỷ tỷ lại đi ~”

Giọng nói ngọt ngào, tư thái mềm mại, Vệ Thanh lạnh gáy, không do dự tránh ra chống đỡ thân mình, không cần nghĩ, gia nhà hắn nhất định sẽ dựa vào công chúa… Hồ nháo…

Lúc này Tiết Phù Nhi mới phát hiện bên người Thẩm Thừa còn một nữ nhân đang ngồi, tuy rằng chưa thi trang điểm phấn, nhưng tư sắc lại không thể không thừa nhận là thế gian hiếm thấy. Nàng từ lần trước bách hoa yến liền đối với Thẩm Thừa vừa gặp đã thương, lòng tràn đầy muốn gả cho hắn, thấy vậy ghen ghét lại nổi lên: “Nghe nói đại tướng quân không gần nữ sắc, xem ra nghe đồn cũng không thể tin. Vị cô nương này, nhìn ngươi ăn mặc, cũng không phải danh môn chi hậu đi? Thẩm đại tướng quân là lương đống của quốc gia, há có thể người có địa vị thấp hèn như ngươi có thể trèo cao?”

Tiết Phù Nhi một phen châm chọc giống như đương gia chủ mẫu đuổi ngoại thất, Triệu Tâm Dịch cảm thấy bản thân bị hạ thấp, tàn nhẫn véo đùi một phen, nặn ra hai giọt nước mắt: “Nô gia từ nhỏ thân thế đau khổ, nhận được yêu mến của tướng quân, mới giúo nô gia có nơi cư trú. Nô gia tự biết không xứng với đại tướng quân, nguyện cả đời làm nô tì, làm bạn với tướng quân…”

“Ngươi không biết xấu hổ!” Tiết Phù Nhi tiếc hận không thể đi qua cào nát mặt của nữ nhân không biết liêm sỉ.

“Tướng quân hu hu hu… Nô gia là thiệt tình…”

Thẩm Thừa mừng rỡ nhìn tiểu cô nương diễn kịch, ấp ủ cảm xúc chuẩn bị phối hợp, quay đầu lại thấy tay nhỏ của tiểu cô nương vẫn luôn bóp đùi không buông, hỏa khí dâng lên, tay đập bàn quát lớn: “Hồ nháo!”

Thấy Thẩm Thừa trừng mắt nhìn nữ tử bên người, Tiết Phù Nhi vui sướиɠ khi người gặp họa đang muốn tiến lên thêm mắm thêm muối lại bị không biết mấy nam nhân hắc y ném ra ngoài, tốc độ nhanh đến mức nàng ra tới cổng lớn Túy Tiên Lâu mới phản ứng lại…

Vệ Thanh không dám không nhanh, mắt thấy gia sắp phát hỏa, nhanh chân tiếp đón ám vệ nhanh lên giải quyết nữ nhân ngu xuẩn này.

Bên này Triệu Tâm Dịch còn nhập diễn quá sâu, tiếp tục anh anh anh: “Vị tiểu thư này thật hung dữ, tướng quân cũng hung dữ, nô gia sợ, hu hu hu…”

Bích Lạc đứng ở phía sau Triệu Tâm Dịch không nhịn được đỡ trán, sợ? Vừa rồi ở cửa cung vén tay áo muốn đánh lộn với thị vệ không phải ngài sao công chúa điện hạ?

Thẩm Thừa đen mặt túm cánh tay đang bóp đùi của nàng, giá tiểu cô nương sườn ngồi ở chính mình trong lòng ngực, tiếp nhận tay nàng khăn mềm nhẹ cọ qua trên mặt nàng chỉ có lưỡng đạo nước mắt.

Triệu Tâm Dịch thấy người đều đi rồi, mới cảm nhận được không khí quỷ dị khẩn trương, nàng vặn người, không quen thân mật ở trước mặt mọi người như thế.

“Đừng nhúc nhích!” Ở bên ngoài không tiện nhấc làn váy tiểu cô nương lên xem xét, Thẩm Thừa đành cách quần áo nhẹ nhàng xoa xoa cho nàng.

Ôi… Tướng quân đại nhân lại tức giận…

Nàng không đã ghiền lại có chút bực mình, trong thoại bản tử Hoa cô nương ra cửa bị đùa giỡn không phải cũng làm giống nàng sao, vì sao tới nàng tướng quân đại nhân nhà nàng lại aiz, là nàng diễn chưa đủ sâu sao…

Trùng hợp đồ ăn vừa lúc mang lên, Triệu Tâm Dịch thu hồi tâm tư mềm mại ghé vào lòng ngực nam nhân làm nũng: “Thừa ca ca, ta muốn ăn tôm bóc vỏ đường dấm!”

“Tự mình gắp.” Thẩm Thừa làm bộ muốn buông nàng xuống.

Triệu Tâm Dịch đương nhiên không thuận theo, ôm lấy cổ nam nhân ăn vạ không động: “Muốn bón!”

Thẩm Thừa mặt không cảm xúc cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng tôm bóc vỏ đường dấm tôm, đưa tới bên miệng Triệu Tâm Dịch: “Há mồm.”

Triệu Tâm Dịch chuyển chuyển nhãn châu, ngậm lấy một nửa, quay đầu lại nhanh chóng nhét vào trong miệng nam nhân, sau khi thực hiện xong còn giống tiểu hồ ly ăn trộm gà.

Nam nhân nhất thời ngây người, trong miệng chậm rãi lan ra vị chua ngọt, chảy vào trong lòng hắn.

Tiểu cô nương ngày thường kiêng kị thân mật trước mặt người khác nhất, hôm nay lại chủ động khiến hắn có chút không biết làm sao.

Ánh mắt hắn nóng rực nhìn chằm chằm tiểu cô nương, thong thả ung dung nhai miếng tôm bóc vỏ trong miệng, Triệu Tâm Dịch bị nam nhân nhìn tim đập nhanh không ngừng, giống như hắn đang ăn không phải tôm bóc vỏ, mà là nàng…

“Đào Đào, lại đút cho ca ca một miếng.”

Giọng nam khàn khàn vang lên bên tai. Tiểu cô nương mắt phượng ngước lên, kiều mị tức giận liếc nhìn nam nhân một cái, vẫn nghe lời ngậm lấy một miếng tôm bóc vỏ, e lệ đưa đến bên miệng nam nhân.

Nam nhân nhìn tiểu cô nương trong ngực, mắt trong veo hai má ửng đỏ, hai mảnh thịt môi anh đào đầy đặn ngậm lấy một con tôm, hắn không khống chế nghĩ đến dáng vẻ đáng thương lúc nàng ngậm cho hắn, hô hấp dần trầm xuống…

Triệu Tâm Dịch thấy nam nhân chậm chạp không há mồm nhận lấy, cho rằng hắn trêu chọc nàng, tức giận trực tiếp nuốt vào trong miệng ăn luôn, nhưng mà không đề phòng nam nhân trực tiếp chặn môi nàng, đầu lưỡi tiến vào quét sạch miếng tôm trong miệng nàng.

“Ừ, quả nhiên miếng này càng ăn ngon hơn.”

“Đồ lưu manh!”

“Ca ca chỉ chơi lưu manh với Đào Đào!”

Vệ Thanh chịu không được dáng vẻ vô sỉ nàng của chủ tử, yên lặng cúi xuống. Mấy ám vệ khác thì thảm rồi, bọn họ không thể cúi thân nhắm mắt, theo chủ tử nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy đau tim như thế… Ngày sau biết sống ra sao đây……