Chương 21: Nhãi con phá của

Lại nói ở đầu bên kia, sau khi hồi phủ Đại Tinh Tinh đóng cửa không chịu ra ngoài, nàng ta là đích nữ của Hộ bộ thượng thư, dung mạo diemx lệ, tinh thông cầm kỳ thi họa, là tài nữ nổi danh kinh thành. Nàng ta đã tới tuổi nghị thân, nhưng Đại Tinh Tinh tâm cao khí ngạo chướng mắt mấy tên con ông cháu cha nhà cao cửa rộng, nhiều lần từ chối cầu thân, mãi đến khi tham gia bữa tiệc Bách Hoa Yến vài ngày trước của Hoàng Hậu nàng ta gặp được Thẩm đại tướng quân.

Nàng thường nghe phụ thân và huynh trưởng đàm luận công tích của Thẩm trên chiến trường, rốt cuộc ngày ấy cũng được thấy, tướng mạo Thẩm Thừa anh tuấn khiến nàng t bỏ đi sự rụt rè của quý nữ mà nhìn lén. Đây mới là nam nhân nàng ta muốn gả!

Đại Tinh Tinh nhớ tới sự chật vật của Tiết Phù Nhi, khinh thường cười nhạo: "Ngu xuẩn!"

Nhưng nữ tử trẻ tuổi bên cạnh Thẩm Thừa, hình như nàng ta đã gặp qua ở đâu… Tuy nói nữ nhân kia vẫn công bố thân thể mình đau ốm, nhưng dung mạo và khí độ của nàng tuyệt đối không phải thứ thế gia có thể dưỡng ra, rốt cuộc đã gặp ở đâu…

Đại Tinh Tinh không ngừng tìm tòi những mỹ nhân mình từng gặp qua, đều không có đầu mối, trong lúc vô tình liếc nhìn trâm ngọc trên bàn trang điểm, sống lưng nàng phát lạnh: "Chẳng lẽ là… Nàng? Sao có thể!"

Nàng ta càng nghĩ càng không thể tin được, cũng lag ngày Bách Hoa Yến ấy, công chúa Vinh Tuệ trang phục lộng lẫy tham dự, tuy chỉ nhìn từ xa xa, nhưng dung mạo tuyệt sắc của nàng vẫn khiến người ta ghen ghét. Công chúa Vinh Tuệ cải trang, lấy trình độ thân mật giữa nàng và Thẩm Thừa, hai người…

Đại Tinh Tinh nheo mắt, trong mắt từ từ che kín tính kế, lẩm bẩm: "Công chúa Vinh Tuệ sao? Ha…"

….

Thẩm phủ.

Thẩm phu nhân đang may vá hạ bào cho Thẩm Thụy Đức, trong phủ có sẵn tú nương, nhưng bà vẫn thích tự may vá quần áo cho phu quân.

"Phu nhân, thiên kim nhà Hộ bộ thượng thư cầu kiến."

"Thiêm kim của Đại gia?" Không có chút ấn tượng….

"Vâng thưa phu nhân, người hầu nói nàng ta tên Đại Tinh Tinh

"Cho nàng ta vào đi."

Sảnh ngoài Thẩm phủ, thiếu nữ thanh y từ từ tiến vào, hành lễ với Thẩm phu nhân ở chủ vị: "Tinh Tinh thỉnh an Thẩm bá mẫu. Lâu rồi chưa gặp, Tinh Tinh nhớ thương bá mẫu nên hôm nay đặc biệt tới thăm."

Thẩm mẫu bất động thanh sắc đánh giá tiểu cô nương này, nhà bà cùng nhà Hộ bộ thượng thư không đi lại nhiều, thật sự không cần nói tới "Nhớ thương".

"Ai ui đứa trẻ ngoan, khó có được hiếu tâm của con thăm ta, cha mẹ ngươi có khỏe không?"

"Dạ vẫn khỏe ạ, gia mẫu thường nhắc tới ngài, đây không phải phái con tới thỉnh an sao~"

Hai người hàn huyên một hồi, Đại Tinh Tinh thấy thời cơ không sai biệt lắm, chậm rãi nói ra ý đồ: "Bá mẫu, mấy ngày trước, con ở Túy Tiên Lâu gặp được đại tướng quân đó."

Thẩm phu nhân không lên tiếng, vữa giữ ý cười nhìn Đại Tinh Tinh, chờ nàng nói tiếp.

Đại Tinh Tinh không thấy Thẩm phán nói gì, chỉ đành nói tiếp: "Bên người đại tướng quân vòn có một vị nữ tử trẻ tuổi, nhìn cử chỉ giữa hai người… Rất thân mật, nhưng con thấy, nàng…. Hình như là công chúa Vinh Tuệ?"

Công chúa Vinh Tuệ? Thẩm mẫu rùng mình, ngay sau đó khôi phục bình thường, trả lời: "Ồ? Tinh Tinh có nhìn lầm không?"

"Không lầm đâu bá mẫu! Con đã nhìn thấy công chúa Vinh Tuệ, tất nhiên là nàng! Con mới đầu cũng không dám tin tưởng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn sợ bá mẫu lo lắng nên mới đến báo cho bá mẫu."

Thẩm phu nhân nhìn dáng vẻ đau đớn cảu Đại Tinh Tinh, trong lòng cười lạnh, trên mặt vẫn nhẫn nại trả lời: "Thay ta long lắng? Lo lắng cái gì?"

Đại Tinh Tinh cầm lấy khăn thêu che miệng, dáng vẻ tiếc nuối, nhỏ giọng nói: "Mọi người đều biết, từ nhỏ công chúa đã mắc bệnh hiểm nghèo, tuy bây giờ nói là khỏi hẳn, nhưng khó tránh khỏi ảnh hưởng tới con nối dõi, huống hồ…" Đại Tinh Tinh nhìn hạ nhân bốn phía, tới gần Thẩm mẫu, hạ thấp giọng: "Địa vị của công chúa Vinh Tuệ trong triều ta cực kỳ tôn quý, nếu đại tướng quân cưới nàng, khó bảo toàn được Thánh Thượng sẽ không kiêng kị…"

"Đại cô nương nói cẩn thận."

Thẩm mẫu tiếp tục tàn khốc nói: "Đại cô nương cũng biết địa vị của công chúa Vinh Tuệ tôn quý, người khác không thể bàn luận nàng! Đại cô nương là cô nương chưa xuất các, đàm luận vấn đề con nối dõi của người khác có phải thất đức hay không?"

Đại Tinh Tinh nhìn mặt Thẩm mẫu đột nhiên biến sắc, nhất thời không phản ứng kịp, nửa ngày mà miệng không phun được một chữ.

Thẩm mẫu phủi tro bụi không tồn tại trên váy, không nhìn Đại Tinh Tinh nữa, bày ta tư thế tướng quân phu nhân cười nói: "Con ta là Trấn Quốc đại tướng quân của Đại Lương, chuyện hôn nhân đại sự đều do hắn làm chủ, nhưng lấy gia phong của Thẩm gia, hắn nhất định sẽ không lấy nữ nhân tâm cơ thâm trầm hãm hại sau lưng người khác!"

Dứt lời Thẩm mẫu trực tiếp cao giọng phân phó: "Người đâu, tiễn khách." Sau đó không thèm liếc mắt nhìn Đại Tinh Tinh, phất tay áo bỏ đi.

Đại Tinh Tinh không dành được hảo cảm ngược lại còn bị Thẩm mẫu giáo huấn, mặt đỏ bừng đi lên xe ngựa, cuối cùng không nhịn được khóc thành tiếng.

Thẩm mẫu trở lại nội thất, mặt ngưng trọng, bà nhìn quen hậu viện quý tộc lục đυ.c với nhau, tất nhiên không bị mấy câu của Đại Tinh Tinh lừa, nhưng nếu nàng ta nói là sự thật, trước không nói đến thân phận công chúa, chuyện von nối dõi này…. Cũng khá thể trách bà lo lắng.

Nhãi con phá của, vất vả cây vạn tuế ra hoa, lại ra một đóa hoa khó hái như vậy!

Buổi tối Thẩm Thụy Đức hồi phủ liền nghe thấy tì nữ bẩm báo, hôm nay phu nhân sau khi gặp thiên kim của Đại gia vẫn luôn mặt ủ mày chau, bữa tối cũng không ăn.

Thẩm Thụy Đức từ chức danh hiệu đại tướng quân nơi tiền tuyến, hiện tại phụ trách luyện binh và dạy binh pháp, tuy không quá thanh nhàn nhưng vẫn có thể đúng hạn về nhà. Đánh trượng hơn nửa đời người, ông sẽ không tha cho kẻ nào khiến thê tử buồn rầu.

Nghe thấy cái gì đồ bỏ đi Đại gia chọc thê tử khổ sở, Thẩm lão tướng quân tức giận muốn nhảy qua cửa sổ, nhưng nghe thấy phu nhân chưa dùng bữa tối, tức khắc đau lòng đi vào nội thất.

"Phu nhân, vi phu về rồi đây!"

Giọng nói vang dội từ xa truyền vào trong phòng, Thẩm phu nhân đang nằm trên giường nhắm mắt cũng bực bội xoay người, che kín lỗ tai.

Thẩm mẫu mười tám tuổi hạ sinh Thẩm Thừa, hiện tại tuổi tác mới chỉ qua bốn mươi, dung mạo vẫn như cũ, dáng người lại thêm phong vận. Thẩm Thụy Đức rảo bước về phòng nhìn thấy mỹ nhân đang nằm. Ông nhanh chóng im lặng, sợ đánh thức mỹ nhân, rón ra rón rén đi qua, nửa đường đột nhiên dừng lại, ngửi ngửi mùi mồ hôi trên người, bước đến tịnh phòng bên sườn.

Thẩm Thụy Đức tắm nhanh, chỉ mặc áo ngủ ngồi vào mép giường, ông vô cùng áy náy, buổi tối không nên đi uống rượu cùng đồng liêu nhóm. Khẽ vuốt sườn mặt của ái thê, thấy lông mi bà run rẩy, thì ra là bà không ngủ.

Thẩm Thụy Đức cúi người, một tay chống ở sườn thê tử, để sát vào lỗ tai bà nhẹ giọng nói: “Lan Nhi? Sao không dùng bữa tối? Có đói bụng không?”

Thẩm phu nhân từ từ mở to mắt, dáng vẻ nhu nhược như “Bị ủy khuất”, nam nhân thấy càng đau lòng: “Nói cho vi phu đi?”

Thẩm phu nhân dựa vào lòng phu quân, nói hết chuyện ban ngày cho ông, rồi nói lo lắng của mình.

Thẩm Thụy Đức vốn cũng không quản việc vặt trong cuộc sống của nhi tử, nhưng ông không muốn để ái thê lo lắng, huống hồ đề cập đến công chúa Vinh Tuệ, ông không thể không coi trọng, ông quyết định ngày mai sẽ nói chuyện cùng nhi tử, còn hiện tại…

Hương thơm ngọt ngào trên người thê tử khiến ông dần dần có chút tâm viên ý mã, buổi tối uống lên chút rượu, lúc này mới cảm giác có chút ngẩng đầu. Ngoài miệng trấn an thê tử, trên tay lại quen cửa quen nẻo cởi bỏ áo ngủ của nữ nhân.

Thẩm Thụy Đức chỉ hơn Thẩm phu nhân mấy tuổi, cũng chưa đến 50 tuổi, hàng năm luyện binh, khiến trên người ông không có một chút thịt thừa, tinh lực tràn đầy giống như tiểu tử. Nhưng chính mắt thấy thê tử thống khổ sinh con, hắn không muốn để thê tử lặp lại lần nữa. Uống thuốc tránh thai trường kỳ sẽ ảnh hưởng tới cơ thể nương tử, cho nên ông chỉ có thể tiết chế từ ngọn nguồn, số lần hai người hoan ái tận lực giảm bớt lại.

Tối nay, mãnh thú trong thân thể ông kêu gào muốn nhảy ra, không thể tiếp tục nhẫn nại, ông xoay người ngăn chặn ái thê, gấp không chờ nổi tiến quân thần tốc.

“A… Phu quân… Ha a… Nhẹ chút…”

“A… Không phải đã sinh hài tử sao? Sao vẫn chặt như vậy! Kẹp vi phu thật thoải mái…”

“Ha a… Ưm… Ưm… Phu quân… A… Đừng nói… Ha a…”

“Vi phu không nói… Vi phu dùng sức làm!”

“Đừng… Đừng… Đã quên… A…”

Nam nhân ôm chặt thân thể mềm mại dưới thân, thở hổn hển bảo đảm: “Ưm… Lan Nhi bảo bối, vi phu nhớ rõ, a… Sẽ không bắn vào…”

Dứt lời, thân thể chạm vào nhau tiếng “Bạch bạch” càng thêm nhanh chóng rõ ràng từ giữa màn giường truyền ra, trăng rằm trên đỉnh đầu mặt đò bừng…