Chương 8: Nơi đó của anh nhìn rất lớn

Giản Việt đến sớm vài phút, lái xe đến dưới tiểu khu chờ cô, ở trong điện thoại cô vội vội vàng vàng, chắc là chưa chuẩn bị xong, anh vuốt bật lửa trên tay, nói: “Không vội.”

Hà Lạc ra cửa mới nhớ mình không đem theo chìa khóa, ở trong phòng tìm kiếm nửa ngày, cô chính là như vậy, càng sốt ruột càng dễ ném đồ linh tinh.

“Có phải anh đợi tôi rất lâu rồi không?”

Ban đêm gió thôi có chút lạnh, Giản Việt nhìn cô lên xe, chóp mũi đỏ bừng.

Giản Việt đã hút xong một điếu thuốc lá trên tay, anh nâng cửa sổ xe lên, “Tôi giống như người không có kiên nhẫn sao? Cô muốn ăn gì.”

“Tôi không biết, anh ở đây quen thuộc hơn tôi, anh chọn đi.”

Hà Lạc thắt dây an toàn, bộ ngực no đủ bị tách thanh hai quả bóng lớn.

Bộ váy màu hồng nhạt càng làm nổi bật làn da trắng của cô, trên cổ tay nhiều thêm một chiếc vòng bạc, mọi thứ hết thảy vô cùng vừa vặn.

Ánh mắt Giản Việt hơi tối lại, tiểu yêu tinh này rõ ràng biết cách câu dẫn anh.

Hà Lạc đến từ Tứ Xuyên, thứ đầu tiên cô không quen khi đến Nam Thành chính là đồ ăn, cô thích ăn cay, nhưng đồ ăn bên này rất thanh đạm, ngay cả tương ớt cũng chỉ là gia vị để trang trí, không có vị cay.

Ăn mấy ngày, trong miệng cô không có mùi vị gì, cả người tu thân dưỡng tính.

Cho nên khi Giản Việt đưa cô đi ăn lẩu cửu cung*, Hà Lạc đã rất ngạc nhiên.

*Lẩu cửu cung (九宫格火锅) : một loại lẩu ở Trùng Khánh được chia thành 9 ngăn, rất cay.

Phải biết rằng tiệm lẩu ở quê cô có một câu như vậy “chúng tôi không làm lẩu uyên ương, vị cay là điểm mấu chốt của chúng tôi”.

Giản Việt sao lại hiểu cô như vậy?

Quả thực muốn mệnh, cô thích cái gì đều phải đắn đo gắt gao.

Đã qua giờ ăn tối, nhưng trong tiệm lẩu vẫn còn rất nhiều người, hai người phải đợi một lúc mới có ghế trống trong góc.

Ngay khi nồi vừa bưng lên, Hà Lạc liền muốn ăn một lượng lớn.

Cô ăn vô cùng vui vẻ, trong miệng ăn lẩu, và thưởng thức một anh chàng đẹp trai trước mặt.

Chỉ là Hà Lạc thấy anh càng ăn mặt càng hồng, cô có chút nghi hoặc, “Giản Việt…Anh không ăn được cay đúng không?”

Giản Việt yên lặng uống thêm mấy ngụm sữa chua, đôi mắt đỏ hơn so với vừa rồi, “Còn tốt.”

Hà Lạc thấy anh còn cố chấp, cuối cùng không nhịn được bật cười, “Vậy sau anh dẫn tôi đến đây?”

“Cửa tiệm này đã mở khá lâu, danh tiếng rất tốt.” Giản Việt thấy trong bếp nhà cô có nhiều nhãn hiệu tương ớt khác nhau, mà đồ ăn ở Nam Thành thanh đạm, anh nghĩ cô ăn không quen.

Trước kia cùng bạn bè ra cửa, Hà Lạc đều quan tâm đến khẩu bị của bạn bè, không nghĩ tới có một ngày cô sẽ được người khác chiếu cố.

“Thật ra, tôi cũng có thể ăn được lẩu uyên ương.”

Giản Việt nhìn cô, “Lần sau đưa cô đi thử đồ ăn Nam Thành.”

“Được.”

Lần này còn chưa kết thúc, Hà Lạc bởi vì một câu nói của anh mà mong chờ lần sau.

Ăn xong, Giản Việt đưa cô về nhà, hai người tạm biệt nhau, rõ ràng còn chưa phát sinh chuyện gì, nhưng trong lòng Hà Lạc lại ngọt ngao như được đổ vào một hũ mật.

Hà Lạc nhận được tin nhắn bằng giọng nói Giản Việt gửi qua, “Ngủ ngon, đi ngủ sớm một chút.”

Giọng nói anh trầm, có từ tính.

Hà Lạc cũng đáp lại, sau đó click mở giọng nói kia nghe thêm một lần, lại không nhịn được nghe lần thứ hai, lần thứ ba, một câu nói nghe đi nghe lại không thấy chán.

Cô lật cuốn sổ ra, cầm lấy một cây bút bắt đầu vẽ.

Lúc đầu là vẽ khuôn mặt đẹp trai của Giản Việt, lại vẽ tay anh, vẽ vài góc độ, lại biến thành dáng người rắn chắc mạnh mẽ của anh…

Ô ô ô, cô quá thèm làm sao bây giờ!

Cô không thể khống chế được bàn tay không an phận, vẽ ra một Giản Việt tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Chỉ là khi vẽ đến căn dươиɠ ѵậŧ giữa hai chân Giản Việt, cô bắt đầu ảo tưởng, thời điểm đặt bút, ngón tay khẽ run, không đúng không đúng, tỷ lệ này chắc chắn sai, hình như cô vẽ cho anh hơi nhỏ, nơi đó của Giản Việt nhìn rất lớn…

A, nhưng nếu nó lớn như vậy, cắm vào tiểu huyệt, hẳn sẽ rất đau.

Gương mặt Hà Lạc nóng bừng, trời ơi, cô đang suy nghĩ cái gì vậy?!