Chương 9: Bị thương mắt cá chân

Sáng sớm, thợ sửa ống nước báo cho Hà Lạc một tin xấu, bởi vì ống nước hỏng từ lâu, nên không có cách nào sửa chữa, chỉ có thể thay cái mới. Khi một số công nhân xử lý sự cố ống nước, họ phát hiện ra rằng nước từ nhà bếp đã bị rò rỉ từ trước, nước đã lan ra vách tường phòng khách, chân tường ướt sũng, chỉ là vừa vặn ở trong góc, lại dán giấy dán tường cho nên không nhìn rõ.

“Nếu đã phát hiện vấn đề, vậy liền dứt khoát cùng nhau giải quyết, như vậy về sau người ở đây cũng bớt lo hơn.”

Hà Lạc liếc mắt một cái liền nhìn trúng phòng ở cũ này, thật ra trang trí còn khá tinh xảo, chỉ là chủ phòng trước ra nước ngoài định cư, bên này không được bảo dưỡng tốt, nhiều đồ vật dần dần bị bỏ hoang cũ nát.

Một phòng ở cũ, sẽ không tính là một công trình nhỏ.

Hà Lạc vừa mới dọn đến đây, còn chưa kịp ổn định, hiện tại muốn trang hoàng lại căn phòng, quả thực rất bất tiện.

Chủ quản đại khái nhìn ra Hà Lạc băn khoăn, mở miệng nói: “Nếu thi công nhanh thì khoảng nửa tháng có thể hoàn thành, chúng tôi buổi sáng 8 giờ bắt đầu, buổi chiều 5h30p kết thúc công việc, nếu cô không ở nhà thì đem mấy thứ có giá trị cất vào phòng ngủ khóa kỹ là được, không chậm trễ thời gian cô nghỉ ngơi.”

Đau dài không bằng đau ngắn, nghĩ đến việc sống trong một căn phòng cũ còn nhiều bất tiện, Hà Lạc vẫn gật đầu đồng ý.

Sau khi xác nhận, buổi chiều công nhân bắt đầu thi công, còn thuận tay giúp Hà Lạc dọn dẹp những thứ không cần thiết, tuy rằng vẫn còn lộn xộn, nhưng cũng may có trật tự.

Hà Lạc không có việc gì, vừa lúc đem trái cây rửa sạch để công nhân dùng làm điểm tâm, cô để lại một quả đào, cũng không ăn, mang về phòng ngủ, để trong tay ngửi.

Mùi hương thấm vào ruột gan làm cô bất giác nhớ tới Giản Việt.

Giản Việt chắc vẫn đang bận việc trong cửa tiệm, Hà Lạc không dám quấy rầy anh, cô cầm điện thoại bấm vào avatar, lại nhìn một vòng bạn bè của anh. Giản Việt cũng chỉ có mấy trạng thái, cái cuối cùng cách đây mấy tháng trước, thời điểm chạy bộ buổi sáng ở công viên gặp một con mèo làm nũng ở chân anh.

Hóa ra ngay cả mèo cũng biết ăn vạ trai đẹp.

Hà Lạc ấn vào hình ảnh, phóng to chi tiết, nhìn chằm chằm vào tay Giản Việt.

Nhớ tới ngày hôm qua tay anh nắm lấy cặρ √υ" của cô, ẩn ẩn bạo khởi gân xanh, cùng lực đạo…

Gương mặt Hà Lạc nóng lên, không dám tiếp tục suy nghĩ, cô đặt giá vẽ bắt đầu vẽ tranh, thời điểm công trình bên ngoài khởi công, âm thanh có chút lớn, nhưng trong lòng cô không cảm thấy bực bội, một bức tranh, vẽ thẳng đến chạng vạng.

Công nhân kết thúc công việc, Hà Lạc xoa bàn chân tê mỏi, đi đến phòng khách tính toán tìm đồ ăn lót dạ.

Nhưng ai biết trời gió mưa thất thường, tâm trạng tốt đẹp của Hà Lạc không kéo dài được bao lâu, giây tiếp theo vì không chú ý tới đống đồ vật trong phòng khách, chân mất thăng bằng, ngã ngồi ngay trên đống cát nhỏ trong phòng khách…

Mông như bị vỡ thành bốn mảnh.

Cô đau đến nhe răng trợn mắt, thiếu chút nữa không thở được. Hà Lạc phải mất một lúc lâu mới bò dậy từ mặt đất, buồn hơn là cô phát hiện mắt cá chân sưng tấy, mỗi một bước đi đều vô cùng đau đớn.

Lúc trước Hà Lạc nói muốn chuyển đến Nam Thành sống một mình, mẹ Hà Lạc rất không tán đồng, lo lắng cô ở một mình không an toan, không biết tự chăm sóc cho mình.

Hà Lạc còn không để bụng, nhưng hiện tại xem ra mẹ cô nói đúng, trong lòng cô không khỏi xoắn xuýt đau đớn.

Giản Việt vừa mới sắp xếp tủ đông, thì nhận được điện thoại của Hà Lạc, giọng nói của cô mang theo tiếng nức nở, mềm mại dịu dàng khiến trái tim anh run lên.

“Giản Việt…Anh…Anh hiện tại có rảnh không?”

“Đừng gấp, làm sao vậy?”

Nghe được giọng nói của Giản Việt, Hà Lạc thoáng bình tĩnh một chút, “Mắt cá chân của tôi hình như bị sưng lên, nếu anh rảnh, có thể giúp tôi mua ít thuốc giảm đau cùng giảm sưng không?”