Chương 10: Cáo mượn oai hùm, Kiều tủng tủng bị ấn đầu xin lỗi

Editor: 甘柑

Trong thời gian một giây, công tử bột Kiều với khí thế kiêu ngạo thuận lợi biến thành một Kiều tủng tủng*, sự chuyển biến không hề có cảm giác gượng gạo.

*Bản gốc là 乔怂怂, chữ 怂 ở đây theo mình có thể hiểu là giống như chữ 熊 vì có phát âm khá giống nhau, 熊孩子 được dùng để miêu tả những đứa trẻ nghịch ngợm không biết đối nhân xử thế, dùng để phê bình trẻ con.

Nhìn thấy một màn này, đáy mắt Tư Sênh xẹt qua một tia kinh ngạc.

Khi đến gần hơn nữa, Lỗ quản gia ánh mắt thâm thúy nhìn về phía anh ta: "Kiều nhị thiếu dạo gần đây càng ngày càng thêm phong độ."

“….Vẫn, vẫn tốt.”

Kiều Nhất Lâm cười khan, không cười ra tiếng, vẻ mặt cứng ngắc.

Lỗ quản gia dứt khoát không thèm quan tâm đến anh ta, quay đầu về phía Tư Sênh, hòa ái thân thiện gọi một tiếng: “Tư tiểu thư.”

“Lỗ gia gia.”

Tư Sênh gật gật đầu, ánh mắt rời xuống phía dưới, rơi vào chiếc túi mà ông mang theo.

Trong điện thoại, Lỗ quản gia chỉ nói mang theo chút đồ ăn, nhưng với cái khí thế này....giống như cô là một con quỷ chết đói đầu thai vậy.

“Đây là một chút hoa quả và đồ ăn vặt, ăn không hết có thể chia cho đồng nghiệp ăn.” Lỗ quản gia trước tiên đem hai cái túi lớn đưa cho cô, sau đó lại đưa tới một cái hộp giữ nhiệt, khuôn mặt hiền từ: “Không biết cơm ở đoàn phim như thế nào, ta sợ cháu ở đây ăn không quen, nên đem tới một phần cơm, hiện tại vẫn còn đang nóng.”

Ước lượng độ nặng ở hai tay, Tư Sênh có chút bất đắc dĩ, cười cười nói: “Có hơi nhiều.”

Nụ cười trên mặt Lỗ quản gia lại sâu thêm vài phần: “Nhiều cũng không sao, miễn là ăn no là được.”

“Cảm ơn.”

Tư Sênh nhận lấy phần ý tốt này.

Hơi dừng một lúc, Lỗ quản gia hỏi: “Lên xe ăn trước?”

Tư Sênh nhìn về phía chỗ mọi người đang quay phim, nói: “Còn phải làm việc.”

Lỗ quản gia gật đầu, cũng không ép buộc cô, cười nói: “Vậy thì ăn ở chỗ này vậy.”

Hai người trò chuyện vui vẻ, Kiều Nhất Lâm ở bên cạnh như có hàng trăm móng vuốt cào vào trong tim, đứng thôi cũng đứng không vững, nhịn không được lên tiếng cắt ngang hai người bọn họ.

“Lỗ gia gia, ông quen cô ta?”

Giọng nói vẫn run run như cũ, giống như có thể bay đi theo gió bất cứ lúc nào.

Kiều Nhất Lâm thật sự sợ chết khϊếp người Lăng gia, chỉ tính đến ba vị gia cùng thế hệ với mình kia, thủ đoạn một người so với một người càng tàn nhẫn hơn, người này so với người kia lại càng mưu mô xảo quyệt hơn, ép cho bọn họ đến ngay cả xương cũng không còn.

Anh ta cũng rất sợ người làm việc cho Lăng gia là Lỗ quản gia.

Nhìn nụ cười hiền lành, khuôn mặt từ ái hòa hảo, thực ra trong đó lại mang theo đao, trong bông giấu kim, không phải là người tốt lành gì.

Nghe nói ông xuất thân từ một thế gia võ thuật, ngay từ khi còn nhỏ đã đi theo bên cạnh Lăng gia, cùng với Lăng gia trải qua không biết bao nhiêu là sóng gió, trung thành tuyệt đối. Trong rất nhiều chuyện, ông đều có thể thay mặt Lăng gia xuất hiện, địa vị không thể coi thường.

Từ nửa năm trước sau khi Lăng lão phu nhân qua đời, ông ấy vốn dĩ là muốn làm người bảo vệ trước cổng Lăng gia, kết quả sau này không biết vì lý do gì lại đi theo Lăng Tây Trạch.

“Lỗ quản gia cười cười: “Tư tiểu thư là người bạn nhỏ của ta.”

“.......” Kiều Nhất Lâm ngu người.

Bạn, bạn vong niên?!

Là Tư Sênh cái người lười biếng trong công việc, sau lưng ngấm ngầm bắt nạt đồng nghiệp, tính cách lại kiêu căng ngạo mạn, làm sao lại có thể lừa được Lỗ quản gia thông minh lại già giặn kinh nghiệm?

Là do con người cho dù thông minh đến đâu, một khi về già rồi, ánh mắt cũng sẽ trở nên không tốt?

Lỗ quản gia hơi hơi nghiêng người, nhìn Kiều Nhất Lâm, cười khẽ hỏi: “Vừa nãy nghe Kiều nhị thiếu khí thế hùng hổ muốn cùng Tư tiểu thư tính sổ, chẳng lẽ là Tư tiểu thư đã làm sai chuyện gì, đắc tội Kiều nhị thiếu rồi?”

“Cũng không phải....”

Thần trí còn chưa quay trở lại, Kiều Nhất Lâm chưa hồi thần, vô ý thức nói một câu phủ nhận.

Kết quả lời còn chưa nói xong đã nhìn thấy Lỗ quản gia thu lại nụ cười, biểu cảm dần dần nghiêm túc, giọng nói cũng hạ thấp xuống vài phần: “Vậy là Kiều nhị thiếu vô cớ gây sự rồi.”

“Tôi không có!”

Kiều Nhất Lâm gấp đến độ muốn khóc.

“Kiều nhị thiếu không cần phải vội vã phủ nhận, làm sai cũng không sao, biết sai biết sửa là được. Tư tiểu thư trước nay luôn khoan dung hào phóng, chỉ cần Kiều nhị thiếu thành tâm thành ý xin lỗi, có lẽ cô ấy sẽ tha thứ cho cậu.” Giọng nói của Lỗ quản gia ôn hòa trở lại, quay đầu trưng cầu ý kiến của Tư Sênh: “Tư tiểu thư, có đúng không?”

“Ừm.”

Tư Sênh làm một người đứng ngoài xem, không thấy chút tội lỗi nào mà trả lời.

“......”

Kiều Nhất Lâm mở to mắt trừng cô.

Ngọa tào, cô còn có mặt mũi nói “ừm” aa?! Da mặt dày như vậy, sao không đi mà làm phòng thủ tường thành?!

Đợi một lúc, Lỗ quản gia thấy Kiều Nhất Lâm vẫn không có phản ứng, gọi một tiếng: “Kiều nhị thiếu?”

Giọng nói trầm khàn có lực, từng từ từng chữ đều tràn đầy uy áp, ánh mắt sắc bén như đao, mang theo tia sáng lạnh lẽo.

Kiều Nhất Lâm nội tâm kháng cự, nhưng bị Lỗ quản gia dùng một ánh mắt nhìn liền biến thành một con chim cút, không dám hành động lỗ mãng.

Giằng co một lúc, Kiều Nhất Lâm ủy khuất nhưng vẫn bị một áp lực vô hình ép đầu xuống, hướng về phía Tư Sênh nói: “Tôi sai rồi, xin lỗi.”

Âm thanh giống như tiếng muỗi, gió thổi một phát liền tan.

Tư Sênh nâng mày, làm bộ như không nghe thấy gì, hiếu kỳ hỏi: “Anh nói cái gì cơ?”

“.......”

Kiều Nhất Lâm âm thầm cắn răng, hai bàn tay nắm chặt, khóe mắt đỏ lên.

Nhưng, dư quang nhìn thấy Lỗ quản gia đang chau mày lại, anh ta không khỏi run lên, giọng nói cũng nâng cao lên: “Tôi nói tôi sai rồi, rất xin lỗi!”

Tiếng hét lần này cũng thật sự đủ to, trấn động khiến cho bông tuyết trên cảnh cây rơi xuống, cũng trấn động đến mức khiến cho nhân viên công tác đang ở cách đó không xa một mặt choáng váng.

Nhân viên công tác “......” Cái quỷ gì vậy, vị nhị thế tổ ngày hôm nay đổi tính rồi hả?

“Không có gì.” Tư Sênh cười nhẹ một tiếng, một bộ dạng không để ý: “Tôi khoan dung, lại còn hào phóng, sẽ không tính toán những chuyện lặt vặt này.”

Kiều Nhất Lâm: “......”

Tôi cầu xin cô vẫn là tính toán đi!

Dùng một tính từ không có chút liên quan nào tới mình, cô vẫn rất tự hào nhỉ?

Cáo mượn oai hùm!

Ỷ thế hϊếp người!

Kiều Nhất Lâm tức đến mức muốn đánh người, thế nhưng có Lỗ quản gia vị đại thần này ở đây, bất cứ sự bất mãn nào cũng phải nuốt vào trong bụng. Anh ta không có dũng khí tiếp tục ở lại, đỏ mắt nói với Lỗ quản gia: “Lỗ gia gia, cháu ở bên đó còn có chuyện......”

Rõ ràng là đang thở hổn hển tức giận, nhưng vừa mở miệng, giọng nói lại trở lên yếu ớt.

Giống như cô con dâu nhỏ sau khi bị bắt nạt, dám tức giận nhưng không dám lên tiếng.

Lỗ quản gia lại một lần nữa nở nụ cười ôn hòa, gật đầu nói: “Nhị thiếu cứ đi làm việc đi.”

Lời nói vừa dứt, Kiều Nhất Lâm liền không quay đầu mà rời đi, giống như đang chạy trối chết.

Tư Sênh trên khuôn mặt nhiễm ý cười.

Cũng....chơi khá vui.

Nhìn thấy cô nở nụ cười, Lỗ quản gia thở phào một hơi, nhìn về hướng Kiều Nhất Lâm chạy trốn, nói: “Kiều nhị thiếu bản tính cũng không xấu, nhưng bị người trong nhà nuông chiều thành như vậy, tật xấu cũng rất nhiều, nên trị một chút.”

“Anh ta với ông có quan hệ gì vậy?”

“Em họ của Tam gia, là họ hàng xa.”

“.....Ồ.”

Nhắc đến Lăng Tây Trạch, ý cười trên mặt Tư Sênh dần biến mất.

Lỗ quản gia thu hết vào trong mắt, nhưng cũng không nói gì, chỉ nói: “Nhiều năm như vậy, cũng không biết khẩu vị của cháu có thay đổi hay không, vậy nên vẫn là làm mấy món mà trước kia cháu thích.”

Tư Sênh sững sờ: “Là lúc đến làm ạ?”

Lỗ quản gia cười: “Người già mà, cũng không có gì làm, thời gian là thứ có rất nhiều.”

Mượn một chiếc ghế dài từ đoàn làm phim, Tư Sênh và Lỗ quản gia ngồi cạnh nhau, mở hộp giữ nhiệt ra, ba mặn một canh, quả thật đều là những món mà tư Sênh thích ăn.

Bốn năm năm trôi qua, không nghĩ tới Lỗ quản gia vẫn còn nhớ.

Tư Sênh rũ mắt nói: “.....Mùi vị cũng không hề thay đổi.”

-----

Trình Du Nhiên đang quay phim, Tư Sênh không có việc gì làm, chuyên tâm ăn cơm. Lỗ quản gia cũng không vội rời đi, ngồi bên cạnh cô, thỉnh thoảng lại cùng cô nói chuyện phiếm, không nhắc tới Lăng Tây Trạch, bầu không khí rất hài hòa.

Sau khi ăn xong, Lỗ quản gia nhìn thấy cô ăn hết, cảm thấy vô cùng vừa lòng, thuận tay cầm lấy bình giữ nhiệt.

Tư Sênh đem hoa quả và đồ ăn vặt phân cho mọi người, giữ lại một ít cho mình, sau đó tiễn Lỗ quản gia lên xe.

Vừa đi đến nơi chiếc xe đang dừng liền nghe thấy tiếng hét thất thanh của nhị thế tổ Kiều Nhất Lâm.

“.......Đây là Nhị Ba do chính tay Z thần vẽ, còn có chữ ký được chính tay ký, TO! Độc nhất vô nhị! Anh xứng đáng sao?! Xứng đáng sao???”

Tư Sênh: “......”

Vẫn chưa xong đúng không?