Chương 9: Cho cô một cơ hội xin lỗi tôi

Editor: 甘柑

“Anh ta đắc tội tôi, tôi đắc tội anh ta, đây mới gọi là nói đạo lý.”

Cảm giác áp bách đè ép tứ phía, Trình Du Nhiên trong lòng run lên, cô ta vô thức cắn chặt môi.

“Xin lỗi?”

Giọng nói hơi cao lên, kèm theo vài phần ý cười.

Bàn tay xòe ra hướng lên bên trên, một quả cam rơi xuống lòng bàn tay, năm ngón tay mảnh khảnh thon dài chậm rãi khép lại với nhau.

“Đó là những chuyện nịnh nọt bợ đỡ của những kẻ bát diện linh lung* như mấy người.”

*Bát diện linh lung (八面玲珑): Ban đầu được sử dụng để chỉ cửa sổ rộng rãi và sáng sửa, sau này được dùng để mô tả người khôn ngoan trong đối nhân xử thế, chiếu lệ, không đắc tội bất cứ ai, là kiểu người giả tạo nhưng khéo léo.

Cô cười nhẹ, uể oải lười biếng, nhưng từng từ từng chữ lọt vào tai lại thể hiện sự kiêu ngạo đến tột cùng.

Sự nặng nè ở trên vai biến mất, Trình Du Nhiên cắn chặt răng, dư quang nhìn Tư Sênh đang thong dong đi về phía trước, còn có quả cam thỉnh thoảng lại được ném lên không trung, một màu vàng chói mắt.

------

Xe thể thao lại một lần nữa xuất hiện ở đoàn phim thì trời đã xế chiều.

Kiều Nhất Lâm đổi một bộ quần áo mới, mái tóc sau khi được gội sạch và được xịt keo cũng quay lại một màu vàng óng chói mắt, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi nước hoa, như cũ vẫn một bộ dạng kiêu ngạo của nhị thế tổ.

Sau khi xuống xe, Kiều Nhất Lâm nhìn quanh một vòng, không tìm thấy áo khoác quân đội, lại nhìn thấy một người có chút quen mắt.

“Cô!”

Liễu Ngọc đang cầm áo khoác lông vũ đi qua thì bị gọi tên, sửng sốt một lúc mới quay đầu lại nhìn.

“Áo khoác quân đội ở đâu?” Kiều Nhất Lâm hỏi.

“Tư Sênh sao?” Liễu Ngọc ngơ ngác, trả lời: “Du Nhiên tỷ đang quay phim, cô ấy cũng qua đó rồi.”

Kiều Nhất Lâm khoát tay nói: “Đưa tôi qua đó.”

“Được.”

Liễu Ngọc rũ mắt, gật gật đầu, đi phía trước dẫn đường.

Vừa đi được vào bước, Kiều Nhất Lâm gọi cô ta lại: “Này, cô đợi chút.”

Liễu Ngọc nghe thế thì dừng bước, vừa muốn xoay người, liền cảm thấy mũ áo khoác bị kéo lại, cô ấy lùi lại về phía sau vài bước, trực tiếp đứng ngay trước mặt Kiều Nhất Lâm.

Vừa ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt dò xét của Kiều Nhất Lâm, Liễu Ngọc tim đập thình thịch, vì khoảng cách quá gần, có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở, bên tai bất giác đỏ lên.

Căng thẳng lại hoảng loạn.

Một lúc sau, cô ấy nghe thấy Kiều Nhất Lâm hỏi: “Nói thật đi, cô có phải là bị cái người tên Tư Sênh kia bắt nạt hay không?”

“A?” Liễu Ngọc giọng nói lung lay, sau khi hồi thần, vội vàng phủ nhận: “Không có.”

Kiều Nhất Lâm chau mày, vẫn không tin, lại hỏi: “Vậy tại sao mọi thứ đều là do cô làm, cô ta lại rảnh đến mức không có việc gì làm? Tôi thấy đầu tóc với quần áo của cô lúc này đều bị ướt, cũng là cô ta làm nhỉ?”

“Thật sự không có….”

Giọng nói Liễu Ngọc ngập ngừng, không biết nên giải thích như thế nào.

Cô ấy ở bên cạnh Trình Du Nhiên đã lâu, đương nhiên là biết, trong lòng của Kiều Nhất Lâm, Trình Du Nhiên tồn tại như một vị nữ thần hoàn mỹ, nếu như cô ấy nói ra sự thật, Kiều Nhất Lâm khẳng định là không tin.

Nhìn thấy tai cô ấy đỏ ửng, Kiều Nhất Lâm chỉ nghĩ là do bị lạnh, thuận tay giúp Liễu Ngọc đội mũ lên, một bộ ‘không cần nói nữa, tôi đều biết rồi’, nói: “Được rồi, đi thôi.”

“….”

Liễu Ngọc xoắn xuýt đến đau cả bụng, nhưng suy nghĩ một chút, chỉ có thể cúi đầu dẫn đường.

Nhưng vừa nghĩ đến hành động vô tình vừa nãy, tiếng trống trong lòng lại càng đập nhanh hơn, từng hồi từng hồi, dường như có thể phá vỡ cả khoang ngực.

-----

Trình Du Nhiên đang quay một cảnh đánh nhau, bởi vì động tác không chuẩn, đã NG rất nhiều lần.

Tư Sênh đang dựa người vào một thân cây, ánh mắt lười biếng nhìn cảnh đánh nhau nhàm chán trước mặt, tai trái đeo tai nghe, đang nói chuyện điện thoại với Thẩm Giang Viễn.

“Ông ngoại của bà vừa hỏi tôi là bà đang làm công việc gì, tôi thật sự không nói ra nổi.” Thẩm Giang Viễn ngữ khí tràn ngập bi thương: “Cho dù là ai cũng không thể nghĩ tới, Tư Sênh, nữ diễn viên thế hệ mới, người được gọi là người đứng đầu trong các cảnh đánh nhau, hiện tại lại lưu lạc đến mức phải làm trợ lý cho minh tinh khác.”

“Nếu bà nói sự thật, Dịch gia gia sẽ rất vui.”

“Lão gia tử thật là có ý tứ, không cho làm diễn viên, cũng không cho làm bảo tiêu, đây không phải là vùi dập cả hai ưu điểm duy nhất đó của bà sao?”

“…..”

Tư Sênh nâng tay xoa mi tâm, lười nói chuyện với anh ta.

Ngừng lại phút chốc, Thẩm Giang Viễn lại hỏi: “Bà lúc nào thì từ chức?”

“Ngày kia.”

“Ồ, có muốn tìm công việc mới không, để tôi giới thiệu cho.”

“Ngồi ở nhà.”

Sau khi kết thúc 《bồ câu trắng nhỏ》 cô vẫn luôn lên kế hoạch cho tác phẩm mới, hiện tại ý tưởng đã hoàn thành, cũng đã đến lúc bắt tay vào viết.

".....Không phải, đừng có cam chịu như vậy aa. Bà vẫn còn trẻ, muốn làm gì mà lại không được chứ? Không biết thì học thôi!”

Từ trong túi lấy ra quả cam, Tư Sênh chậm rãi bóc vỏ, cười nhẹ nói: “Tôi ngược lại lại rất thích chụp ảnh.”

“…..”

Trầm mặc một lúc lâu, Thẩm Giang Viễn bất lực nói: “Có những thứ ấy, không phải chỉ cần dựa vào yêu thích và nỗ lực là có thể đạt được, mà còn phải dựa vào thiên phú. Bà không cần phải chán nản, có thể nghĩ tích cực như thế này, ông trời ban cho bà một vẻ đẹp tuyệt vời, lại cho bà kỹ năng ghi lại được vẻ đẹp ấy, giúp bà mãi mãi xinh đẹp như vậy, thật là quá không công bằng.”

“…..” Cách giải thích này, được đấy.

Bóc một miếng cam bỏ vào miệng, Tư Sênh thấp thoáng nhìn thấy bóng người đang đi tới, nhướng mày, trầm giọng nói một câu “cúp máy” rồi bỏ tai nghe xuống.

“Cô đúng là thật nhàn nhã nha!”

Kiều Nhất Lâm đi tới trước mặt, ngữ khí hung hăng, khóe mắt lông mày anh ta tràn đầy sự không thoải mái.

Nhìn thấy điệu bộ bắt lỗi của anh ta, Tư Sênh khẽ nhếch môi.

Ha!

Cũng thật là không biêt nghe lời khuyên.

Lười biếng nhìn anh ta, Tư Sênh lại bóc thêm một miếng cam nữa bỏ vào trong miệng.

Thời tiết mặc dù đang rất lạnh nhưng cam lại có vị rất ngọt.

Nhìn thấy cô không thèm để ý đến mình, nộ khí của Kiều Nhất Lâm liền dâng lên, đang lúc chuẩn bị bạo phát thì nghe thấy Tư Sênh lười biếng điều chỉnh tư thế, hỏi: “Có chuyện?”

Ngọn lửa bắn ra từ đầu cô đè xuống (?) (tui không hiểu chỗ này viết gì luôn á). Kiều Nhất Lâm nhìn cô, ánh mắt lộ ra sự ghê tởm chán ghét, sau khi hừ lạnh một tiếng, nói: “Tôi cho cô một cơ hội xin lỗi tôi.”

“…..”

Tư Sênh nhìn anh ta, một bộ dạng kỳ lạ.

Gió từng cơn thổi tới, Kiều Nhất Lâm đợi vài giây, lại không đợi được một lời xin lỗi thành khẩn, trên mặt có chút không trụ nổi nữa, anh ta cáu kỉnh lặp lại một lần nữa: “Tôi cho cô một cơ hội xin lỗi tôi.”

“…..”

Trong sự bế tắc và trầm mặc, Kiều Nhất Lâm cảm nhận được ánh măt Tư Sênh đang nhìn mình, ánh mắt như nhìn một tên ngốc, cảm giác nhục nhã như tăng gấp bội, lập tức khó chịu nói: “Tôi đây là đang coi mặt mũi của Du Nhiên tỷ! Cô xin lỗi tốt, chuyện này liền cho qua, nếu không, cô sau này đừng nghĩ sẽ có thể an ổn mà sống qua ngày!”

Đây cũng coi như là một câu mạnh mẽ uy lực.

Đáng tiếc, khí thế không đủ, đứng trước mặt Tư Sênh lại có cảm giác khoa trương.

Tư Sênh cuối cùng cũng thẳng người dậy, cử động cổ tay, biểu cảm nhạt nhẽo, liếc nhìn Kiều Nhất Lâm hỏa khí dài ba trượng, đang muốn nói gì đó liền nghe thấy một giọng nói già nua hiền hòa.

“Kiều nhị thiếu muốn ai không thể an ổn sống qua ngày cơ?”

Lỗ gia gia?

Tư Sênh hơi giật mình, ánh mắt lướt qua Kiều Nhất Lâm, nhìn thấy một lão nhân trong tuyết đang từng bước đi qua đây.

Lỗ quản gia ăn mặc chỉnh tề, một bộ đồ đen thẳng thớm, tỉ mỉ. Trên mặt treo một nụ cười hiền lành, nhưng ánh mắt lại sắc bén, ẩn chứa tinh quang, khiến cho sự từ ái của một lão nhân cùng với khí trường ẩn thế kết hợp lại với nhau một cách hoàn hảo, có thể kéo gần khoảng cách, tâm sinh hảo cảm, nhưng cũng có thể khiến người khác kính nể, không dám xem nhẹ.

Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói đó, cơ thể Kiều Nhất Lâm rung lên dữ dội, có một dự cảm chẳng lành, cứng ngắc quay người lại.

“Lỗ….” Sau khi nhìn thấy Lỗ quản gia, Kiều Nhất Lâm há hốc miệng, mất cả giọng, nội tâm cảm thấy vô cùng căng thẳng, liếʍ liếʍ khóe môi, anh ta lớn tiếng hét lên: “Lỗ quản gia.”

Tôn tôn kính kính, không dám có chút khinh thường nào.