Chương 8: Anh ta đắc tội tôi, tôi đắc tội anh ta, đây mới gọi là nói đạo lý

Editor: 甘柑

Băng tuyết rơi đầy trong sân vẫn chưa tan hết, cơn gió thổi qua ngọn cây, cuốn theo vài bông hoa tuyết rơi xuống.

Lăng Tây Trạch bước vào trong phòng khách, đem theo một làn hơi lạnh, cởϊ áσ khoác ngoài ra đưa cho Lỗ quản gia.

“Tam gia, bên phía Tư tiểu thư, có thêm tin tức mới.”

“Cái gì?”

Lạnh lùng cùng lãnh đạm trong ánh mắt dường như tan biến bớt vài phần, Lăng Tây Trạch tháo bỏ cúc trên cổ áo sơ mi, sải từng bước lớn đi về phía phòng khách.

Lỗ quản gia đi theo phía sau anh, nói: “Hôm nay Kiều nhị thiếu có đến phim trường, xảy ra chút tranh chấp với Tư tiểu thư, bị Tư tiểu thư đập một hộp cơm vào mặt.”

Lăng Tây Trạch xắn ống tay áo lên đến khuỷu tay, hành động hơi dừng lại một chút, nhíu mày hỏi: “Kiều Nhất Lâm?”

“Đúng vậy. Anh ta hiện tại đang là phó đạo diễn của đoàn phim, hơn nữa còn đang theo đuổi người có liên quan đến Tư tiểu thư là Trình Du Nhiên.”

Kiều gia với Lăng gia, nếu như thật sự muốn tìm được chút quan hệ, thì cũng được coi như là quan hệ họ hàng xưa cũ.

Ông nội của Lăng Tây Trạch, họ Kiều. Năm đó, Kiều lão gia tử đối với Lăng lão phu nhân một lòng say mê, nhưng bởi vì lão phu nhân là độc nữ của Lăng gia, vậy nên ông ấy tự nguyện gia nhập vào Lăng gia, từ đó về sau tất cả con cháu của ông cũng đều được đặt theo họ Lăng. Vào thời đại đó, ở rể không phải là chuyện vẻ vang gì, vì thế Kiều lão gia tử cùng với gia đình náo loạn đến vô cùng căng thẳng, đến độ đoạn tuyệt quan hệ, phải đến đời con cháu thì quan hệ mới có chút chuyển biến tốt.

Xét về bối phận, Kiều Nhất Lâm phải gọi Lăng Tây Trạch một tiếng anh họ.

Đối với một tên công tử bột như Kiều Nhất Lân, Lăng Tây Trạch cũng có chút ấn tượng, cũng không có hảo cảm gì.

“Còn có, mới vừa nãy Tư tiểu thư có liên hệ với tôi.”

Lỗ quản gia tự giác lấy chiếc điện thoại nắp gập ra, đem đến cho Lăng Tây Trạch xem tin nhắn.

Chỉ có một câu, không tới mười chữ.

Lăng Tây Trạch hơi rũ mí mắt, hai hàng lông mi khẽ động, nhìn chằm chằm dòng tin nhắn hơn mười giây.

Một câu nói vô cùng đơn giản, ý tứ chi đơn giản là muốn thông báo cho Lỗ quản gia, không có một chút dấu tích nào của sự cầu trợ giúp.

Nhấc mí mắt lên, Lăng Tây Trạch nhìn về phía thân ảnh đang đứng ở trên cầu thang cầm giẻ lau lau lan can đến nhiệt tình, đột nhiên lên tiếng: “Trần Phi.”

“Dạ!”

Chàng trai trẻ còn chưa qua hai mươi tuổi, nghe thấy giọng nói thì hai mắt lập tức sáng ngời, ngay lập tức đáp lại, nhảy một phát qua lan can, sau đó trượt một đường dài xuống dưới, nhẹ nhàng tiếp đất bằng một cú nhảy.

Động tác mau lẹ thuần thục, như một con gió mà lướt tới, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt Lăng Tây Trạch, hưng phấn lại kích động kêu to: “Tam gia!”

“Cẩn thận không ngã.” Lỗ quản gia cười nhắc nhở.

Trần Phi cười toe toét: “Không đâu không đâu, cháu vẫn còn có thể làm thêm một cú nhào lộn nữa cơ.”

Tầm mắt từ chiếc điện thoại nắp gập cũ kỹ của Lỗ quản gia lướt qua, Lăng Tây Trạch hơi dừng lại, sau đó phân phó Trần Phi: “Chiều nay đưa Lỗ quản gia đi mua một chiếc điện thoại mới, dạy ông ấy cách sử dụng các phần mềm xã hội.”

“A, ồ.” Trần Phi sửng sốt một lúc, sau khi phản ứng lại, cả người lập tức đứng ngay ngắn hơn, nói: “Bảo đảm hoàn thành!”

“……”

Lỗ quản gia cạn lời nhìn chiếc điện thoại cũ, trầm tư một hồi, trong ánh mắt lại hiện lên một chút ý cười.

Ừm, dù sao cũng đã đổi một ông chủ trẻ tuổi rồi, cũng nên bắt kịp bước chân của người trẻ tuổi thôi….

----------

Đoàn phim.

Tư Sênh ngồi trên chiếc ghế gập, vô sở sự sự* lướt xem những tin tức nóng hổi, nhìn thấy một tin nhắn Wechat tới, nhấp vào thì thấy một yêu cầu thêm bạn tốt.

*Vô sở sự sự (无所事事): nằm dài; ăn không ngồi rồi; không chịu làm gì cả; vô công rồi nghề.

【Z thần, tôi là tổng biên tập của CC comics, Tiêu Hưng, tôi có thể nói chuyện với cô không?】

【Tôi là fan của cô, tôi thật sự rất thích những tác phẩm của cô.】

Zero hiện đang đăng truyện tranh nhiều kỳ lên trên Weibo, là phi lợi nhuận, cũng không nhận quảng cáo, những công ty truyện tranh muốn đào truyện của cô về thật sự là nhiều như nấm sau mưa. Thế nhưng có thể tìm được phương thức liên lạc của cô lại không nhiều.

Ánh mắt cô nhàn nhạt lướt qua, cô cũng không có chút quan tâm nào, nhấp nút thoát ra.

Lúc này, có cuộc điện thoại gọi đến, trên màn hình hiện “Lỗ gia gia”.

Động tác có chút do dự, cuối cùng Tư Sênh vẫn tiếp điện thoại.

“Lỗ gia gia.”

“Tư tiểu thư, có đang bận không?”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói hiền hòa ân cần của Lỗ quản gia.

“Không có.”

“Vẫn đang ở đoàn làm phim sao?”

“…..Vâng.”

Tư Sênh trong lòng có chút nghi hoặc, lại càng cảm thấy do dự hơn.

“Vừa khéo, tối nay muộn xíu ta có đi ngang qua đó, cháu có muốn ăn gì không, ta đem qua đó cho.”

“Không cần…..”

Tư Sênh mở miệng muốn từ chối, nhưng vừa nói được một nửa liền bị cắt ngang.

“Tư Sênh!”

Tư Sênh nâng mí mắt lên, nhìn thấy Trình Du Nhiên đang đi về phía mình, khuôn mặt cô ta ngập tràn sự tức giận, cả mặt nhăn nhó, ánh mắt sắc bén như dao đâm nhìn thẳng qua, không có một chút tư thái dịu dàng nên có như mọi khi.

Phản ứng này nằm trong dự liệu, Tư Sênh mạn bất kinh tâm thu hồi lại tầm mắt, vẫn còn tâm tình tiếp tục nói chuyện điện thoại với Lỗ quản gia: “Lỗ gia gia, cháu bên này có chút chuyện, cúp máy trước.”

“Được, tối nay ta qua thăm cháu.”

Mắt nhìn Trình Du Nhiên đã sắp đi đến trước mặt, Tư Sênh không kéo dài thời gian, chỉ có thể nói: “Được.”

Cùng lúc đó.

Trong phòng khách, Lỗ quản gia vừa mới cúp điện thoại liền chú ý đến ánh mắt nào đó đang chiếu trên người mình.

Lăng Tây Trạch ngồi trên sô pha, cánh tay lười biếng dựa vào tay vịn sô pha, điều khiển từ xa bị anh nhấn liên tục từng nút từng nút, ti vi nhảy liên tục kênh này nối kênh kia chạy, không cái nào có thể lọt vào mắt anh.

Lỗ quản gia đi về phía trước vài bước, thấp giọng nói: “Tam gia, Tư tiểu thư gặp chuyện rồi.”

Cuối cùng, động tác ấn điều khiển liên tục cũng dừng lại.

-----

Trình Du Nhiên đi nhanh như gió, lúc dừng bước, một cơn gió mát lạnh thổi tới trước mặt Tư Sênh, Trình Du Nhiên hơi nghiêng người, che đi tầm mắt của cô, từ trên cao nhìn xuống Tư Sênh một cách trịnh thượng.

“Tư Sênh, cô cố ý đúng không?” Trình Du Nhiên ép giọng xuống thấp, giọng nói lại hung hăng dọa người.

“Cô nói, Kiều Nhất Lâm?”

Tư Sênh hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào khuôn mặt của Trình Du Nhiên, rõ ràng là trông vô cùng bình tĩnh, lại có cảm giác như mang theo gai, khiến cho người ta vô cớ hoảng hốt.

Hít sâu một hơi, Trình Du Nhiên tay nắm chặt thành nắm đấm, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay, các đốt ngón tay tái nhợt, cô ta cố nén cơn tức giận hỏi: “Cô rõ ràng biết quan hệ giữa tôi và Kiều Nhất Lâm, tại sao vẫn động tay với cậu ấy?”

Lúc sự việc xảy ra, Trình Du Nhiên đang bị đạo diễn gọi đi bàn chuyện kịch bản, sau khi biết được tin tức lập tức vội vã quay về, nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của Kiều Nhất Lâm sau khi đã được xử lý qua, cô ta gần như phát điên lên.

Cô ta an ủi Kiều Nhất Lâm, để người đưa Kiều Nhất Lâm về khác sạn, mới có thời gian rảnh đến tìm Tư Sênh “tính sổ”.

“Ha.”

Một tiếng cười lạnh.

Điện thoại rơi vào trong túi áo quân đội, Tư Sênh đứng dậy, cao hơn Trình Du Nhiên nửa cái đầu, trong khoảnh khắc, khí trường của cô khiến cho Trình Du Nhiên bị ép không thở nổi.

Tư Sênh câu môi, một độ cong như có như không, giọng nói mang theo lạnh lẽo : “Cô là ai?”

“Tôi…..”

Trình Du Nhiên há miệng, vẫn chưa kịp nói một lời nào, đã bị Tư Sênh đánh gãy: “Tôi quản cô với anh ta có quan hệ gì?”

Lời nói không chút nể mặt khiến cho sắc mặt Trình Du Nhiên lập ức tái mét, nửa ngày mới hồi thần.

Lông mày của cô nâng lên, cười đến thanh đạm, vừa điên cuồng vừa kiêu ngạo, mạn bất kinh ý.

Có thể nhìn ra, cô là thật sự không hề sợ hãi.

Trình Du Nhiên bị cô chọc cho tức giận không nhẹ, thế nhưng nộ khí vừa dâng lên, một cơn gió lạnh lẽo thổi qua khiến cô ta rùng mình. Gió nổi lên, Trình Du Nhiên cũng bình tĩnh thêm vài phần, hỏa khí cũng dần hạ xuống.

Cô ta nhìn chằm chằm Tư Sênh.

Tiếp xúc nhiều ngày như vậy, khó có thể nói rằng cô ta hiểu được Tư Sênh, thế nhưng có một điểm cô ta rất rõ ràng: Tư Sênh ăn mềm chứ không ăn cứng. Hơn nữa, cô ta hiện tại rất cần đến Tư Sênh, cũng rất sợ Tư Sênh sẽ phá quán phá suất, sau khi đắc tội Kiều Nhất Lâm sẽ vung tay bỏ chạy lấy người.

Cho dù trong lòng phẫn khuất, cũng chỉ có thể thể cắn răng nuốt máu, có nợ gì sau này sẽ tính.

“Theo đạo lý, cậu ấy cũng không có làm chuyện gì quá phận với cô, chỉ là đùa giỡn một chút mà thôi, là cô chuyện bé xé ra to, làm vậy là đi quá xa rồi.” Trình Du Nhiên khôi phục lại biểu cảm trầm tĩnh, vẻ mặt hòa hoãn hơn, nói: “Tôi đã thuyết phục cậu ấy rồi, chỉ cần cô chủ động xin lỗi, chuyện lần này cậu ấy có thể xem như chưa từng xảy ra.”

“Tôi đây, không phải là người có văn hóa gì…….”

Khoảnh khắc cùi chỏ của Tư Sênh đặt lên trên vai Trình Du Nhiên, cơ thể cô ta rõ ràng mà cứng đơ lại, biểu cảm hiện rõ sự căng thẳng.

Tư Sênh dừng lại một chút, sau đó cả người hơi ghé sát vào dừng ở bên cạnh tai Trình Du Nhiên, giọng nói trầm khàn lạnh lùng, ngữ điệu chậm rãi, từng câu từng chữ đều tràn ngập sự kiêu ngạo.

“Anh ta đắc tội tôi, tôi đắc tội anh ta, đây mới gọi là nói đạo lý.”

‐--------

Hê lu ~~

Sau một khoảng thời gian mất tích, tui đã quay trở lại rồi đây. Dù không biết có ai ngóng không nhưng tui vẫn cần nói một câu thông báo 🥲. Khoảng thời gian tới tui sẽ có gắng năng suất nhất có thể nha!! 😘