Chương 21: Chung sống hòa hợp với đồng nghiệp, không được bắt nạt họ

Editor: 甘柑

“Sênh nhi….”

Thái độ của người đàn ông có chút khiêm tốn, giọng nói khàn khàn trầm thấp.

Tuổi chưa đến năm mươi, thế nhưng dấu vết của năm tháng đã lộ ra rõ ràng, có thể nhìn ra khí chất tuấn lãng anh dũng của thời trẻ, đồng thời cũng có khí trường nội liễm lại trầm ổn. Trên người mặc một bộ âu phục màu đen, từng đường nét thẳng tắp, từ trong xương cốt thoát ra một khí chất, tư thế của một doanh nhân ưu tú.

Thế nhưng, vào khoảnh khắc nhìn thấy Tư Sênh, tất cả sự sắc bén và mạnh mẽ lộ ra đều bị kiềm chế lại.

“Khụ khụ….”

Thẩm Giang Viễn trố to mắt nhìn, trong cổ họng miếng táo bị nghẹn lại, anh vỗ ngực ho dữ dội.

Ông chú này cũng thật là to gan, dám gọi Tư Sênh như vậy….

Vừa ho khù khụ, Thẩm Giang Viễn vừa không khống chế được mà liếc nhìn về phía Tư Sênh, lại nhìn thấy cô nhấc chân đi về phía trước, không thèm liếc mắt nhìn về phía người đàn ông dù chỉ một cái, trực tiếp đẩy cửa đi vào bên trong.

Tiếng ho dừng lại.

Thẩm Giang Viễn ngạc nhiên chớp chớp mắt, lúc này cánh của đột ngột bị đóng mạnh lại một tiếng rầm, khiến mí mắt anh giật giật.

Khó tránh lại nhìn về phía người đàn ông trung niên một lần nữa, nhìn thấy vẻ mặt ông ta xấu hổ không biết làm sao, hơi ngơ ra, Thẩm Giang Viễn nghĩ đi nghĩ lại, lên tiếng nói: “Chú à, chú là…..”

“Còn không vào thì chết ở ngoài đó luôn đi.”

Giọng nói lạnh lùng của Tư Sênh truyền ra từ trong phòng.

Giọng điệu lạnh như băng, từng từ từng chữ như ẩn chứa một lưỡi kiếm, từng nhát đâm vào trong xương, chọc vào trái tim, dọa cho Thẩm Giang Viễn rùng mình một cái, sống lưng lạnh toát.

Không dám tiếp tục ở lại, gật đầu với người đàn ông trung niên kia một cái rồi sau đó nhanh chóng đi vào.

Thẩm Giang Viễn vừa vào trong liền cảm thấy có cái gì đó không đúng, sởn hết cả gai ốc, giống như cảm nhận được một sự nguy hiểm nào đó.

Tư Sênh đang quay lưng lại với anh, nhưng anh có thể cảm nhận được rõ ràng----

Tư Sênh đang tức giận.

Cô tức giận đến mức từng sợi tóc cũng giống như đang bốc cháy.

“Là ông ta mang tới?”

Tư Sênh nhìn quanh phòng bệnh một vòng, chú ý đến một đống thuốc bổ và trái cây đang được đặt ở trên ghế.

Dịch Trung Chính nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, dựa vào gối, không hề kinh ngạc trước bộ dạng này của cô, chỉ “ừm” một tiếng.

Tư Sênh nhíu mày thật chặt, cô quay người lại, khuôn mặt lạnh lùng, nói với Thẩm Giang Viễn: “Vứt đi.”

“Cái này…..”

Thẩm Giang Viễn vẫn còn đang ở trong trạng thái hoang mang mơ màng, chưa hoàn hồn, anh nhìn Dịch Trung Chính bằng ánh mắt cầu cứu.

Dịch Trung Chính khẽ gật đầu, cùng anh trao đổi ánh mắt.

Hai năm nay, Thẩm Giang Viễn đến bệnh viện thăm Dịch Trung Chính nhiều lần, dù thế nào, anh cũng đã hình thành được một sự hiểu ngầm nhất định, chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu được.

Tư Sênh như ăn phải pháo nổ, không thể khıêυ khí©h, chỉ có thể thuận theo.

Thẩm Giang Viễn tay chân nhanh chóng cầm đống thuốc bổ và trái cây đi ra ngoài, kết quả cửa vừa đóng lại, người đàn ông trung niên vừa mới đi chưa được mấy bước liền quay đầu lại, vừa khéo đυ.ng phải một màn này.

Thẩm Giang Viễn: “…..”

Trong lịch sử những chuyện xấu hổ mà anh đã trải qua, đây chắc chắn là một màn mang đến cảm giác khó tả sâu đậm nhất.

Thế nhưng có thể nói ông chú này cũng khá thông minh biết người biết ta, nhìn thấy một màn này, sau khi sững người, vẻ mặt lộ ra vẻ thất vọng mất mát, môi run run, muốn nói gì đó nhưng rồi cũng chỉ im lặng. Cuối cùng lại thân thiện gật đầu với Thẩm Giang Viễn, xoay người rời đi.

Không có chỉ trích trách móc hay phẫn nộ, thậm chí ngay cả kinh ngạc cũng không.

----------

Trong phòng bệnh.

Một mảnh yên tĩnh, Dịch Trung Chính mở miệng, “Đi rửa mặt, bình tĩnh lại.”

Tư Sênh lạnh mặt bỏ hoa quả trong tay xuống, đi vào phòng vệ sinh trong phòng bệnh.

Dòng nước lạnh thấu xương táp lên mặt, kí©h thí©ɧ các dây thần kinh trên mặt đến đau đớn, làm tiêu tan đi mọi cảm giác tiêu cực quen thuộc. Một lúc lâu sau, Tư Sênh đứng thẳng người dậy, nhìn bản thân trong gương một lúc, thở ra một hơi, tùy ý lau qua mặt.

Lúc đi ra khỏi phòng vệ sinh, Tư Sênh nhìn Dịch Trung Chính, hỏi: “Ông ta đến đây làm gì?”

“Thăm bệnh.” Dịch Trung Chính lời ít ý nhiều trả lời, không muốn tiếp tục thảo luận về người đàn ông này, lời nói dứt khoát xoay chuyển, “Cháu không đi làm nữa?”

Tư Sênh nhíu mày thật nhẹ, nói: “Nghỉ phép.”

Lão gia tử mặc dù đang nằm viện, nhưng không hề ngốc. Lúc cô đi làm bảo tiêu, cô luôn bận rộn, trước đó nhiều ngày không tới, hai ngày này lại tới đây thường xuyên, trong lòng ông không khỏi sinh ra nghi hoặc.

Dịch Trung Chính vẫn mang một vẻ mặt nghi ngờ, không quá tin tưởng, đang lúc định hỏi tiếp thì Thẩm Giang Viễn gõ cửa đi vào.

“Tiểu Thẩm.” Dịch Trung Chính lên tiếng gọi.

“Dạ!”

Thẩm Giang Viễn đóng cửa lại, nghe thấy tiếng Dịch Trung Chính nghiêm túc hỏi: “Con bé hiện tại đang làm việc ở đâu?”

“Cái này…..” Thân hình Thẩm Giang Viễn cứng đờ, sờ sờ mũi, cảm nhận được áp lực dồn đến từ cả hai bên, ngập ngừng lên tiếng, “Cô ấy, vừa mới từ chức.”

“Từ chức?”

Dịch Trung Chính nghiêm mặt, ánh mắt dò hỏi quét về phía Tư Sênh.

Tư Sênh lại vô cùng bình tĩnh, trong lòng không hề cảm thấy hổ thẹn hay hoảng loạn, trấn định nói: “Vừa tìm được một công việc mới.”

Khuôn mặt Dịch Trung Chính lộ ra vẻ kinh ngạc, “Công việc gì?”

Thẩm Giang Viễn cũng nghi ngờ nhìn cô.

Không phải là đã nói sẽ ngồi ở nhà sao?!

“Công ty trách nhiệm hữu hạn an ninh Bách Hiểu.”

“Công ty an ninh?” Thẩm Giang Viễn kinh ngạc trước khả năng bịa đặt vớ vẩn của cô, theo bản năng hỏi, “Chức vụ của bà là gì?”

“Tài vụ.” Tư Sênh mặt không biến sắc, “Lương cơ bản hai ngàn, có năm khoản bảo hiểm và một quỹ nhà ở.”

“Thật?”

Sắc mặt Dịch Trùn Chính bình tĩnh uy nghiêm, ánh mắt khi rơi trên người cô đem theo áp lực.

“Ừm.”

Bình tĩnh gật đầu, không để lộ ra chút sơ hở nào.

Dịch Trung Chính vẫn không tin, gọi Thẩm Giang Viễn một tiếng, bảo anh đem điện thoại đến.

Thẩm Giang Viễn, người từ trong đáy lòng cho rằng những lời vừa rồi của Tư Sênh hoàn toàn là những lời nói dối, cảm thấy có chút lo lắng, nhưng Tư Sênh lại không hề ngăn anh lại mà ngồi ở trên ghế nhàn nhã gọt cam, anh nghĩ nghĩ, dứt khoát đưa điện thoại cho Dịch Trung Chính, giúp đỡ đi tìm tên công ty.

Không ngờ tới lại thật sự có, lại còn là công ty mới thành lập vào tháng trước, hợp quy định hợp pháp luật, chỉ là quy mô không được lớn lắm.

Thẩm Giang Viễn: “…..” Không thể nào, Tư Sênh vậy mà lại học được cách nghiên cứu kỹ trước khi nói dối.

Dịch Trung Chính lại không có suy nghĩ nhiều như vậy, sau khi xác nhận cũng đã tin bảy tám phần.

Dịch Trung Chính trả điện thoại lại cho Thẩm Giang Viễn, dặn dò Tư Sênh: “Làm việc cho tốt, phải sống chung hòa hợp với đồng nghiệp.”

“Cháu biết rồi.”

“Tính khí phải tốt một chút, không được bắt nạt bọn họ.”

“Ừm.”

“Ngày thường nên đi tụ họp với bọn họ.”

“Ồ.”

Thẩm Giang Viễn: “……”

Cái điệu bộ này của Dịch lão gia tử, có cảm giác như đang ở cổng trường mẫu giáo dạy dỗ lại đứa trẻ nghịch ngợm nhà mình.

----------

Sau khi biết được Tư Sênh cuối cùng cũng có một công việc tử tế, tâm tình Dịch Trung Chính cũng tốt hơn nhiều.

Thẩm Giang Viễn một bên cảm khái yêu cầu của Dịch Trung Chính đối với Tư Sênh thật thấp, một bên hưởng thụ đãi ngộ của Dịch Trung Chính.

Hai người cứ ở đó cho tới tận chiều mới rời đi.

Đi ra khỏi khoa nội trú, Thẩm Giang Viễn liền không nhịn nổi hiếu kỳ hỏi: “Cái công ty an ninh đó, là thật hay giả vậy?”

“Là thật.” Tư Sênh nhàn nhạt trả lời.

“Đừng lừa người nữa, bà đi làm tài vụ, mấy cái kết toán đó có thể làm đúng không? Đi làm bảo an còn tin!”

“…….”

Đi theo bên cạnh Tư Sênh, Thẩm Giang Viễn trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng lại bật thốt lên một câu: “Rốt cuộc là thật hay là giả vậy?”

“……..”

Tư Sênh lấy ra chìa khóa xe, đi đến cạnh xe của mình, lười phải nói chuyện với Thẩm Giang Viễn.

Thẩm Giang Viễn bám sát theo sau, “Bà cứ thế mà đi à, không mời tôi ăn cơm?”

Tư Sênh kéo cửa xe, hơi dừng lại, nói: “Tiền lương hai ngàn, mời không nổi.”

“Làm cứ như là thật…..Này, không thì để tôi mời bà aa!”

Đáp lại Thẩm Giang Viễn là tiếng đóng cửa xe.

Thẩm Giang Viễn: “…..” Không trượng nghĩa.

Lúc này, cửa xe trượt xuống, khuỷu tay chống lên khung cửa sổ, Tư Sênh hơi thò đầu ra ngoài, nhạt nhẽo nói: “Sau này đứng động tí lại tới bệnh viện nữa, ông ấy cũng không thiếu sự chăm sóc của ông. Nếu như không muốn về nhà thì đi tìm chút việc khác mà làm.”

Xe chạy đi.

Hai tay Thẩm Giang Viễn đút trong túi quần, đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng xe dần khuất xa, một lúc lâu sâu, anh hơi cúi đầu, cô đơn buồn chán đá những viên sỏi trên mặt đất.

--------------

Sau khi vào đông, trời tối rất nhanh. Tư Sênh lái xe đến Thủy Vân Gian, sắc trời cũng vừa tối lại, từng ngọn đèn trong tiểu khu lần lượt được bật sáng, giống như một con sông dài rộng lộng lẫy, thẳng tắp đến chân trời.

Xe lái đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, Tư Sênh xuống xe bước vào thang máy.

Số tầng trong thang máy vừa nhảy lên liền dừng lại, nghe thấy một giọng nữ vang lên thông báo số tầng “tầng 1”, Tư Sênh ngước mắt lên nhìn về phía trước.

Cánh cửa thang máy kéo ra.

Một người đàn ông mặc bộ đồ màu đen đang đứng ở bên ngoài thang máy.

Khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau giữa không trung, cả hai đều sửng sốt.