Chương 22: Ngày mai tôi rảnh, có thể cho em một cơ hội xin lỗi

Người đàn ông đứng ở bên ngoài thang máy, không lập tức vào trong.

Tư Sênh nhìn anh thêm lần nữa.

Anh mặc một chiếc áo khoác gió dài màu đen, bên trong là áo len cao cổ, áo khoác để hở, quần tây đen thẳng tắp, vai rộn eo hẹp, dáng người nổi bật.

Mái tóc ngắn bị gió thổi có chút loạn, trong ánh đèn trắng mờ ảo lạnh lẽo, từng đường nét trên gương mặt anh càng trở nên rõ nét sắc sảo hơn, nhiễm thêm chút cảm giác lành lạnh, nhìn vừa đẹp trai vừa lạnh lùng.

Cả hai người đều không có bất cứ phản ứng nào, cửa thang máy dần dần đóng lại.

Hai cánh tay vươn ra chặn lại cửa thang máy, nhấc chân bước thêm một bước, cả người tiến vào trong thang máy.

Cửa thang máy lại một lần nữa đóng lại, trong thang máy rộng rãi chỉ có hai người bọn họ.

Mà....

Dãy nút số tầng của thang máy, lại chỉ có một cái đang sáng lên.

Tư Sênh sống ở tầng 21.

Những con số đang thay đổi một cách nhanh chóng, thang máy chạy nhanh lên từ tầng này lên tầng khác, mà người đàn ông vẫn luôn đứng yên ở bên cạnh, không hề có ý định nhấn nút.

Ánh mắt Tư Sênh rơi sang một bên, lông mày bất giác cau lại, có chút khô khốc.

Cuối cùng, thang máy dừng lại, sau vài giây, cửa thang máy tự động mở ra.

Tư Sênh bước trước vừa tiến ra khỏi thang máy, bước sau đã cảm nhận được người đàn ông đang đi theo sát phía sau mình, bước chân chậm rãi lại bình tĩnh, lại như đang đánh từng cái vào thần kinh của cô, khiến cô cả người tràn ngập sự đề phòng.

Gần như lúc Lăng Tây Trạch vừa bước ra, cổ tay ngay lập tức bị một lực đột nhiên nắm lấy khống chế, sau khi phản ứng lại anh liền từ bỏ phản kháng, thế là ngay giây sau, anh bị lực đạo kéo qua một bên, trực tiếp bị ấn lên trên bức tường bên cạnh thang máy.

“Anh có ý gì?!”

Cùng với giọng tra hỏi lạnh lùng, một cơ thể áp qua trước mặt anh, khuôn mặt xinh đẹp với ngũ quan tinh xảo phóng to trước mắt.

Hàng mi dày và dài, con ngươi sâu thẳm lạnh lùng, khóe mắt hơi nhếch lên, khi đôi mắt hẹp dài nhìn thẳng vào anh, đem theo sự dò xét và đánh giá, như thể lột bỏ tất cả những điều đang ẩn giấu, trực tiếp chạm đến nơi sâu nhất.

Có một thoáng rùng mình.

Tất cả những gì còn lại chỉ là trái tim đập thình thịch rộn ràng trong bóng tối.

Phía sau áp sát lên tường, có thể cảm nhận được cảm giác lành lạnh. Tư Sênh một tay nắm chặt cổ tay anh, một tay lại chống lên tường, tư thế vô cùng mạnh mẽ lại thẳng thắn.

Ngừng lại vài giây, Lăng Tây Trạch mở miệng nói: “Tôi sống ở đây.”

Giọng nói trầm thấp từ tính, có chút khàn.

Khẽ nheo mắt lại, trong lòng Tư Sênh tràn đầy nghi ngờ, cười lạnh, “Trùng hợp như vậy?”

“Đúng là rất trùng hợp.”

Vẻ mặt Lăng Tây Trạch bình tĩnh, lười biếng tiếp lời.

Khuôn mặt dần hiện lên sự cáu kỉnh và bực bội, giọng nói Tư Sênh đem theo sự hung dữ, “Tìm chuyện đó hả?”

“..........”

Câu hỏi hoàn toàn không giống với những gì trong dự liệu khiến Lăng Tây Trạch khó tránh hơi ngớ người một lúc.

Ở trong mắt của cô, anh giống như là một kẻ đến để báo thù?

Vừa nghĩ như vậy, Tư Sênh đã cho anh một câu trả lời chính xác.

“Mọi chuyện đã qua lâu như vậy rồi, không cần đến mức ghi thù chứ?”

Lăng Tây Trạch hơi ngẩn người, đôi môi mỏng mím thành một đường, giọng nói trầm trầm, “Xem ra em cũng biết là em có lỗi với tôi.”

Tư Sênh nhíu mày, “Tôi đâu có nói như vậy.”

Thẳng thắn dứt khoát, ai cũng không nợ ai, có cái gì mà phải cảm thấy có lỗi?

“........” Lăng Tây Trạch dừng lại, không tiếp tục tranh luận nữa, ngữ khí bình thản, “Tôi lại không có bản lĩnh đấy.”

“Thế anh chuyển đến Thủy Vân Gian, lại còn trùng hợp sống ở tầng này?”

Đối mặt với câu hỏi chất vấn hung hăng ép người của cô, Lăng Tây Trạch lẳng lặng nhìn cô, từng từ từng chữ nói: “Duyên, rất khó để nói.”

“.......”

Lại còn biết cách làm trò nữa?!

Ánh mắt lạnh lùng đánh giá anh một lúc, Tư Sênh mày hơi nhíu lại, tuy rằng cô cảm thấy không hề có chút logic hợp lý nào, nhưng cũng không tìm ra được chứng cứ xác thực.

Tiểu khu này vốn dĩ là nhà của anh, trước đó đã đặt sẵn mấy căn, muốn sống ở đâu thì sống ở đó, có gì mà không được?

Tư Sênh dứt khoát thu tay lại, ánh mắt cảnh cáo nhìn anh Lăng Tây Trạch rồi quay người bước đi.

Thế nhưng, Lăng Tây Trạch lại gọi cô lại.

“Chỉ thế liền muốn đi?”

Bước chân dừng lại, Tư Sênh hồi thần, không kiên nhẫn hỏi: “Anh còn muốn làm cái gì?”

Một tay nắm lấy cổ tay, nhẹ nhàng xoa xoa, Lăng Tây Trạch ung dung chậm rãi chỉnh lại ống tay áo, nói: “Em không phân phải trái mà đã kết tội bừa bãi, khiến tôi có cảm giác như bị mạo phạm.”

Tư Sênh cười lên: “Anh muốn tôi xin lỗi?”

“Ngày mai tôi có thời gian rảnh.”

Mí mắt hơi nhấc lên một chút, Lăng Tây Trạch nhìn thẳng vào cô, biểu cảm nghiêm túc.

“.....” Tư Sênh ù ù cạc cạc chẳng hiểu anh có ý gì, “Cái gì cơ?”

Lăng Tây Trạch một bộ nghiêm túc giải thích: “Tôi ngày mai có thời gian rảnh, có thể cho em một cơ hội mời tôi ăn cơm để xin lỗi.”

Mặt đúng thật dày!

Tư Sênh nhướng mày, bước về phía anh một bước, cảm giác áp bức lập tức bùng phát.

Lăng Tây Trạch không hề bị khí thế của cô dọa đến, khóe miệng hơi hơi cong lên, tiếp tục bổ sung, “Ngoài ra còn là để mừng tân gia của tôi.”

“Liên quan gì đến tôi?”

“Xét trên việc tôi không bới móc lỗi lầm của em, lại còn làm được việc tốt.”

“.......”

Tư Sênh không nói gì.

Đứng im tại chỗ mấy giây, cô mắt đầy thâm ý lại một lần nữa nhìn Lăng Tây Trạch, cũng không có bất kỳ phản ứng nào, trực tiếp quay người rời đi.

Lần này, Lăng Tây Trạch không cản cô.

Nhìn bóng lưng của cô dần biến mất khỏi tầm mắt, Lăng Tây Trạch câu môi cười một cái thật nhẹ, lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Lỗ quản gia.

-----------

Ngoài trời bóng tối đã hoàn toàn bao phủ.

Trong thư phòng nhỏ nằm liền kề bên cạnh phòng ngủ, ngọn đèn trên cao tỏa ra ánh sáng vàng nhạt ấm áp, Tư Sênh dựa vào bàn làm việc, đèn bàn được bật lên, trong phòng tràn ngập ánh sáng.

Máy tính và máy tính bảng đều bị đẩy sang một bên, trên bàn trải ra cuốn vẽ truyện tranh, một vài cây cọ vẽ bị tùy ý vứt loạn ở xung quanh.

Những ngón tay cầm cây cọ vẽ xinh đẹp lại mảnh mai, khớp xương rõ ràng, trắng như trứng bóc, thế nhưng âm thanh khi đầu cọ chạm vào tờ giấy vẽ lại có chút mạnh mẽ chói tai, âm thanh sột soạt vang lên không ngừng, từng nét vẽ nhịp nhàng trôi chảy vẽ thành hình.

“Chậc.”

Một âm thanh bực bội đột nhiên vang lên, đầu bút cũng cùng lúc dừng lại.

Cọ vẽ bị vứt sang một bên, Tư Sênh bực bội cau mày lại, nghiêng về sau một chút, cả người dựa vào chiếc ghế làm việc êm ái.

Không thể tĩnh tâm.

Trong đầu chỉ toàn là lời nói của Lăng Tây Trạch lúc ở cạnh thang máy vừa rồi.

Nói qua nói lại mấy lần, cô vẫn không thể nào hiểu nổi, rõ ràng mình là người chiếm thế thượng phong, nhưng đến cuối cùng Lăng Tây Trạch lại đảo ngược tình thế, hoàn toàn nắm trong tay chiến thắng.

Cả một ngày gặp toàn chuyện xui xẻo.

Phải…..làm chút gì đó, phát tiết một chút.

Một lúc lâu sau.

Tư Sênh đặt tay lên tay cầm ngăn kéo, hơi dùng lực kéo ra, lấy ra chiếc điện thoại bj vứt ở bên trong.

Mở khóa vân tay, mở weibo.

(Zero: Tâm trạng không tốt, chuyển phát, bình luận, nhấn thích, hai ngày sau sẽ rút thưởng, chọn 30 người may mắn tặng cả một cuốn bản in lẻ, có chữ ký TO đi kèm.)

Phát xong weibo, Tư Sênh không trực tiếp rời đi, mà tiếp tục ở lại lướt xem phần bình luận.

【Tôi có thể! Tôi có thể !】

【“Wocao, tôi đang nhìn thấy cái gì thế này?!”】

【“Bà nội ơi, chủ weibo mà mà quan tâm theo dõi cuối cùng cũng đăng bài rồi!”】

【“Aaaaaaaaaaaaâ! Vì chữ ký TO, tiến lên aaaaaaaa!”】

---------

Không phụ kỳ vọng, chưa đầy một phút, đã lướt được một bình luận ưng ý.

Phi Phi Phi Phi: Z thần, đây là lần đầu tiên tặng chữ ký TO đi?

Tư Sênh tâm tình vui vẻ trả lời lại đúng một từ---

Ừm.

Trình Du Nhiên: lương tâm của cô ở đâu? Tâm tình không tốt, lấy tôi làm nơi khai đao?