Chương 23: Tam gia tâm cơ, tên cặp đôi trên wechat

Mặc dù truyện tranh của Zero ở trên mạng không mang lại lợi nhuận, nhưng tất cả các bộ truyện tranh đều đã được phát hành.

Có một số người chỉ mới trong vài năm gần đây mới bắt đầu yêu thích cô, đều nhắm đến mục tiêu có thể sưu tập được toàn bộ bản lẻ được phát hành, thế nhưng những sản phẩm được xuất bản sớm trước đó đã bán sạch từ lâu, có tiền cũng khó mà tìm mua được.

Trọn bộ các bản lại càng quý giá hơn.

Thêm việc Zero trước giờ chưa từng lộ diện, bí ẩn như một người sống ở chiều không gian khác, có được bản có chữ ký đã như là chuyện hão huyền, càng đừng nói là chữ ký TO.

Người hâm mộ điên cuồng không ngừng share bài hưởng ứng, đồng thời hàng loạt các trang lớn có tích xanh cũng cảm thấy mới lạ, lũ lượt đến tham gia náo nhiệt.

Ngay cả bản thân Tư Sênh cũng không ngờ tới, cái suy nghĩ bất chợt xuất hiện này của mình lại làm nổi lên một trận chấn động như thế này trên mạng.

----------

Sau cả nửa ngày lục tung tất cả các ngăn tủ và hộp, Tư Sênh cuối cùng cũng moi ra được một thùng mỳ ăn liền.

Ngày mai chắc phải đi mua thêm đồ ăn tích trữ.

Vừa nghĩ như vậy, Tư Sênh vừa cầm lấy ấm đun nước, chuẩn bị đun một chút nước nóng.

“Ding dong----“

Tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên.

Tư Sênh hơi nhíu mày lại, đặt ấm đun nước xuống, đi ra khỏi phòng ăn, đến mở cửa.

Nhờ có khả năng võ thuật phòng thân, Tư Sênh hiếm khi phải lo lắng cho sự an toàn của bản thân mình, nếu như thật sự có người đến tận cửa nhà gây chuyện, thường thường ăn thiệt đều là đôi phương. Thế nên, màn hình hiển thị camera chuông cửa ở nhà cô, hoàn toàn không có đất dụng võ.

Lúc mở cửa nhà ra, Tư Sênh nhìn thấy Lỗ quản gia đang đứng bên ngoài, không khỏi có chút sửng sốt.

“Lỗ gia gia.”

“Tư tiểu thư.”

Lỗ quản gia vẫn như cũ mặc một bộ đồ đen, bộ dạng cẩn thận tỉ mỉ, nụ cười ôn hòa, trong tay đang cầm mấy hộp cơm.

Tư Sênh nghi hoặc nhìn ông.

Còn chưa đợi cô mở miệng nói, Lỗ quản gia đã để lộ ra khuôn mặt vui vẻ, cảm khái nói: “Tam gia vừa mới nói cháu đang sống ở bên cạnh, không ngờ tới lại là thật.”

“…..Ừm.”

Tư Sênh chậm rì rì đáp lại, chân lui về phía sau vài bước, nói: “Ông vào ngồi.”

“Không cần, ta đến là để đưa cháu ít đồ ăn, chào hỏi một câu.” Lỗ quản gia đưa cho cô hộp cơm trong tay, quan tâm nói: “Vẫn chưa ăn cơm đúng không? Chỗ này đều là vừa mới làm xong, vẫn còn nóng đấy.”

Bởi vì có quan hệ với Lăng Tây Trạch, Tư Sênh thực ra không muốn nhận ý tốt của Lỗ quản gia nhiều lần như vậy, nhưng lại nhớ tới thùng mỳ ăn liền đang nằm trong phòng ăn, cân nhắc một chút, hoàn toàn không có khẩu vị.

Tư Sênh là người luôn làm việc theo những gì mình muốn, không do dự quá mấy giây, nhận lấy hộp cơm.

“Cảm ơn.”

“Không có gì không có gì.”

Thấy cô đã nhận lấy, Lỗ quản gia còn vui mừng không kịp, trên khuôn mặt ngập tràn nụ cười.

Lỗ quản gia hơi dừng lại một chút, rồi lại như không để ý nói: “Gần đây lái xe ở trong nhà đều đã từ chức hết rồi, chỗ này cách công ty của Tam gia cũng gần, thế nên khoảng thời gian này Tam gia đành phải sống ở đây. Ta mặc dù không thường xuyên đến, nhưng thỉnh thoảng sẽ đến, có chuyện gì cứ đến tìm ta.”

“Được.”

Tư Sênh trên tay cầm hộp cơm, có chút lơ đễnh đáp lại lời.

Theo như lời của Lỗ quản gia…..

Lăng Tây Trạch thực sự không phải là đến kiếm chuyện, là do cô đã hiểu lầm Lăng Tây Trạch?

“Muốn ăn cái gì có thể nói với ta.”

Tư Sênh cười nhẹ, “Vâng.”

Lỗ quản gia cười cười, nói: “Vậy nhân lúc còn nóng mau ăn đi, ta đi trước đây.”

Nhìn ông quay người muốn đi, Tư Sênh cố ép xuống sự nghi hoặc, lên tiếng gọi ông lại, “Lỗ gia gia.”

“Sao vậy?”

Lỗ quản gia dừng bước, nghi hoặc nhìn cô.

“Có thể cho cháu số điện thoại của Lăng Tây Trạch không?”

------

Ba món ăn và một canh, ngoài ra còn thêm một hộp cơm trắng, tất cả được đặt ở trên bàn ăn.

Mùi thơm ngào ngạt, mùi vị thơm ngon.

Ngay cả cơm trắng cũng được đong thật đầy, nhìn trông vô cùng mềm dẻo.

Lỗ quản gia chuẩn bị vô cùng chu đáo, ngay cả đũa và thìa cũng đã giúp cô chuẩn bị đầy đủ sẵn.

Tư Sênh ngồi trên ghế bàn ăn, chậm rãi ăn từng món ăn vẫn mang mùi vị như xưa, vô cùng ngon miệng, thế nhưng, suy nghĩ lại dần dần bay xa.

Cơm đã ăn được một phần ba, Tư Sênh thở ra một hơi, vươn tay sang một bên rót cho mình cốc nước, một ngụm uống hết.

Cô cầm điện thoại đang được đặt ở trên mặt bàn lên, mở danh bạ, tìm thấy số điện thoại mới được lưu vào trong máy.

【Tôi là Tư Sênh, anh muốn ăn gì? 】

Sau khi gửi xong tin nhắn, Tư Sênh ném điện thoại sang một bên, tiếp tục ăn cơm.

Tâm trạng đột nhiên lại tốt lên rất nhiều.

Cô không phải là người sai không chịu nhận lỗi, sau khi nhận ra được bản thân đã hiểu lầm Lăng Tây Trạch, lại bắt đầu suy nghĩ về điều kiện “mời ăn cơm” mà Lăng Tây Trạch đã đưa ra. Mà hiện tại, hiển nhiên là đã có kết quả.

Điện thoại vang lên một tiếng ding dong, tin nhắn rất nhận được hồi âm.

【Em quyết định.】

Tư Sênh liếc nhìn một cái, vươn tay lấy điện thoại, vô tình nhìn ra nơi ban công ngoài phòng khách.

Trong màn đêm đen kịt, là sự tô điểm của hàng ngàn ngọn đèn nhà, những ngọn đèn hình vuông lẻ tẻ sáng lên từ khắp nơi, mờ mờ ảo ảo, hệt như trong đêm tối với ánh sáng mơ hồ, những bông hoa tuyết bay lượn lờ phiêu tán.

Nghiêng ngả, cuồn cuộn, cuồng vũ.

Tuyết rơi?

Suy nghĩ này vừa lóe lên, Tư Sênh ngay lập tức hồi thần, không có một chút chần chờ nào, gửi cho Lăng Tây Trạch một tin nhắn.

【Ăn lẩu?】

【Được.】

Vậy coi như là đã quyết định xong.

Nhưng mà, đi đâu ăn?

Suy nghĩ một hồi, Tư Sênh mở wechat, vừa định hỏi ý kiến của Thẩm Giang Viễn, thì lại nhìn thấy một lời yêu cầu thêm bạn tốt nhảy ra.

【Ling,: Lăng Tây Trạch】

Nhìn một lúc, Tư Sênh nhấn đồng ý.

Gửi xong tin nhắn cho Thẩm Giang Viễn, Tư Sênh lại nhìn dòng tên 【Ling,】 ở bên dưới, không có tin nhắn nào cả, nhưng lại khó tránh chú ý đến ảnh đại diện của anh.

Trong lòng hơi động, Tư Sênh phóng to ảnh đại diện lên xem, nhìn thấy một bức ảnh quen thuộc.

Bố cục rất đơn giản, kiến trúc những ngôi nhà đơn lẻ vùng nông thôn, những ngôi nhà đặc trưng của miền Bắc, lại thêm vài nét bút, một khung cảnh tuyết rơi đầy trời.

Điểm ảnh* không tính là cao, có lẽ là dùng điện thoại để chụp.

*Điểm ảnh hay còn gọi là pixel là một thuật ngữ trong tạo ảnh kỹ thuật số, là một điểm vật lý trong một hình ảnh raster hoặc một khối màu rất nhỏ và là đơn vị tạo nên một bức ảnh kỹ thuật số.

Có thể hình dung đơn giản là khi bạn phóng to một bức ảnh bất kì nào đó, nếu như càng phóng to bức ảnh đó mà bức ảnh vẫn chi tiết và rõ ràng các đường nét, thì có nghĩa đây là bức ảnh có rất nhiều pixel.

Tư Sênh khẽ trau mày: Bức ảnh mà cô thuận tay vẽ, sao lại bị anh chụp lại?

Cùng lúc đó—

Cách vách, trên sô pha phòng khách.

Lăng Tây Trạch đang ngồi nghịch điện thoại bỗng nhận được tin nhắn của Diêm Thiên Tịnh.

【Cậu vừa đổi tên wechat à?】

Trong đầu hiện tên biệt danh wechat của Tư Sênh, Lăng Tây Trạch câu môi, không trả lời Diêm Thiên Tịnh.

-------------

Khách sạn Vân Thiên.

Trình Du Nhiên sau khi kết thúc lịch quay ngày hôm nay, lết cơ thể đầy mệt mỏi của mình quay trở về phòng khách sạn.

Đoàn làm phim đang phải gấp rút quay, mà vai diễn của cô ta lại tập trung nhiều trong khoảng này, cả ngày đều bận rộn quay phim; đối phương lại dùng tài liệu đen việc cô ta cố tình lật đổ trở lý, ở sau lưng cô ta động tay động chân, lửa cháy thêm dầu, khiến cho cô ta mất đi vô số hợp đồng đại ngôn, công ty cũng cắt của cô ta không ít tài nguyên, người quản lý cũng khó mà bảo vệ được cho cô ta......

Trình Du Nhiên dù thế nào cũng không ngờ tới, chỉ trong vòng vài ngày, cô ta từ một tiểu hoa đán tiền đồ vô hạn lưu lạc tới bước đường này.

Bởi vì chuyện bức ảnh, Kiều Nhất Lâm rõ ràng đối với cô ta lạnh hơn hơn rất nhiều, cũng không đến đoàn làm phim nữa. Cô ta mấy lần muốn tìm Kiều Nhất Lâm để giải thích, nhưng đều không tìm được cơ hội thích hợp.

Bị Kiều Nhất Lâm đối xử lạnh nhạt, cô ta bây giờ ngay cả đãi ngộ ở trong đoàn làm phim cũng không còn được đảm bảo, phải chịu không ít những ánh mắt lạnh lùng và lời chỉ trích.

“Cốc, cốc, cốc.”

Tiếng gõ cửa vang lên.

Sau đó, là tiếng chuông cửa.

“Trình tỷ, ở quầy lễ tân có hàng chuyển phát nhanh của chị, em giúp chị đi lấy.”

Người nói ngoài cửa chính là trợ lý mới đến.

Trình Du Nhiên cả cơ thể và tinh thần đều mệt mỏi, ngồi im khoảng nửa phút, sau khi trợ lý lại một lần nữa gọi, cuối cùng cũng thu lại tâm trạng u ám, khoác lên vẻ mặt ung dung điềm tĩnh, đứng dậy đi mở cửa.

Chưa cho trợ lý bước vào cửa, Trình Du Nhiên đã nhanh tay lấy đồ chuyển phát nhanh rồi lập tức đóng cửa lại.

Chuyển phát nhanh là một túi văn kiện, vốn dĩ không hề có ý định mở ra, nhưng vừa nhìn thấy trên đó ghi hai chứ “Tư Thường”, cô ta trong lòng hơi động, nhanh chóng mở ra xem.

Không ngoài dự đoán, bên trong là một tờ giấy, có bức tranh của Nhị Ba, cùng với chữ ký Z thần TO.

Trình Du Nhiên híp mắt, chầm chậm thở ra một hơi, khuôn mặt rõ ràng đã có tinh thần hơn một chút.

Cô ta lấy điện thoại ra, chụp vài tấm tờ giấy kia, sau đó gửi tin nhắn wechat cho Kiều Nhất Lâm.

Trình Du Nhiên: Nhất Lâm, chữ ký TO của Z thần đến rồi, em lúc nào tới lấy?