Chương 15

Lúc này, ngay ở phía sau Tình Tư Dư, bỗng nhiên truyền đến một loạt âm thanh kỳ lạ, hơi thở dồn dập, tiếng nước chảy nhớp nháp.

Phía sau lưng cô cứng đờ, vị trí kia, hẳn là đôi tình nhân đã ngồi cùng nhau trước đó.

Thẩm Chi Việt hơi ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy hai người đang ôm nhau hôn môi cuồng nhiệt trong bóng tối, động tác càng ngày càng quá đáng, âm thanh cũng ngày càng rõ ràng.

Khóe môi anh hơi mím lại, khuôn mặt chìm vào trong bóng tối yên tĩnh, càng thêm lạnh nhạt.

“Đừng quay đầu lại.” Anh cúi đầu nhẹ giọng nói.

Anh ngăn lại động tác rất nhỏ của Trình Tư Dư, nhưng lại mở rộng trí tưởng tượng của cô.

Giọng nói vốn đã lạnh lùng bị ép thấp, càng thêm vẻ hời hợt, lại giống như cơn gió đêm nhẹ nhàng vuốt ve lỗ tai cô.

Trình Tư Dư ngẩng đầu nhìn khuôn mặt chìm vào bóng tối của anh, sắc mặt của anh như mặt nước trầm lặng, bên tai cô lại bắt đầu nóng lên.

Chính người này, về sau cô còn muốn đi đến một bước này với anh.

Trình Tư Dư cắn môi dưới, nắm chặt lấy lòng bàn tay của mình.

Thẩm Chi Việt nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Không còn sớm nữa, anh đưa em trở về.”

Hai người đi trong khuôn viên trường dưới gió đêm yên ả, ngoại hình vượt trội thu hút không ít ánh mắt của người khác.

Trình Tư Dư lớn lên giống bố, Thẩm Chi Việt giống mẹ, dựa trên ngoại hình thì hai người không giống anh em ruột, mà nhìn qua càng giống một đôi hơn.

Ánh mắt của Trình Tư Dư ngẫu nhiên lướt qua người đàn ông cao lớn bên cạnh, cô không khỏi nghĩ đến, đây là khuôn viên trường thời đại học của anh.

Vào lúc cô ở nơi xa mong ngóng anh, thiếu niên hăng hái trong bức anh kia, có phải cũng sóng vai bước đi cùng một cô gái trên khuôn viên trường này hay không.

Có phải hai người bọn họ sẽ giống như đôi tình lữ, nắm tay nhau, hôn môi, làʍ t̠ìиɦ giống như đôi ở phía sau kia.

Có phải anh đã từng cũng có một đoạn tình yêu nóng bỏng như vậy hay không?

Từ khi học đại học cô đã bắt đầu thu thập thông tin về Thẩm Chi Việt.

Tất cả mọi chuyện về anh, xuyên suốt toàn bộ tuổi thanh xuân của cô.

Cô nhìn anh từ sau khi tốt nghiệp đại học, một đường thuận buồm xuôi gió, càng đi càng cao, cô đã định trước là chỉ có thể ngước nhìn lên.

Xung quanh cô cũng có người theo đuổi, cô luôn không tự chủ được lấy Thẩm Chi Việt ra so sánh với họ.

Nhưng cô lại không thể giống như những bộ truyện đã từng xem qua, giống với những cô gái nhỏ có được anh cả yêu thương mình, rồi nói một câu như vậy.

Em muốn tìm một người bạn trai giống như anh trai.

Cô không có tư cách đó.

Bắt đầu từ ngày bị bọn họ vứt bỏ, cô đã mất đi tư cách đó.

Thẩm Chi Việt đưa cô đến dưới lầu, đứng ở dưới cây ngô đồng bên ngoài, nhìn cô đi vào cửa.

Trong khoảnh khắc cô đẩy cửa ra, đèn cảm ứng trong nhà bếp công cộng sáng lên, anh liếc mắt nhìn vào tình hình ở bên trong.

“Tư Dư.” Anh mở miệng gọi cô lại.