Chương 18

Trình Tư Dư mím môi, kéo tay cô ấy ra khỏi túi quần, nhét cơm nắm chà bông rong biển vào trong tay cô ấy.

“Không ăn sáng sẽ đau dạ dày.”

“Tôi đã quen rồi.” Viên Mân dập tắt điếu thuốc, nhân tiện ngoắc khuỷu tay của cô, “Trình Tư Dư, còn hai tháng nữa lận, ai thắng còn chưa có kết luận đâu.”

Trình Tư Dư cười nói: “Được, tôi biết rồi, cô ăn xong rồi đi ra ngoài đi.”

Viên Mân mở gói giấy bao bên ngoài ra, cúi đầu bắt đầu ăn.

“Thật ra, vào thời thiếu nữ tôi đã từng yêu thầm Thẩm Chi Việt.” Viên Mân rũ lông mi xuống, vừa ăn vừa nói: “Có điều bây giờ đã từ bỏ rồi.”

Trình Tư Dư hơi nhướng mày, ý bảo cô ấy hãy tiếp tục nói.

Viên Mân nhai một cách từ tốn, khói mù trong hàng lang chậm rãi tan đi, thân hình của hai người dần dần rõ ràng.

“Khi còn là hàng xóm rất ở chung rất tốt, anh ấy sẽ dạy kèm cho tôi, cũng sẽ lái xe đưa tôi ra ngoài chơi. Tuy rằng tôi thích anh ấy, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, anh ấy chỉ xem tôi như em gái mà thôi.”

“Em gái…” Trình Tư Dư lẩm bẩm nói nhỏ.

“Nhưng có một ngày, anh ấy bỗng nhiên kêu tôi đừng gọi anh ấy là anh Chi Việt nữa.”

Vân Mân hơi cười khổ, biểu cảm trên mặt cũng không còn phóng khoáng như xưa.

“Mới đầu tôi còn rất vui vẻ, nghĩ giống như trong tiểu thuyết vậy, cái gì mà anh không muốn em làm em gái của anh, anh sẽ đợi em lớn lên, làm người yêu của anh…”

“Sau đó thì sao?” Trình Tư Dư không nhịn được đặt câu hỏi.

Viên Mân thở dài một hơi, “Không có sau đó nữa, anh ấy dọn đi rồi, nhà bên cạnh vẫn luôn không có ai ở, nhưng anh ấy chưa từng quay trở về.”

“Vẫn luôn không có bất cứ liên lạc gì sao?”

“Khi tôi đến đại học S, anh ấy đã tốt nghiệp. Ngày kỷ niệm thành lập trường vào năm trước, anh ấy có quay về, nhưng lúc ấy bên cạnh anh ấy đã có Diêu Nhân.”

“Diêu Nhân…” Trình Tư Dư khẽ rũ lông mi, nhìn xuống giày của mình.

Đôi giày màu trắng dính một bụi, như hòa tan vào giấy mực nước Tuyên Thành, trong ánh mắt hoảng hốt của cô, chậm rãi khuếch tán ra, giống như lòng tò mò đang bành trướng của cô.

“Diêu Nhân và Thẩm Chi Việt là bạn học cấp ba, cũng là bạn cùng trường đại học.”

Viên Mân hơi nhíu mày, tiếp tục nói: “Tôi và Thẩm Chi Việt làm hàng xóm lâu như vậy, nhưng chưa từng nhìn thấy anh ấy đi gần với một cô gái nào, Diêu Nhân hẳn được xem là người duy nhất.”

Cái tên Diêu Nhân này, Trình Tư Dư cũng không phải lần đầu tiên nghe được.

Khi Trình Tư Dư thu thập thông tin về Thẩm Chi Việt, cũng đã từng nghe được tin đồn về Diêu Nhân và anh.

Diêu Nhân, hoa khôi khoa ngoại ngữ của đại học S vào năm đó, ngoại hình xuất sắc, thành tích ưu tú, có đông đảo người theo đuổi, nhưng lại chung tình với duy nhất một mình Thẩm Chi Việt.

Nghe đồn rằng, hoa khôi xa không thể chạm vào - Diêu Nhân theo đuổi Thẩm Chi Việt rất lâu, nhưng Thẩm Chi Việt vẫn luôn không dao động.

Cho nên, bây giờ hai người họ tu thành chính quả* rồi sao?

(*) Tu thành chính quả (修成正果): chăm chỉ làm việc gì đó, cuối cùng cũng đạt được kết quả khả quan và nhận được kết quả như mong muốn.