Chương 2

Trên người Viên Mân mặc một cái áo cánh dơi rộng thùng thình, lót vai thật dày, vòng eo nhỏ, màu sắc rực rỡ giống như tranh sơn dầu.

Cô ấy để tóc ngắn màu sợi đay, hoa tai bản to màu vàng, chính là loại trang phục mới nhất lưu hành trên tạp chí chủ đề phục cổ.

Trong lần phỏng vấn trước, chỉ có hai người bọn họ được giữ lại.

Rất nhanh Viên Mân đã được phòng nhất biên nổi bậc nhất nhận vào, Trình Tư Dư thì vào phòng nhị biên.

Dù sao, từ khi ra đời đến khi đi học thì Viên Mân đều ở Giang Thành, rõ ràng càng có ưu thế nhân mạch hơn Trình Tư Dư đến từ một thành phố nhỏ ở phương Nam đến Giang Thành học đại học.

Hai người gật đầu với nhau, Viên Mân lười biếng ngồi xuống.

Viên Mân nhấp một ngụm cà phê đen, rốt cuộc cũng làm cho tinh thần cô ấy phấn chấn một chút.

Chờ Trình Tư Dư trở lại chỗ ngồi của mình, Viên Mân nâng cằm nhướng mày, cẩn thận quan sát cô một vòng.

So sánh với Viên Mân xinh đẹp diễm lệ, Trình Tư Dư càng có vẻ dịu dàng đáng yêu, thuộc về loại mỹ nhân cổ điển.

Cô không có cố tình trang điểm, chỉ mặc một cái áo sơ mi, giấu vạt áo vào bên trong quần đen bó sát, hiện ra vòng eo mảnh khảnh và chân dài.

Tóc dài mượt mà như tơ lụa, chỉ dùng một cái dây lụa màu đen cột lên, đuôi tóc đen bóng đặt sau ót cô.

Không phải thực thời thượng, nhưng rất phù hợp với khí chất của cô.

"Nơi ở vẫn tốt chứ?" Viên Mân hỏi.

Tay Trình Tư Dư dừng lại một chút, quay đầu nhìn cô ấy, cong môi cười một tiếng: "Vô cùng tốt, cảm ơn cô."

Một tháng trước hai người cùng đi đến tạp chí xã, khi Viên Mân biết Trình Tư Dư còn ở khu nhà trọ xin việc, cần có một chỗ ở, lập tức giới thiệu cho cô một trung gian môi giới nhà ở.

"Đây là Lý Nam thanh mai trúc mã của tôi, cậu ấy là trưởng điếm của nhà trọ ở đường An Ninh, không phải đúng lúc cô muốn tìm nhà ở xung quanh đây sao?

Trình Tư Dư rất cảm ơn sự giúp đỡ ban đầu của Viên Mân, chẳng qua nhìn bộ dạng lúc này của Viên Mân, có thể còn chưa biết, bây giờ chủ nhà trọ của cô chính là Lý Nam.

Nếu Lý Nam không nói cho Viên Mân, Trình Tư Dư cũng không tiện chủ động nói ra.

"Trình Tư Dư."

Viên Mân khẽ gọi tên cô, liếc nhìn cửa sổ thủy tinh trong suốt bên ngoài, nơi này có thể nhìn thấy dòng Tương Tư nổi tiếng của Giang Thành.

Trình Tư Dư vừa xem vừa phân loại bản thảo, nghe vậy ngước lên nhìn cô ấy một cái.

Viên Mân tiếp tục nói: “Nghe nói lần này thực tập chỉ có thể giữ lại một người thôi."

Trình Tư Dư ngẩn ra: "Trước đó không phải nói, biểu hiện tốt hai người cũng có thể..."

"Mặc dù cô cần công việc này hơn tôi..." Viên Mân cắt đứt lời này của cô, hơi cười nói: "Nhưng tôi sẽ không nhường cho cô."

“Ừ." Ngón tay Trình Tư Dư dừng lại trên mép tờ bản thảo, từ từ lật qua trang: "Vậy thì cạnh tranh công bằng đi."

Viên Mân bưng lên cà phê lên, nghiên người về phía trước, đưa tay tới, cách nửa cái bàn, đυ.ng vào ly cà phê còn chưa uống trước mặt cô

"Được, cạnh tranh công bằng." Viên Mân cười xinh đẹp nhìn cô.

Chuyện này giống như một khúc nhạc đệm, làm cho suy nghĩ của cô rối loạn một cái chớp mắt, nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh lại.

Các đồng nghiệp cũng lục tục đi vào trong phòng, cô nghiêng cười, nhìn cửa sổ thủy tinh thật to kia.

Ở trong mắt của cô sông Tương Tư quanh co chảy về phía trước, dưới ánh nắng của mặt trời, giống như một con cự long gợn sóng lăn tăn, bao trọn thành phố phồn hoa này.

Cô nhìn thấy bóng mình phản chiếu lên kính thủy tinh, không khỏi cắn môi dưới.

Mới vừa rồi lời của Viên Mân còn vang vọng bên tai cô, chuyện này làm cô có cảm giác nguy cơ to lớn.

Từ giờ trở đi, cô càng phải lên tinh thần gấp hai mươi lần.

Bởi vì, cô nhất định phải ở lại thành phố này.

Chỉ có như vậy, cô mới có thể ở lại bên anh.