Chương 2: Cuộc gặp gỡ lần đầu tiên của Dương Hỏa và Tề Bạch

Dương Hỏa rút giấy chứng minh thư của mẹ kế quăng lên quầy tiếp tân, quăng luôn chiếc thẻ tín dụng nhũ vàng trong túi quần mình ra, lười nhác lèm bèm nói: "Khách quen của khách sạn mấy người! Đừng làm khó, đưa chìa khóa phòng!"

Trưởng ca tiếp tân của khách sạn vừa nhìn thấy cái thẻ căn cước kia bèn ghé tai nói với cô gái tiếp tân vừa đến làm việc:

"Người của chị Y Nhã, đừng làm khó..."

Phía sau lưng hắn, có vài nhân viên tạp vụ đang chỉ trỏ to nhỏ với nhau: "Con của hồ ly tinh có khác! Mới tí tuổi đã biết mướn phòng chơi gái."

"Con bé còn nhỏ như thế..."

Một bà thím lớn tuổi mạnh dạn lo lắng chạy đến hỏi cô gái đi cùng hắn: "Cô bé à! Có có cần tôi gọi cảnh sát không?"

Dương Hỏa cười khẩy, giữ chặt cổ tay người kia không rời đi rồi khinh khỉnh nói: "Tôi cũng chưa đủ tuổi thành niên, thím có ngon thì gọi tóm cả hai chúng tôi?"

Một lời nói, một hành động bất chấp của hắn đã khiến bà thím tạp vụ kia chậc lưỡi, quay người đi thẳng.

Tuổi trẻ bây giờ thật là bạo quá...

Dương Hỏa bỏ qua hết những cặp mắt kỳ quặc khác, cầm lấy chìa khóa cửa rồi khoác tay cô gái xinh đẹp bước về sảnh chờ thang máy.

Thang máy vừa đến, đột nhiên có hai tên thanh niên chặn cửa, xin phép vào cùng.

Từ gương phản chiếu của thang máy, hắn để ý thấy ánh mắt giám sát của hai tên đi cùng đang dán chặt về phía cô gái trong vòng tay mình.

Người tôi có hứng thú mà các người cũng muốn cướp?

Dương Hỏa nhíu mày, dựa hẳn lên vai người bên cạnh, giả vờ lèm bèm say rượu nói: "Tới chưa, tầng của chúng ta là tầng mấy?"

Cô gái nọ nhất thời chưa kịp thích nghi với hành động thân mật của hắn, có chút khước từ.

Nhưng vì hai người đi cùng tỏ ra sự uy hϊếp vô hình về phía cô, cô bèn cắn môi dưới, run run trả lời: "Tầng 7, chúng ta đến tầng 7."

Dương Hỏa hướng mắt về số tầng, đã đến lầu 4 rồi, còn vài giây nữa thôi.

Hắn áp môi đến cổ cô, thì thầm hỏi: "Tôi không muốn em! Tôi biết em bị ép buộc! Em tên gì?"

Khi nghe hắn chủ động nói thế, cô gái bèn thả lỏng cơ thể, thở phào một tiếng rất nhẹ rồi đáp lời hắn: "Tiểu Nhiễm."

"Ting"

Thang máy kêu lên một tiếng, cánh cửa mở ra! Hai người thanh niên kia cũng lót tót theo sau hắn và Tiểu Nhiễm.

Dương Hỏa quay lại trừng mắt một phát, hai tên nọ đã thấy chột dạ, giả vờ hỏi nhau số phòng rồi rẽ về hướng khác.

Hắn biết không dễ như vậy mà đối phó được họ! Chỉ e là sau khi vào phòng còn có nhiều trò hay.

Nhưng vì đang diễn kẻ lưu manh đang say nên hắn giả vờ đi xiu vẹo, khó nhọc tra chìa khóa vào cửa.

"Tách tách"

Hắn thật sự hi vọng sau khi giúp cô gái này cởi dây trói rồi, có thể đưa cô ấy thuận lợi rời khỏi đây! Để không khí tự nhiên hơn, hắn cố bắt chuyện với Tiểu Nhiễm: "Ừm! Hai người khi nãy đi cùng thang máy với chúng ta... Là hai kẻ ép em à?"

Cô gái khẽ gật đầu, ngập ngừng hỏi lại: "Sao anh biết được vậy?"

Dương Hỏa cười khẩy: "Có hai thằng con trai nào đi khách sạn cùng nhau kiểu đấy không? Đi khách sạn cùng nhau mà lại dán chặt mắt vào người con gái khác.

Còn nữa… Khi nãy em còn cố ý nép sát vào người tôi, ôm tôi chặt đến vậy! Em sợ họ lắm à?"

Tự cảm thấy mình hơi thô thiển, hắn cuối nhẹ đầu, gỡ giày bước vào phòng.

Cô gái phía sau an tâm gỡ giày bước theo, vừa tiến vào phòng vừa giải thích: "Em thiếu nợ... Họ ép em..."

*Ầm*

Một cái đấm từ đâu xông tới, Dương Hỏa vì lo tập trung nói chuyện nên chẳng kịp tránh, lơ là lãnh trọn một quả đau điếng.

Tiểu Nhiễm bên này cũng thất kinh, sau khi định thần nhìn rõ người vung tay giở trò bạo lực bèn thốt lên: "Anh Tề Bạch..."

Dương Hỏa cau mày nhìn tên thanh niên xa lạ vừa đánh mình rồi nhìn về cô gái bondage nọ.

Người quen?!

Cậu thanh niên đứng trước mắt hắn trạc tuổi 20, cao hơn anh một cái đầu.

Anh chàng mặc áo thun trắng đơn giản, quần Jeans đen, xem chừng cũng là người có học thức.

Nhưng biểu cảm gương mặt thì có hơi gay gắt một chút, ánh mắt long sồng sộc, đầu mày nhíu chặt như sắp gϊếŧ người.

Có vẻ như còn đang hận cú đấm vừa nãy rơi trên má hắn còn quá nhẹ.

Anh ta manh động tóm lấy cổ áo hắn, gằn lên từng tiếng: "Mẹ kiếp thằng khốn, dám đυ.ng tới em gái tao!"

Dương Hỏa không hề nào núng, vừa định bồi trả lại một cú đấm thì Tiểu Nhiễm đã cất giọng hối hả van nài: "Xin hai anh dừng tay đi mà... Hiểu lầm rồi!"