Chương 11: Hoa nở hoa tàn

Linh lực bọn họ tuy rằng thấp kém, nhưng mà "Phù linh khóa" cũng không đến nỗi vô dụng như vậy chứ?

Mục Trường Đình mạnh quay đầu lại, chỉ thấy phía sau tối thui như mực lại vắng vẻ yên tĩnh, trái tim còn treo ngược lên chưa rơi xuống, lại thấy Hình Ngọc Sinh giống như bị ai đó ngáng chân vậy, cả người ngã nhào xuống đất!

Mục Trường Đình nhào qua kéo y lại, lúc này mới nhìn rõ, tay yêu quái đang nắm chặc cổ chân Hình Ngọc Sinh! Muốn kéo y trở về căn phòng đá kia! "Phù linh khóa" không có mất tác dụng, thân thể yêu quái quả thật đã bị vây ở tại chỗ cũ không thể động đậy, mà tay thì vẫn có thể hoạt động!

Mục Trường Đình nghĩ thông suốt điểm này, hắn quyết định thật nhanh thả Hình Ngọc Sinh ra, nhẹ nhàng nhảy lên trên vách đá, mượn sức mạnh vách tường bay vọt lên, thả người đánh về phía Hình Ngọc Sinh, hắn quát to một tiếng, dùng sức vung trường kiếm!

Lần này hắn dùng hết mười phần khí lực, thậm chí vận chuyển linh lực còn sót lại trong cơ thể, chỉ thấy ánh kiếm chợt lóe, một cái tay của yêu quái bị hắn chém xuống! Phía cuối hành lang lập tức truyền đến tiếng kêu thảm thiết!

Mục Trường Đình thở hổn hển, mệt mỏi đứng lên, lại đỡ Hình Ngọc Sinh dậy.

Hình Ngọc Sinh vẫn luôn không nói tiếng nào, nhưng mà Mục Trường Đình vẫn từ trong hơi thở ẩn nhẫn của y mà suy đoán được y bị thương. Dựa vào linh lực đốt cháy ngọn lửa trong lòng bàn tay ngọn lửa vừa mới chuyển động một lát liền dập tắt, Mục Trường Đình thử lật bàn tay mấy lần, ngọn lửa cũng không thể cháy lên, Hình Ngọc Sinh thấp giọng nói: "Đừng kéo dài thời gian nữa, đi thôi, ta không sao."

Mục Trường Đình cau mày nói: "Ngươi cho ta nhìn vết thương của ngươi một chút đi, cổ của ta đã bị âm khí của nàng đốt đen, chân của ngươi không thể không có chuyện gì được. Nhanh lên nào!"

Hình Ngọc Sinh không lay chuyển được hắn, lòng bàn tay liền đốt lên một ngọn lửa, Mục Trường Đình vén ống quần của y lên nhìn, không nhịn được cười khổ: "Xem ra nàng thật sự rất tức giận, lần này ra tay vô cùng ác độc, ngươi xem nửa cái chân của ngươi đều đen đến không thể nhìn ra."

Mục Trường Đình khổ não nói: "Vậy ngươi... Còn có thể đi được không?"

Hình Ngọc Sinh cắn răng nói: "Có thể."

Âm khí thiêu đốt không phải là đùa giỡn, nặng thì bị âm khí ăn mòn, thất khiếu chảy máu mà chết, nhẹ thì giống như là Mục Trường Đình vậy, gần như là mỗi thời mỗi khắc đều cảm giác được da dẻ trên cổ mình càng ngày càng đau, mà đau rát này giống như là đang ở trên giá nướng vậy.

Hắn tự đặt mình vào hoàn cảnh của người khác nghĩ, Hình Ngọc Sinh đau nhức bao nhiêu, Mục Trường Đình đoán chừng có thể tưởng tượng được.

Với tính tình lãnh đạm kỳ quặc của Hình Ngọc Sinh, cũng đừng hy vọng y nói cho hắn biết chỗ nào đau đến không chịu được, hiện tại cho dù y không đi được y cũng sẽ cứng rắn chống đỡ tiếp tục đi. Mục Trường Đình ở trong lòng thở dài một hơi, xoay người ngồi xổm xuống nói: "Lên đi, ta cõng ngươi đi."

Hình Ngọc Sinh mím môi không nói, Mục Trường Đình mới lười để y kéo dài thời gian nữa, cánh tay chụp tới, trực tiếp kéo y ngã lên trên lưng mình.

Hình Ngọc Sinh thoạt nhìn cao cao gầy gò, thật ra thì vẫn rất nặng, Mục Trường Đình bị y đè tới lung lay hai, ba bước mới đứng vững.

Hình Ngọc Sinh ban đầu còn giãy dụa muốn xuống đất, bị Mục Trường Đình cười nói một câu: "Ngươi là cô nương sao? Cõng ngươi một chút lẽ nào liền muốn lấy thân báo đáp?"

Hình Ngọc Sinh nghe xong, đột nhiên bất động, thậm chí nắm thật chặt bả vai hắn.

Mục Trường Đình cõng y, chỉ vài bước đầu đã đi không vững, sau khi quen với trọng lượng trên lưng, hắn vận dụng hết chút sức còn lại, sau đó bước nhanh như bay.

Mắt thấy sắp đi tới cửa động rơi xuống, phía trước lại lờ mờ có một người đang đứng.

Mục Trường Đình sợ đến nỗi trái tim nhảy ra khỏi l*иg ngực, vội vã nhẹ giọng kêu lên: "Mau nhìn xem, thứ phía trước là cái gì? Tại sao ta lại nhìn như là nữ nhân kia..."

Giọng nói của Hình Ngọc Sinh đột nhiên trầm xuống: "Là nàng."

Mục Trường Đình cảnh giác dừng lại, không tiếp tục tới gần, giọng nói của nữ nhân âm nhu lại vang vọng bên trong hành lang: "Lại đây đi! Ta đã chờ các ngươi ở chỗ này rất lâu rồi!"

Hình Ngọc Sinh nhảy xuống, một tay chống ở vách tường giữ vững thân thể, một tay đặt ở trên thân kiếm.

Vẻ mặt yêu quái lộ vẻ thống khổ, cánh tay bị chém đứt lúc này lại lần nữa mọc ra, chỉ nghe giọng nàng căm hận nói: "Tại sao! Tại sao mỗi người các ngươi đều muốn bắt nạt ta! Gạt ta! Rốt cuộc thì ta có lỗi gì với các ngươi chứ!"

Nàng đột nhiên lắc mình đến trước mặt hai người, thân ảnh nhanh như chớp, bọn họ muốn vung kiếm chặn lại nhưng không kịp, hai tay yêu quái tìm tòi, trong nháy mắt cắm vào trong l*иg ngực của hai người, nắm lấy trái tim!

Mục Trường Đình gần như có thể cảm giác được trái tim của mình đang bị nàng nắm ở trong lòng bàn tay, thống khổ thoáng chốc dâng lên toàn thân!

Ngay lúc Mục Trường Đình cho rằng hôm nay mình sẽ phải chết ở chỗ này, tay của yêu quái đột nhiên chợt dừng động tác, Mục Trường Đình mở mắt nhìn lại, chỉ thấy hai mắt của nàng đột nhiên trừng lớn, vẻ mặt không thể tin nhìn xuống dưới.

Chỉ thấy thân thể của nàng bị ngàn vạn sợi chỉ bạc màu trắng không thấy rõ đâm thủng, cả người bị kim quang bao phủ, giống như bị thiêu đốt đến mức không chịu được, ngay cả sắc mặt cũng trở nên nhăn nhó.

... Đó là phất trần của Thẩm Nghi!

Trong lòng Mục Trường Đình thở phào nhẹ nhõm thật sâu, hai giáo tập sư trưởng chạy tới cứu hai người bọn họ từ trong tay của yêu quái.

Khương Viễn Cần vội vã an bài đệ tử chăm sóc bọn họ, rồi cùng Thẩm Nghi bày trận.

Hắn nhanh chóng lấy từ trong túi càn khôn ra một cái kính bát quái bằng đồng giơ lên thật cao, bọn họ cùng Thẩm Nghi hợp lại thành một tư thế hình tam giác.

Kính bát quái bằng đồng có thể tập trung linh lực lại, yêu quái đau đến mức quỳ xuống, lục phủ ngũ tạng bị thiêu đốt thống khổ khiến cho nàng không chịu được kịch liệt giãy giụa.

Nàng đã nhiều năm hút tinh khí người phàm, dùng âm khí nuôi dưỡng bản thân lớn mạnh đến mức này, vốn rất khó đối phó.

Dù là có Thẩm Nghi gánh một trận, trên mặt cũng toát mồ hôi, chỉ thấy sắc mặt hắn nghiêm nghị, thấp giọng quát lên: "Còn không mau ra tay!"

Thiếu gia Phạm gia từ trong hàng đệ tử đi ra, trong tay rõ ràng mang theo một trường kiếm dùng mực đỏ viết đầy thần chú.

Thư sinh này vẫn luôn nhu nhược chùn bước, lúc này lại như dũng sĩ vượt mọi chông gai đi đến, rốt cục đi tới trước mặt cô nương mà hắn yêu mến, hắn ôn nhu đưa tay khẽ xoa xoa hai gò má của nàng, ôn nhu nói nhỏ: "Thuận nương, nhiều năm qua là ta có lỗi với ngươi, phụ lòng ngươi. Ta vẫn luôn biết ngươi hận ta, không sao, ta nguyện ý dùng đời đời kiếp kiếp trả nợ ngươi."

Hắn nhẹ nhàng nâng tay ôm lấy nàng, giống như làm như vậy có thể giảm bớt một chút thống khổ cho nàng vậy.

Trường kiếm không chút dấu hiệu từ phía sau lưng đột nhiên đâm xuyên qua bụng yêu quái, lại trực tiếp đâm xuyên qua thân thể của hắn!

Khương Viễn Cần ngẩn người, muốn đi lên kéo hắn đã không kịp...

Hô hấp của thiếu gia Phạm gia hơi ngừng lại, khóe miệng chậm rãi chảy xuống một dòng màu tươi, đau đớn nhìn nữ nhân điên cuồng giằng co trong l*иg ngực của hắn, hắn lại dùng hết khí lực cả đời vững vàng ôm lấy nàng, ôn nhu nói: "Rất nhanh, rất nhanh, sẽ hết đau, ngoan."

"Còn nhớ chúng ta ở dưới tàng cây hoa đào tự định chung thân chứ?"

"Hoa đào rực rỡ, năm ấy ngươi đứng ở dưới cây đào, đỏ mặt cười nói với ta, hoa đào thật là đẹp. Nhưng mà trong lòng ta nghĩ, hy vọng có thể hàng tháng hàng năm cùng ngươi nhìn hết hoa đào trong thiên hạ. Ta còn muốn ở giữa sân nhà chúng ta gieo trồng một cây đào, chờ chúng ta có con trai có con gái, ta liền nói cho chúng nó biết, mẫu thân các ngươi thích nhất là hoa đào..."

Yêu quái đột nhiên nhắm mắt lại, nước mắt rơi như mưa: "Cây đào trong sân đã sớm khô héo sao?"

Thiếu gia Phạm gia ngơ ngác, nhàn nhạt cười rộ lên: "Ngươi không phát hiện sao? Ta một lần nữa lại trồng một gốc cây a, năm sau, năm sau nhất định sẽ nẩy mầm đâm cành, khỏe mạnh lớn lên..."

Yêu quái dừng một chút, cắn răng nói: "Ta hận ngươi!"

Thiếu gia Phạm gia nhắm mắt lại, giống như là muốn chìm vào trong giấc ngủ vậy: "Ừ, ta biết."

Yêu quái cao giọng khóc lớn: "Ta hận ngươi a, ta hận ngươi! Vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ngươi!"

Âm thanh thiếu gia Phạm gia dần dần nhỏ lại: "Vĩnh viễn... Hận ta đi..."

Dưới cây hoa đào, nữ tử trẻ tuổi quay đầu lại, ngọt ngào nở nụ cười: "Phạm Lang, ta muốn một đóa trên cao nhất kia!"

Khóe miệng Yêu quái ôn nhu nhếch lên, thấp giọng nỉ non: "Phạm Lang... Ta nghe thấy được... hương vị hoa đào..."

Tay hắn giống như không còn lực chậm rãi buông xuống, bọn họ chặt chẽ tựa sát vào nhau, thâm tình gắn bó giống như năm đó.

Lúc Mục Trường Đình tỉnh lại, trời đã hoàng hôn, ánh chiều tà thiêu đỏ tầng tầng mây bay.

Gió nhẹ từ một bên cánh cửa sổ nhẹ nhàng bay vào, hết thảy đều bình thản yên tĩnh phảng phất như chưa từng có bất kỳ tinh phong huyết vũ vậy.

Phó Tức Phong đẩy cửa tiến vào, liền nhìn thấy Mục Trường Đình đang nằm ở trên giường nhìn bầu trời đến ngẩn người. Cai khay trên tay hắn có một bát cháo trắng, một đĩa mướp đắng xào.

Đem đồ ăn đặt lên bàn, hắn ung dung đi tới, giơ tay hươ hươ trước mặt Mục Trường Đình: "Một lần đi tới quỷ môn quan, bị dọa sợ đến cháng váng rồi sao?"

Mục Trường Đình thoáng hoàn hồn, than thở: "Ta chỉ là đang suy nghĩ, Phạm Thiếu phu nhân đối với trượng phu nàng rốt cuộc là yêu hay là hận? Nếu thật sự hận hắn, vì sao lúc chết ở trong l*иg ngực của hắn, vẻ mặt của nàng lại ôn nhu như vậy... Vẫn là yêu hận đều có đi."

Phó Tức Phong ngồi ở bên cạnh bàn, kêu hắn đi qua ăn cơm, cười trêu nói: "Ngươi nghĩ nhiều như vậy làm gì? Dù sao cả đời này của ngươi vẫn không có cơ hội hiểu rõ."

Mục Trường Đình ngạc nhiên nói: "Vì sao?"

Phó Tức Phong hừ một tiếng: "Hiểu biết quá kém."

Mục Trường Đình bị hắn đá xoáy, vẻ ưu sầu trên mặt không tăng thêm được, ngược lại biến mất không thấy tăm hơi.

Mục Trường Đình đứng dậy một bên đi giày, một bên cười nói với hắn: "Chậc chậc chậ, hiểu biết của ngươi cao, hiểu biết của ngươi cao đến nỗi mỗi lần có tiểu cô nương lén lút ái mộ ngươi, ngươi đều mắt lạnh trừng người ta."

Phó Tức Phong đáp : "Ngươi thì biết cái gì."

Mục Trường Đình đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, đầu hàng nói: "Ta không biết, cũng là "Phó đại ca" đều đúng, tiểu đệ ta bái phục chịu thua." Hắn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, liền cười rộ lên, mắt chớp chớp giống như vầng trăng non, vẻ mặt mong đợi, "Aiz, chỉ có điều nếu như sau này ta cũng gặp gỡ được một đạo lữ cùng chung chí hướng, ta nhất định sẽ đối đãi nàng thật tốt thật tốt, nàng muốn bầu trời sao? Hái sao trời! Muốn bầu trời mặt trăng? Hái mặt trăng!"

Tay Phó Tức Phong đang bày ra chén dĩa hơi dừng lại một chút, lập tức cười nhạt, đem đũa thô lỗ nhét vào trong tay hắn, nói: "Nằm mơ giữa ban ngày, ngươi ăn đi!"

Mục Trường Đình cười hắc hắc, vùi đầu ăn.

Ăn hai miếng, hắn liền kháng nghị: "Tại sao không có thịt! Người bị thương có đãi ngộ như vậy sao!"

Phó Tức Phong cúi đầu uống một hớp trà, châm chọc nói: "Ngươi là sâu thịt chuyển thế đầu thai sao? Tích..."

Mục Trường Đình vội vã kêu ngừng: "Aiz! Ngươi tuyệt đối đừng có nói với ta chuyện tích cốc nữa, nói nữa đừng trách ta trở mặt."

Phó Tức Phong: "..."

Rốt cuộc ăn no một bụng, Mục Trường Đình liền tiến đến trước gương sờ cổ nhìn. Vết thương đã bắt đầu kết vảy, âm khí đã trừ, màu sắc đã đỏ tươi bình thường.

Mục Trường Đình cao hứng không ít, chợt nhớ tới một người, liền hỏi: "Hình Ngọc Sinh không có sao chứ? Chân của y bị thương còn nặng hơn ta nhiều."

Phó Tức Phong nhíu mày đáp: "Ngươi ít quan tâm tới y đi, Khương sư trưởng đang chăm sóc cho y." Dừng một chút, hắn lại nói, "Đúng rồi, Lâm Kiến chết rồi, tử trạng rất là khủng bố, ngươi biết không?"

Trong lòng Mục Trường Đình căng thẳng, vì đưa lưng về phía Phó Tức Phong, không cách nào thấy rõ biến hóa rất nhỏ trên mặt hắn.

Mục Trường Đình biết Phó Tức Phong cẩn thận lại khôn khéo, không nhịn được dùng tiếng cười che giấu căng thẳng: "Ngươi cũng đừng nói nữa, ta nghĩ đến đều muốn ói đây, nữ nhân điên lên thật sự là đáng sợ, lại chém hắn hơn một ngàn đao."

Phó Tức Phong trầm ngâm nói: "Vì sao nàng lại hận Lâm Kiến như thế?"

Lời nói dối đã nói ra, Mục Trường Đình muốn bịa chuyện đơn giản hơn: "Chỗ nào hận hắn chứ, chỉ là lời ta nói chọc giận nàng, nàng cố ý dằn vặt Lâm Kiến, muốn làm chúng ta sợ."

Phó Tức Phong gật gật đầu, không hỏi lại nữa, Mục Trường Đình vội vàng mang trọng tâm câu chuyện dời đi.

Trong lòng hắn tính toán chuyện này sớm muộn gì cũng phải khai báo, đã chết một người giáo tập sư trưởng không thể tùy tiện giấu giếm là có thể trót lọt được. Cũng không biết kẻ ngu si Hình Ngọc Sinh kia rốt cuộc đã khai báo như thế nào, vạn nhất khẩu cung của hai người không giống liền không xong...

Mục Trường Đình lo lắng sốt ruột, đem từng chi tiết nhỏ của lời nói dối hoàn thiện ở trong đầu.

Quả nhiên, đến buổi tối, Thẩm Nghi biết được hắn đã tỉnh, liền gọi hắn đi qua hỏi.

Mục Trường Đình đang cùng Phó Tức Phong nói những thứ căn bản để bổ sung lại, bao gồm chuyện bọn họ làm sao theo dõi Lâm Kiến, rồi lại làm sao ở bên ngoài bất ngờ rơi xuống mật thất, sau đó lại như thế nào dụ cho yêu quái kia nói ra chuyện xưa của nàng kéo dài thời gian, chỉ là lúc nói đến chuyện Lâm Kiến bị lăng trì, thì đem tất cả nước bẩn đều giội đến trên người yêu quái.

Giả dụ như, đầu tiên là yêu quái bắt hai người bọn họ, vốn muốn bóp chết Mục Trường Đình trước tiên, sau đó Mục Trường Đình nói khích nàng, nàng kết luận nhóm Thẩm Nghi bị nhốt ở trong mê hồn trận không ra được, nên liền thay đổi chủ ý, muốn mượn việc dằn vặt Lâm Kiến, khiến hai người bọn họ thần phục nàng.

Mục Trường Đình nói xong những chuyện này, đôi mắt không dám chuyển loạn, gắt gao nhìn chằm chằm dưới đất, trong lòng khẩn trương đến mức trái tim đập bang bang.

Vậy mà sau khi Thẩm Nghi nghe xong, cái gì cũng không hỏi liền để hắn đi trở về.