Chương 12: Cô tịch

Trên đường trở về, Mục Trường Đình càng nghĩ càng không yên lòng, liền đi nghe ngóng về nơi ở của Hình Ngọc Sinh, bước chân khẽ chuyển một cái liền đi về phía phòng của y. Nếu không phải sau khi tỉnh lại, Phó Tức Phong luôn luôn ở bên phòng của hắn không đi, trước khi đi gặp mặt Thẩm Nghi, hắn còn có thể tìm cơ hội gặp Hình Ngọc Sinh tìm biện pháp, cũng không đến nỗi hoang mang giống như lúc này.

Có lẽ bởi vì hai người đều bị thương, Thẩm Nghi cố ý dặn dò, để những đệ tử khác chịu khó nhường ra một căn phòng, để bọn họ có thể dưỡng thương tốt hơn. Mục Trường Đình ở vẫn là căn phòng ban đầu ở chung cùng Hình Ngọc Sinh, mà Hình Ngọc Sinh lúc này lại chuyển tới căn phòng của Khương Viễn Cần ở cách vách.

Đi tới trước cửa, vừa vặn gặp Khương Viễn Cần đóng cửa đi ra, Mục Trường Đình gấp gáp bước hai bước, tiến lên thi lễ một cái, kính cẩn kêu một tiếng Khương sư trưởng. Khương Viễn Cần nhìn sắc mặt của hắn đã khá hơn nhiều, liền ôn hòa cười: "Thân thể ngươi khôi phục rất nhanh, nhưng mà vẫn phải chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút."

Mục Trường Đình cười đáp: "Vâng, đa tạ sư trưởng quan tâm."

Khương Viễn Cần gật gật đầu, cười nói: "Ngươi tới xem Ngọc Sinh sao? Y bị thương nặng hơn ngươi một chút, tinh thần lại có chút tổn thương, đêm qua liên tục sốt cao không giảm, lúc này vừa mới tỉnh lại không bao lâu."

Mục Trường Đình lấy làm kinh hãi: "Vậy y đã hết sốt chưa?"

Khương Viễn Cần nói: "Yên tâm đi, nhiệt độ đã hạ, không có gì đáng lo ngại, ta đang muốn đi nhà bếp lấy một ít thức ăn cho y đây."

Mục Trường Đình lúc nào thấy qua sư trưởng bình dị gần gũi như thế, thấy hắn cực nhọc ngày đêm lại chăm sóc Hình Ngọc Sinh không thể yên ổn nghỉ ngơi được, dưới vành mắt thậm chí còn có một vòng xanh đen, hảo ý với hắn lại càng tăng lên, Mục Trường Đình vội nói để tự mình đi.

Nhưng Khương Viễn Cần chỉ cười cười, thương cảm thân thể hắn vừa mới khỏe lại, không muốn hắn làm việc quá sức.

Mục Trường Đình đứng ở trước cửa phòng, nhìn bóng lưng Khương Viễn Cần đi xa, không nhịn được khẽ mỉm cười.

Kỳ thực trên đời này vẫn có nhiều người tốt, người cặn bả như Lâm Kiến dù sao cũng là số ít đi...

Hình Ngọc Sinh vẫn chưa tỉnh lại, tự nhiên là không có cơ hội để hỏi, trong lòng Mục Trường Đình nhất thời thở phào nhẹ nhõm, lúc này ngược lại rất là vui mừng bệnh này của Hình Ngọc Sinh tới kịp thời.

Mục Trường Đình gõ cửa một cái, đợi hồi lâu, thấy không có người lên tiếng đáp, liền đẩy cửa đi vào.

Mái tóc đen nhánh của thiếu niên trải rộng, hai má ửng đỏ, tiếng hít thở nhẹ nhàng, có vẻ như đang ngủ say. Y ngoan ngoãn nằm như thế, ngược lại ít đi một chút lạnh lùng, nhiều hơn một chút nhu hòa.

Mục Trường Đình ngồi ở bên giường đầy hứng thú nhìn một hồi, giơ tay muốn sờ lên cái trán trơn bóng của Hình Ngọc Sinh.

Vậy mà tay vừa mới chạm vào, cổ tay đột nhiên bị người vững vàng bắt được, Hình Ngọc Sinh mở mắt ra, mặt không thay đổi nhìn hắn. Mục Trường Đình đau đến mặt cũng nhăn lại, oán thầm nói, ngón tay của y làm bằng sắt sao! Sao lại thích nắm người như vậy!

Ánh mắt Hình Ngọc Sinh có chút mê man, giống như vẫn chưa nhận ra người trước mắt là ai.

Mãi đến khi Mục Trường Đình đau đến mức nhe răng nhếch miệng, y mới tỉnh lại một chút, vội vàng thả người, mím mím môi, muốn ngồi dậy.

Mục Trường Đình giúp đỡ y một chút, thậm chí săn sóc giúp kéo chăn mền bị tụt xuống lên một chút, nửa thật nửa giả oán giận nói: "Ta nói, ngươi ngủ một giấc cũng cẩn thận như thế? Là sợ ta cướp tiền hay là cướp sắc đây?"

Hình Ngọc Sinh rũ mắt xuống, lông mi nhỏ dài rũ xuống che lấp hết thảy cảm xúc.

Hình Ngọc Sinh thấp giọng nói: "Ta vừa nãy... Gặp phải một cơn ác mộng, cho nên có chút phản ứng quá mức, xin lỗi."

Mục Trường Đình hiếu kỳ hỏi: "Ác mộng gì vậy?"

Hình Ngọc Sinh im lặng không nói, Mục Trường Đình cũng không thèm để ý, hắn chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi.

Hai bên trầm mặc, Mục Trường Đình trừng mắt nhìn, đột nhiên giơ tay về phía trán của Hình Ngọc Sinh, một tay để ở trên trán mình kiểm tra, lập tức cười gật gật đầu: "Ừm, quả nhiên là đã hạ sốt."

Hình Ngọc Sinh ngẩn người, cái tay ấm áp mềm mại trên trán đã rút về, nhanh đến mức dường như đó là ảo giác của y.

Mục Trường Đình nói: "Đúng rồi, có một chuyện nghiêm túc muốn nói với ngươi, liên quan tới nguyên nhân cái chết của Lâm Kiến, Huyền Nguyệt tôn vừa nãy đã tìm ta hỏi rồi." Hình Ngọc Sinh rũ mắt suy nghĩ, biểu tình gì cũng đều không có, thoạt nhìn giống như không quan tâm chút nào, nhưng nếu cẩn thận nhìn lại, sẽ phát hiện hai tay của y nắm chặt, dùng sức đến mức khớp xương cũng thấy rõ.

Mục Trường Đình cũng không nói gì, chỉ đem chuyện mình nói với Thẩm Nghi kể lại một lần cho Hình Ngọc Sinh nghe, cũng cẩn thận căn dặn y nếu như lại có người vặn hỏi y, nhất định không được để lộ tẩy.

Khi Hình Ngọc Sinh nghe được Lâm Kiến là do yêu quái ra tay lăng trì mà chết, liền ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn.

Mục Trường Đình nói đến mức nước bọt cũng sắp khô, lại thấy y vẫn là bộ dáng này, liền thâm thúy nói: "Ngươi nhìn chằm chằm mặt ta thì sẽ mọc ra hoa sao? Ngươi rốt cuộc có nghe rõ hay không, nhớ kỹ những chi tiết ta đã nói với ngươi chứ?"

Hình Ngọc Sinh liếc mắt sang bên, ừ một tiếng, giọng nói có chút lành lạnh: "Vì sao ngươi phải giấu giếm thay ta?"

Mục Trường Đình nghiêng đầu, thật giống như đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, đôi mắt ở dưới ánh nến hiện ra ánh sáng rực rỡ.

Đôi môi hắn khẽ nhếch, Hình Ngọc Sinh thoáng chốc khẩn trương lên, nào biết sau một khắc kia Mục Trường Đình chợt nhíu nhíu mày, ngón tay trỏ chặn ở đôi môi, làm một động tác đừng lên tiếng.

Giọng nói líu ríu của thiếu niên từ xa đến gần, thỉnh thoảng lẫn lộn tiếng cười sủng nịnh của Khương Viễn Cần.

Mãi đến khi đi tới trước cửa, hai người mới giảm nhẹ bước chân, tiếng gõ cửa phòng vang lên.

Mục Trường Đình đi ra mở cửa, Khương Viễn Cần dẫn theo thiếu niên vẻ mặt đơn thuần khả ái luôn theo chân phía sau hắn đi tới, hắn nhìn Hình Ngọc Sinh một chút, rồi cười nói: "Ăn một chút gì đi, ta đã tự mình xuống bếp nấu cháo, còn có chút rau nữa này."

Mục Trường Đình đi tới nhìn, con sâu tham ăn trong bụng liền rục rịch muốn ngóc đầu dậy, trên đậu phụ non có một chút tương, lại bỏ thêm chút hành thái, nhìn đẹp mắt lại ngon miệng. Mặt khác còn có, chính là dưa chuột thoạt nhìn thơm ngon vô cùng.

Mặc dù không có thịt, nhưng so với mướp đắng xào mà hắn ăn, có thể khiến cho người ta sinh ra ý muốn thèm ăn hơn.

Tiểu thiếu niên tên là Chu Trĩ, lúc này hắn đang nghiêng đầu nghiêm túc nhìn Hình Ngọc Sinh đang đưa từng miếng từng miếng thức ăn vào trong miệng, vẻ mặt hâm mộ, trên mặt viết "Ăn thật ngon".

Vẻ mặt Khương Viễn Cần bất đắc dĩ, giả bộ tức giận: "Lại đây ngồi xuống, như ngươi vậy thì người ta làm sao mà ăn được chứ."

Chu Trĩ phồng má, mắt long lanh nhìn Hình Ngọc Sinh: "Thế nào? Ăn ngon không?"

Hình Ngọc Sinh: "..."

Khương Viễn Cần nói: "Ăn không ngon, ngươi đừng nên ăn."

Chu Trĩ mở to hai mắt, lắc lắc đầu, ủy khuất nói: "Ta không muốn ăn!" Còn chưa nói hết, đã nghe bụng hắn phát ra âm thanh "Ùng ục", Chu Trĩ kêu ai nha một tiếng, c ôm cái bụng bán đứng hắn, hai gò má đỏ rực.

Tất cả mọi người bị hắn chọc cười, trong căn phòng liền truyền đến tiếng cười cười nói nói, trước nay chưa từng hòa thuận vui vẻ.

Vì lần này phải chăm sóc đệ tử bị thương, bọn họ đã ở lại Phạm phủ nghỉ ngơi một ngày, đợi đến khi tinh thần của tất cả mọi người đều khôi phục, mới xuất phát quay về phái Thanh Tâm.

Vào ngày bọn họ xuất phát lên đường, những lão nhân gia tộc Phạm gia nghe tin mà đến, đồng thời còn dẫn theo một hài tử bà con xa đến cho làm con nuôi, nửa đoạn phía trước là đang ai thán tại sao lại phát sinh chuyện như thế, nửa đoạn phía sau là lôi kéo lão phu nhân Phạm gia thần trí đã không còn minh mẫn đang nói liên miên cằn nhằn hồi lâu để tiếp tục xử lý mọi chuyện, lão phu nhân trước sau vẫn thờ ơ không nhúc nhích.

Cuối cùng, bọn họ đẩy hài tử nhút nhát đến trước mặt nàng, nói: "Sau này hắn sẽ là nhi tử của ngươi, nhanh, mau kêu nương đi."

Tiểu hài tử không lên tiếng, lão phu nhân nghe thấy hai chữ "Nhi tử", sắc mặt khẽ thay đổi, rồi đột nhiên gào khóc lên.

Mục Trường Đình ngồi ở trên ngựa, quay đầu nhìn lại phủ đệ Phạm phủ đắm chìm trong nắng sớm, bỗng nhiên trong lòng sinh ra một cảm giác bi thương.

Phó Tức Phong cưỡi ngựa đi cách một khoảng, thấy người không đuổi tới, liền quay đầu lại gọi hắn: "Trường Đình! Làm gì ngẩn ra vậy? Đi mau thôi!"

Mục Trường Đình cười đáp lại một tiếng, giục ngựa đuổi theo bọn họ.

Khương Viễn Cần nhìn Mục Trường Đình đang cưỡi ngựa sóng vai với Phó Tức Phong ở phía xa, lại nhìn Hình ngọc Sinh bị rớt lại phía sau bọn họ một khoảng, vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần, hắn quay đầu nói với Thẩm Nghi: "Ta cảm thấy... Lâm Kiến chết giống như là có ẩn tình khác. Đương nhiên, cũng chỉ là suy đoán của ta mà thôi. Ta đã nhìn qua vết thương trên người Lâm Kiến, vết thương càng giống như là do linh lực điều khiển kiếm khí..."

Thẩm Nghi rủ mi mắt xuống, ngồi ở trên ngựa vẫn là dáng vẻ buồn ngủ như cũ, gió mát thổi lên áo bào của hắn, cơ hồ giống như là muốn đem thân thể khô gầy của hắn thổi ngã.

Thật lâu Thẩm Nghi cũng không có phản ứng lại, lúc Khương Viễn Cần cho rằng hắn sẽ không đáp lại mình, giọng nói nhàn nhạt lại vang lên bên tai: "Việc này không cần truy cứu nữa, chấm dứt ở đây đi."

Khương Viễn Cần ngẩn người, rất nhanh vuốt cằm nói: "Ta hiểu được."

Hắn có thể phát hiện chi tiết nhỏ, tất nhiên Thẩm Nghi sẽ phát hiện ra sớm hơn hắn, nhưng mà hắn chỉ gọi Mục Trường Đình đi qua hỏi một lần, cũng không nói ra chuyện này. Thái độ của hắn đối với chuyện này là gì, không cần nói cũng biết.

Lần này đường về, bọn họ đi chậm hơn so với lúc trước rất nhiều, bởi vì còn phải mang theo thi thể Lâm Kiến trở lại an táng.

Bọn họ vừa về tới phái Thanh Tâm, tin tức Lâm Kiến bỏ mình liền sôi sùng sục truyền ra, Thẩm Nghi tự đi bái kiến chưởng môn tiên tôn, ước chừng khoảng một canh giờ mới ra ngoài.

Sau đó, Thẩm Nghi tự mình thổi một bản cầu siêu cho Lâm Kiến, tiến hành nghi thức hỏa táng. Tro cốt sau khi được trừ uế ở trong sơn cốc phái Thanh Tâm thì được rải ở trong khe suối, theo dòng suối chảy ra sông lớn. Đây là phương pháp an táng đệ tử phái Thanh Tâm thường thấy nhất, ngụ ý là trở về với trời đất.

Toàn bộ đệ tử Thần Nhạc cung có mặt để chia buồn, chỉ là phần lớn vẻ mặt của đệ tử là thẫn thờ, chỉ có một số ít đệ tử không hề quen biết với Lâm Kiến, sắc mặt lộ vẻ bi thương.

Tang lễ qua đi, các đệ tử lần lượt đi về hướng Thần Nhạc cung.

Mục Trường Đình đưa mắt nhìn bốn phía, nhìn thấy Hình Ngọc Sinh một mình đi ở phía trước, vẫn là dáng vẻ cao cao thanh lãnh như vậy. Y mặc bộ y phục màu trắng, bội kiếm đeo bên hông khác với ngày xưa, trên vỏ kiếm điêu khắc hoa văn phức tạp, cực kỳ đặc biệt, giống như là một phù hiệu gia tộc.

Xem ra, y rốt cục đã lấy lại được bội kiếm của cha mẹ, cũng coi như là một chuyện tốt.

Mục Trường Đình cười cười, quay đầu đi, tiếp tục nói chuyện với Phó Tức Phong.

Thời điểm Hình Ngọc Sinh quay đầu lại, đúng lúc thấy bộ dáng bọn họ nói cười vui vẻ, người chung quanh đang ồn ào nói chuyện, sắc trời rất tốt, y liền lẳng lặng đứng ở trên thềm đá, chẳng biết tại sao, một loại cảm giác chưa bao giờ có, cảm giác cô đơn mãnh liệt bỗng nhiên từ đáy lòng xông ra, nhanh chóng lan tràn.

Lâm Kiến đã bỏ mình, những đệ tử trước kia do hắn dạy liền do Thẩm Nghi làm chủ, toàn bộ phân chia về chỗ hai người giáo tập sư trưởng. Có lẽ là vận khí tốt, Mục Trường Đình yên lặng cầu khẩn rốt cục có hiệu quả, hắn và Phó Tức Phong, Hình Ngọc Sinh đều được phân đến chỗ Khương Viễn Cần.

Mà lúc này, khoảng cách thi đấu tiên pháp thí luyện còn chưa đầy hai tháng.