Chương 6: Đấu võ mồm

Sau khi vào phòng, Mục Trường Đình đặt mông ngồi vào trên ghế tròn, trước tiên rót cho mình một ly nước uống ừng ực.

Hình Ngọc Sinh đem bọc hành lý đặt lên bàn, rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, Mục Trường Đình liền rót đầy một chén đẩy tới trước mặt y, thái độ vô cùng tùy ý, giống như bọn họ ở chung bình thường đều như vậy.

Đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng phủ lên cốc trà ấm, dần dần cũng ấm áp lên.

Hình Ngọc Sinh rũ mi mắt, đầu ngón tay hơi cong, nắm cốc trà càng chặt hơn, nơi trái tim dường như cũng bị nhiệt độ nóng đến bỏng rát như vậy mà yên lòng theo.

Mục Trường Đình duỗi thân thể lười nhác đứng lên, một bên mở tủ ở bên trong tìm kiếm, một bên càu nhàu nói: "Mệt chết ta, đêm nay cũng coi như là có thể ngủ ngon giấc. Aiz, chỉ có một cái giường, ngươi ngủ trên giường đi, ta trải chăn đệm nằm dưới đất."

Nói hồi lâu nhưng không thấy ai đáp lại, Mục Trường Đình không nhịn được liền quay đầu lại nói: "Ngươi có nghe ta mới vừa nói gì không?"

Thấy Hình Ngọc Sinh rốt cục ngẩng đầu nhìn hắn, Mục Trường Đình suy nghĩ một chút rồi cười giải thích: "Ngươi yên tâm, vừa nãy ta chỉ lừa bọn họ mà thôi, ta ngủ cũng không ngáy cũng không đá người, bình thường duy trì một tư thế ngủ đến sáng! Không phải ta khoác lác, ở Thần Nhạc cung bọn họ luôn thường giành ngủ bên cạnh ta!"

Câu nói sau cùng đặc biệt mặt dày nói ra, nhưng Mục Trường Đình từ đầu tới cuối mặt vẫn không biến sắc.

Vẻ mặt của hắn có thể nói là mặt mày hớn hở, khóe miệng Hình Ngọc Sinh không nhịn được cũng nhàn nhạt cong lên, ngay sau đó liền thấy Mục Trường Đình mở to hai mắt nhìn y, giống như là không thể tin được nói: Ngươi cũng biết cười?

Hình Ngọc Sinh không để ý tới hắn nữa, cúi đầu yên lặng uống nước.

Tâm tình Mục Trường Đình dường như không tệ, khẽ ngâm nga một ca khúc, rồi trải trên đất một cái chiếu trúc, lại ôm ra hai cái chăn vứt xuống đất, vén ống tay áo đang chuẩn bị trải giường chiếu.

Giọng nói lành lạnh của thiếu niên liền vang lên: "Ngươi còn ngại vết thương chưa đủ đau sao? Ta xem nào."

Dứt lời, Hình Ngọc Sinh liền bước tới ngồi xổm xuống, không nhanh không chậm mở chăn ra, tỉ mỉ trải chăn đệm dưới đất thật tốt.

Rõ ràng là quan tâm, tại sao từ trong miệng y nói ra lại là lãnh đạm như thế?

Mục Trường Đình nhếch miệng cười cười, lui về phía sau hai bước ngồi ở mép giường, hai chân nhàn nhã đong đưa.

Chợt hắn nhớ tới gì đó liền nâng cánh tay ngửi mùi mồ hôi trên người, rồi không nhịn được nhăn mũi: "Ai nha thúi chết đi được, đi ba ngày đường ngay cả chỗ tắm cũng không có. Ta đi tìm đại thúc quản gia xin một chậu nước nóng đây, tốt xấu gì cũng phải lau người, bằng không đêm nay nhất định sẽ ngủ không được."

"Chờ một chút." Hình Ngọc Sinh lấy bội kiếm, cùng đi ra cửa với hắn, vẻ mặt còn rất nghiêm túc, "Chúng ta cùng đi đi."

Mục Trường Đình vừa định nói không cần, chợt nhớ tới bây giờ đang ở Đan Phong trấn, chỗ này hết sức quỷ dị, vẫn là cẩn thận một chút không nên hành động một mình thì tốt hơn. Mục Trường Đình cười cười, thuận theo: "Được, đi thôi!"

Quản gia ở Tây Uyển, lúc mới thu xếp chỗ ở cũng chỉ cho bọn hắn đại khái một vị trí, Mục Trường Đình cũng chỉ có thể đoán mò mà đi đại về phía đó. Nếu có thể ở trên đường tình cờ gặp nha hoàn hay gã sai vặt là tốt rồi, nhưng dọc đường bọn hắn đi qua, toàn bộ Phạm phủ yên tĩnh không hề có một tiếng động, trên đường vắng vẻ, một người sống cũng không thấy.

Đèn l*иg màu đỏ đong đưa theo gió đêm, tiếng bước chân của hai người bọn họ nghe có vẻ vô cùng khoa trương.

Hiếm khi thấy được Mục Trường Đình đi trên đường lại yên lặng như vậy, Hình Ngọc Sinh không nhịn được hơi quay đầu nhìn Mục Trường Đình một cái, chỉ thấy ánh mắt hắn nhìn phía trước, đắc ý nhướng nhướng đôi lông mày, khóe miệng như có như không nhẹ nhàng nhướng lên, nhẹ giọng nói: "Ngươi sợ sao?"

Giọng nói Hình Ngọc Sinh bình thản: "Tại sao ta phải sợ?"

Mục Trường Đình ý vị thâm trường cười cười: "Ngươi không sợ, vậy ngươi luôn nhìn lén ta làm cái gì?"

Hình Ngọc Sinh chợt ngẩn ra, lập tức hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Ta đang nhìn xem ngươi có sợ hay không."

Mục Trường Đình nửa thật nửa giả nói: "Ta sợ, ngươi phải bảo vệ tốt cho ta nha!"

"Thuận can ba" một trong tuyệt kỹ của Mục Trường Đình luôn luôn là da mặt dày, ngay cả Phó Tức Phong cũng thường bị hắn làm cho không nói được gì.

Nào biết ánh mắt Hình Ngọc Sinh giật giật, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như trước, rồi lại vô cùng nghiêm túc "Ừ" một tiếng.

Mục Trường Đình không có người đùa giỡn chợt cảm thấy vô vị.

Chỉ là, nhìn thần sắc Hình Ngọc Sinh hẳn là thật sự nghĩ hắn sợ sao?

Hai người trầm mặc đi về phía trước một đoạn, Mục Trường Đình nhịn hồi lâu rốt cục không nhịn được nhỏ giọng nói: "Ta cho ngươi biết, trước đây ta thích nhất là xông vào nhà ma, thích nhất là kể chuyện ma quỷ! Ta kể chuyện ma, có thể được xem là thể loại đặc sắc nhất xuất hiện nhiều cảm xúc lên xuống nhất, khi còn bé Phó Tức Phong còn bị ta dọa đến hơn nửa tháng ngủ cũng phải thắp đèn, ngươi có muốn ta kể cho ngươi nghe hay không?"

Thấy hắn cố ý nói những lời này, Hình Ngọc Sinh thoáng cái liền hiểu được.

Hình Ngọc Sinh mím mím môi, lắc lắc đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn hắn, nói: "Không cần."

Mục Trường Đình hắc hắc cười: "Thế nào? Sợ sao?"

Hình Ngọc Sinh gật đầu, khẳng định nói: "Sợ."

Mục Trường Đình đang muốn cười y, chỉ nghe Hình Ngọc Sinh nhàn nhạt bổ sung thêm một câu: "Nhưng mà, là ta sợ ngươi tự hù sợ chính mình."

Mục Trường Đình: "..."

Cái tên này nếu không mặt lạnh như băng, thì khi mở lời liền nghẹn chết người.

Chuyển qua hành lang uốn khúc, Mục Trường Đình đang muốn đề nghị không đi về phía trước nữa, dù sao đã đi lâu như vậy rồi cũng không tìm được người, phía sau đường mòn hoa viên Củng Nguyệt Môn bỗng nhiên truyền đến giọng nữ tử rất nhỏ mà lại ngắt quãng.

Mục Trường Đình ngẩn người, phản ứng lại, tinh thần sôi trào, trên mặt phát ra khí thế nóng hừng hực.

Hình Ngọc Sinh thì lại nhíu nhíu mày, nhấc chân đi về hướng âm thanh phát ra, Mục Trường Đình thấy y như thế, trong nháy mắt cũng cảnh giác lên, từng bước đi theo sát phía sau Hình Ngọc Sinh.

Mục Trường Đình nín thở, mắt thấy đi tới Củng Nguyệt Môn càng ngày càng gần, sau vách đá đột nhiên xuất hiện một người!

Người kia quần áo xốc xếch, thấy hai người bọn họ cũng ngẩn người, hoảng loạn cúi đầu buộc lại dây lưng y phục, l*иg ngực trần trụi chợt hiện lên một vết thương rất sâu loang đầy vết máu. Đây không phải là vị đại thúc quản gia mà bọn họ tìm cả buổi tối sao!

Mục Trường Đình trợn mắt, lúng túng không biết nên nói cái gì cho phải.

Quản gia chắp tay cúi chào bọn họ, sắc mặt không được tự nhiên, thấp giọng nói: "Chào buổi tối hai vị tiểu đạo trưởng, tại sao hai vị không ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt, lại... Có chuyện gì sao?"

Mục Trường Đình cười cười: "Cũng không có gì, ta chỉ là muốn tìm ngài xin một chậu nước nóng để lau người một chút. Đêm đã khuya lại không muốn làm phiền đến gia chủ, chỉ có thể mặt dày tìm đến đại thúc quản gia nhờ giúp đỡ."

Quản gia khoát khoát tay, vội vàng nói: "Đã để tiểu đạo trưởng chê cười rồi, là ta tiếp đón không chu đáo, cái này phải nói nhà bếp nấu nước nóng rồi sẽ đưa qua cho các vị."

Mục Trường Đình thi lễ một cái, cười đáp: "Đã làm phiền rồi, cảm ơn đại thúc trước." Dừng một chút, Mục Trường Đình liền tò mò chỉ chỉ sân nhỏ phía sau Củng Nguyệt môn: "Đúng rồi, là ai ở phía sau Củng Nguyệt môn này?"

Quản gia thấp giọng nói: "Là Vương di nương mà thiếu gia của chúng ta mới nạp vào, chỉ có điều Vương di nương thích yên tĩnh, hai vị tiểu đạo trưởng nếu như không có chuyện gì, về sau không cần đi qua bên này."

Mục Trường Đình vội vàng nói: "Hiểu lầm, hiểu lầm rồi! Chúng ta chỉ muốn tìm đại thúc quản gia ngài, nhưng mà không biết đường, lúc này mới đi lạc sang hướng khác, về sau nhất định sẽ chú ý hơn!"

Quản gia gật gật đầu, mỉm cười nói: "Thì ra là như vậy. Sắc trời cũng không còn sớm nữa, hai vị tiểu đạo trưởng đi về trước đi, nước nấu xong ta sẽ lập tức kêu người đưa tới cho các vị."

Hai người quay người trở về đường cũ, quản gia vẫn đứng ở Củng Nguyệt môn híp mắt nhìn bọn họ đi xa.

Mục Trường Đình luôn cảm thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của hắn ở sau lưng, nổi lên một tầng da gà.

Nước nóng nhanh chóng được đưa đến, Mục Trường Đình cởϊ áσ ra, vui vẻ lau người.

Hình Ngọc Sinh ngồi ở trước bàn, đang trầm tư nhìn chằm chằm vào một điểm hư không, nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, y tùy ý lướt mắt nhìn thoáng qua rồi dừng lại trong chốc lát, đột nhiên y ngẩng đầu nhìn về phía Mục Trường Đình.

Giọt nước dọc theo thân thể trắng nõn của thiếu niên uốn lượn chảy xuống, phút chốc chảy qua cái mông vun cao, theo động tác hắn lau chùi, bám vào cơ bắp mỏng manh ở trên người, từng bắp thịt cũng theo hô hấp nhẹ nhàng mà lay động.

Trên lưng ngang dọc vết roi trải qua mấy ngày điều dưỡng, màu sắc đã nhạt đi rất nhiều, có thể chính vì như thế mà chập chờn dưới ánh nến, bóng dáng yên bình khiến nhiều người mơ tưởng.

Yết hầu Hình Ngọc Sinh giật giật một chút, y thậm chí có thể nghe thấy rõ được tiếng nuốt nước bọt "Ừng ực" vang lên.

Y bị dọa đến giật mình đứng lên, tiếng tim đập càng lúc càng nhanh, y chột dạ bỏ chạy ra cửa, bóng lưng hoảng loạn.

Mục Trường Đình nghe thấy động tĩnh, khó hiểu quay đầu lại, chỉ nhìn thấy cánh cửa phòng chập chờn lay động.

Hắn còn đang muốn hỏi y có muốn tắm một chút hay không, sao lại chạy đi rồi?

Mục Trường Đình bĩu môi, lấy ra một bộ áσ ɭóŧ sạch sẽ để thay, hắn vui vẻ nhìn qua chỗ chăn nệm mềm mại đã trải dưới đất một cái, thật muốn thở dài một hơi thoải mái, nếu như không phải vết thương trên lưng vẫn còn đau, thật sự hắn muốn lăn một vòng trên đó.

Cửa phòng còn mở, gió đêm thổi vào khiến Mục Trường Đình run lên, đang định bò dậy khép cửa lại, liền Hình Ngọc Sinh trở lại. Hai người liếc mắt nhìn nhau, Hình Ngọc Sinh rất không tự nhiên dời mắt, buồn bực nói: "Ngươi ngủ trên giường đi, ta ngủ trên chăn đệm dưới đất."

Mục Trường Đình cho rằng y đang khách khí với mình nên nói: "Không sao đâu, ta ngủ ở đây cũng rất thoải mái."

Hình Ngọc Sinh nhíu nhíu mày, nói: "Hàn khí trên đất rất nặng, vết thương trên người của ngươi còn chưa tốt lắm, đợi lát nữa nếu như phát sốt, hai chúng ta cũng khỏi ngủ luôn."

Thân thể Mục Trường Đình luôn luôn rất tốt, cũng không cho rằng bản thân yếu ớt như y nói, ngủ dưới sàn nhà sẽ sinh bệnh. Vì vậy hắn không nhúc nhích, thậm chí lấy chăn mền đắp xong xuôi, nhắm mắt lại, khẽ nói: "Ta mới không phát sốt, mau đi ngủ đi, cho ngươi ngủ trên giường còn không vui, phải không? Ta là vì thấy ngươi nhỏ tuổi hơn, nên ta kính già yêu trẻ a, có hiểu hay không?"

Vừa dứt lời, bên tai liền vang lên hai tiếng bước chân.

Ngay sau đó, chăn đột nhiên bị xốc lên, gió lạnh cũng thổi vào, Mục Trường Đình lạnh run lên. Ngươi con mẹ nó...

Đang chuẩn bị mở miệng chửi, bỗng nhiên, cả người bị ôm ngang!

Trên người thiếu niên lành lạnh, phảng phất mùi hương hoa mai lạnh lẽo nhàn nhạt, cả người linh hoạt.

Cảm giác thân thể bay bổng rất không chân thực, Mục Trường Đình mở to hai mắt, loại cảm giác này là bị đối đãi xem như nữ nhân làm cho hắn vừa thẹn lại lúng túng.

Nhưng rất nhanh, hắn liền bị Hình Ngọc Sinh không tính là ôn nhu ném tới trên giường.

Mục Trường Đình: "..."

Hình Ngọc Sinh cúi người, đưa tay kéo chăn đắp lại cho hắn, buộc lại mái tóc màu đen đang rũ xuống, vẻ mặt y lúc này lộ ra thần sắc đặc biệt ôn nhu.

Hô hấp giao nhau, y thấy Mục Trường Đình bởi vì tức giận mà trợn mắt lên, tâm tình y cũng tốt lên, cong môi nói: "Ừm, chính ngươi dạy ta, kính "Già" yêu trẻ."

Y vung tay lên, ánh nến thoáng chốc bị dập tắt.

Mục Trường Đình phát hiện, Hình Ngọc Sinh này không chỉ học chiêu kiếm nhanh, mà ngay cả những lời hắn trêu đùa người khác y cũng học rất nhanh.

... Thực sự là dạy dỗ đồ đệ, không cần đến sư phụ! Mục Trường Đình ở trên giường thở dài một tiếng.

Y cũng là có lòng tốt, dù gì cũng là quan tâm đến thương thế của mình mà thôi. Ừm, về phần khoa trương tài nhanh hơn miệng... Cái đó tính là anh hùng gì chứ? Sớm muộn gì trên sân đấu võ cũng phải đánh ngã y nhiều lần mới được!

Mang theo tưởng tượng tốt đẹp, cuối cùng hắn ở trong bóng tối chìm vào giấc ngủ say.

Ánh trăng nhu hòa, phác hoạ ra gương mặt thiếu niên yên tĩnh ngủ say, khóe miệng còn vương nụ cười nhàn nhạt.

Hình Ngọc Sinh nằm nghiêng, co cánh tay để ở dưới đầu, lẳng lặng nhìn hô hấp của Mục Trường Đình dần dần ổn định.

Thật lâu sau, y mới chậm rãi đưa tay ra, ở trong không khí xa xa trống không sờ sống mũi cao của Mục Trường Đình, mang theo nụ cười nơi khóe miệng.