Chương 7: Khó bề phân biệt

Hôm sau, Thẩm Nghi dặn dò bọn họ trên đường vừa đi vừa thăm dò tin tức, sau khi ăn xong điểm tâm, một đám thiếu niên sôi nổi náo nhiệt đi ra cửa phủ.

Còn chưa đến gần, âm thanh cãi vã đã càng ngày càng dữ dội.

Phạm thiếu gia cùng một nữ tử tướng mạo diễm lệ ở trước cửa lằng nhằng không dứt, nữ tử không chịu bỏ qua cất giọng the thé nói: "Ngươi giao ra đây! Rốt cuộc là đã giấu ở đâu! Nhanh giao cho ta!"

Nét mặt Phạm thiếu gia hiện lên vẻ đau xót, đẩy nàng ta ra, cất giọng đầy vẻ căm hận: "Ngươi đã làm ra chuyện như vậy rồi, thay vì sống buông thả như vậy, không bằng đi chết đi!"

Quản gia đưa tay đỡ thân thể nữ tử đang lảo đảo sắp ngã, thấp giọng khuyên nhủ: "Vương di nương, trước tiên hãy cùng lão nô trở về đã, bây giờ thiếu gia đang trong cơn nóng giận."

Mục Trường Đình bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhìn sắc mặt xanh trắng, gương mặt như bệnh nhân của thiếu gia Phạm gia, hắn không nhịn được liền lộ vẻ đồng tình.

Nhìn một chút xem, cái nón xanh đã đội ở trên đầu này! Thiếu gia Phạm gia nhất định là còn chưa biết gian phu là quản gia, bằng không sao dễ dàng khoan dung để cho hắn yên ổn đứng ở trước mặt mình chứ?

Vương di nương không để ý tới quản gia, nhào tới níu chặt y phục của Phạm thiếu gia, nước mắt phút chốc chảy xuống: "Phạm Lang, ngươi cứu giúp ta đi! Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta! Nể tình phu thê, ngươi giao cho ta đi!"

Phạm thiếu gia tức giận đến viền mắt đỏ lên, rút ống tay áo về, lớn tiếng trách mắng: "Cút! Không được đụng vào ta, ta thấy ngươi rất dơ bẩn!"

Vương di nương ngơ ngác lui về phía sau hai bước, giống như là khí lực cả người bị người ta rút hết vậy, thoáng cái ngã ngồi trên đất, nằm sấp mà khóc rống lên: "Ta cũng đâu còn cách nào khác! Đều là lỗi của ta! Đều là lỗi của ta!"

Đúng lúc này, Phạm Thiếu phu nhân đỡ một vị lão nhân gia tóc đã điểm hoa râm, ánh mắt lão nhân gia vẩn đυ.c chậm rãi đi tới, chắc hẳn chính là bà mẫu trong miệng nàng nói. Chỉ là gương mặt lão phu nhân hiện lên vẻ hung ác, ít nhiều khiến cho người ta cảm thấy khắc nghiệt.

Phạm thiếu gia nhắm mắt đứng ở giữa, sắc mặt bi thương, thấy lão phu nhân cũng không tới chào một tiếng.

Ngược lại sắc mặt Vương di nương liền biến sắc, quỳ bò trên đất hai bước rồi vội vội vàng vàng đứng lên, chạy đến trước mặt hai người, cắn môi thi lễ một cái, run rẩy nói: "Lão thái thái, thỉnh an người. Thϊếp thân, thϊếp thân thất lễ."

Lão phu nhân cau mày, Phạm Thiếu phu nhân vỗ vỗ tay Vương di nương, ôn nhu nói: "Ta thấy sắc mặt của ngươi không tốt lắm, mau đi về trước nghỉ ngơi đi."

Vương di nương ngay cả nhìn cũng không dám nhìn lão phu nhân, vội vàng nói: "Vâng, vậy thϊếp thân đi, đi vậy...."

Dứt lời, nàng hoảng loạn bước nhanh về phía sau viện.

Phạm thiếu gia thở dài một hơi, đi tới đỡ lấy lão phu nhân: "Nương, bên ngoài gió lớn, chúng ta mau trở về thôi."

Lão phu nhân từ ái gật gật đầu, tùy ý để Phạm thiếu gia đỡ bà đi.

Từ đầu tới cuối, Phạm thiếu gia cũng không đưa mắt nhìn đến Phạm Thiếu phu nhân một lần.

Phạm Thiếu phu nhân đi tới trước mặt Thẩm Nghi, ngượng ngùng cúi đầu: "Đều do ta quản chuyện không tốt, chuyện ồn ào trong hậu viện lại lan tới nơi này, để các đạo trưởng chê cười rồi."

Khương Viễn Cần ôn hòa nói: "Thiếu phu nhân khách khí rồi, vốn dĩ là do chúng ta quấy rầy mọi ngươi mới đúng."

Phạm Thiếu phu nhân nhợt nhạt cười, ôn nhu nói: "Các vị đạo trưởng đang muốn ra ngoài sao?"

Khương Viễn Cần vuốt cằm nói: "Vâng, các đệ tử đã lâu chưa từng xuống núi, nên dẫn bọn chúng lên trấn dạo một vòng."

Phạm Thiếu phu nhân đáp: "Vậy để ta gọi quản gia đi cùng mọi người, những nơi vui chơi náo nhiệt ở trên trấn hắn đều biết."

Bọn họ muốn đi ra ngoài điều tra tin tức, tất nhiên là không tiện để người khác đi cùng. Khương Viễn Cần khéo léo từ chối ý tốt của Phạm Thiếu phu nhân, đoàn người vừa đi ra cửa, có một người tuổi thoạt nhìn khá nhỏ, thiếu niên tướng mạo vô cùng đáng yêu tiến lên trước nói với Khương Viễn Cần: "Sư trưởng, Thiếu phu nhân thoạt nhìn là người tốt! Người xem, phu nhân còn cho người chuẩn bị điểm tâm lót dạ dọc đường cho chúng ta ăn."

Khương Viễn Cần cười cười, còn chưa trả lời, Thẩm Nghi đã lạnh nhạt nói: "Không thể vọng đoán."

Thiếu niên le lưỡi một cái, há miệng cắn một miếng bánh đậu phụ mềm mại ngọt ngào, không tim không phổi ăn.

Khương Viễn Cần vỗ vỗ đầu của hắn, cười bất đắc dĩ: "Quỷ tham ăn."

Mục Trường Đình hâm mộ nhìn bọn họ, nếu như thời điểm hắn gia nhập vào phái Thanh Tâm được phân đến chỗ Khương Viễn Cần thì tốt rồi. Nghĩ như vậy, đối với hành động của Lâm Kiến hắn liền thấy ghê tởm hơn.

Mục Trường Đình đi tới bên cạnh Phó Tức Phong, đưa tay thò vào trong tay áo hắn mò mẫm, Phó Tức Phong cau mày, đẩy tay hắn ra: "Làm cái gì vậy?"

Mục Trường Đình làm ra một bộ dáng rất oan ức: "Đùi gà của ta đâu? Mứt hoa quả đâu?"

Phó Tức Phong liền đáp: "Không có." Ngữ khí cũng không được tự nhiên.

Mục Trường Đình mở to mắt nhìn một hồi, đi xung quanh hắn nhìn trái, nhìn phải.

Một lát sau, hắn nhỏ giọng, không khẳng định lắm hỏi: "... Giận rồi sao?"

Phó Tức Phong thở hắt một hơi, hóa ra bây giờ ngươi mới biết ta tức giận sao?

Mắt thấy sắc mặt Phó Tức Phong càng lúc càng đen hơn, Mục Trường Đình vội vã cười nói: "Ây dô, Phó đại ca ngài đại nhân đại lượng, tiểu đệ ta có chỗ nào không làm tốt, ta nhận lỗi với ngài có được không?" Hắn giơ lên hai đầu ngón tay, "Giặt quần áo hai ngày nhé?"

Phó Tức Phong nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, im lặng không nói.

Mục Trường Đình lại giơ lên thêm một ngón tay nữa, đau lòng nói: "Ba ngày! Không thể nhiều hơn nữa!"

Phó Tức Phong vung ống tay áo, quay đầu bước đi.

Khương Viễn Cần phân công ba người bọn họ thành một tổ nhỏ, đến trấn nhỏ ở các nơi thăm dò tin tức. Mục Trường Đình đương nhiên sẽ không buông tha Phó Tức Phong, luôn luôn chạy đuổi theo, ồn ào kêu hắn đừng đi, vươn cánh tay kéo Phó Tức Phong về phía mình, da mặt dày cười: "Đừng đi mà! Muốn thế nào cũng được, tùy ngươi! Hôm nay ba người chúng ta lập thành một tổ, được không?"

Hắn giơ ngón tay chỉ về phía sau, đứng dưới tán cây phía x axa là Hình Ngọc Sinh.

Phó Tức Phong vẫn một mực nghiêm mặt, nhàn nhạt nói: "Muốn thế nào cũng tùy ta?"

Mục Trường Đình gật đầu như giã tỏi, hai mắt toả sáng.

Phó Tức Phong liền nói: "Một là ngươi đi với ta một chỗ, hai là ngươi đi cùng y một chỗ."

Sau khi Mục Trường Đình nghe xong liền dở khóc dở cười: "Phó Tức Phong, ngươi mấy tuổi rồi? Còn chơi trò phân chia hả? Nếu như chơi với ngươi thì phải cắt đứt với y? Bây giờ con nít cũng không ưa chơi trò này. Cần gì ngươi phải chán ghét y như vậy chứ, y cũng không làm gì ngươi a..."

Phó Tức Phong gật đầu nói: "Ừ, ta rất ấu trĩ."

Mục Trường Đình cười cười lấy lòng: "Một mình y lẻ loi đáng thương biết bao a, trước đây ngươi ngay cả ta cũng chịu chăm sóc, tại sao lại cố tình không tha cho y chứ?"

... Chuyện này giống nhau sao?

Phó Tức Phong nhìn bộ dáng tỉnh tỉnh mê mê này của hắn liền phiền muộn, ngay cả phát cáu cũng không được.

Mục Trường Đình nhân cơ hội lôi kéo hắn đi về phía Hình Ngọc Sinh bên kia.

Ba người một đường vừa đi vừa nghỉ, hỏi không ít quán hàng rong ven đường, thu hoạch cũng không nhiều. Đi qua một chỗ có tên là "Thiên hương tửu lâu", thấy bên trong tiếng người huyên náo, liền đi vào.

Tiểu nhị thấy quần áo bọn họ gọn gàng, rất nhiệt tình dẫn bọn họ đến lô ghế riêng lầu hai ngồi xuống.

Tùy tiện chọn chút thức ăn, Phó Tức Phong thưởng cho hắn một khối bạc vụn, rồi hỏi: "Tiểu nhị ca, ta hỏi ngươi chút chuyện."

Tiểu nhị có bạc liền cười không khép miệng lại được: "Khách quan cứ việc hỏi, ở chỗ Đan Phong trấn này không có chuyện gì mà tiểu nhân không biết cả!"

Phó Tức Phong với Mục Trường Đình liếc mắt nhìn nhau, Mục Trường Đình cười hiền lành ôn hòa với tiểu nhị, nói: "Vậy không biết Tiểu nhị ca có biết, dạo gần đây có rất nhiều người bên ngoài đều mất tích ly kỳ ở Đan Phong trấn này không?"

"Hóa ra là khách quan muốn nghe chuyện này sao." Mặt tiểu nhị biến sắc, nhẹ giọng nói, "Không dối gạt gì các ngài, nơi này của chúng ta quả thực là có một con yêu quái, chuyên môn kiếm nam tử trung niên để ra tay, buổi tối đều không có ai dám đi ra ngoài. Những vị đạo sĩ giống như mấy vị đây cũng không phải là chưa từng tới, chỉ là..." Hắn lắc đầu thở dài. "Còn không phải là có thêm vài mạng sao."

Tiểu nhị nhìn ba người trẻ tuổi bọn họ một chút, tốt bụng khuyên nhủ: "Khách quan, tiểu nhân khuyên các ngươi vẫn là mau chóng rời khỏi nơi này đi, đừng đến nơi vẩn đục này! Trước đây có vài tên đạo sĩ còn lớn tuổi hơn so với các vị, bản lĩnh cũng lớn, nhưng cũng đều mất mạng. Huống chi các ngươi... Aiz, nếu như trong nhà ta không phải còn có mẹ già đang nằm trên giường, ta đã sớm rời khỏi nơi quỷ quái này rồi."

Mục Trường Đình nói: "Là yêu quái gì ngươi có biết không?"

Tiểu nhị lắc lắc đầu, than thở: "Không biết, nhưng mà hung tàn lắm, những nam nhân kia đều là bị moi tim mà chết, tử trạng cực kỳ khủng bố, thất khiếu chảy máu, chết không nhắm mắt a..."

Mục Trường Đình nhíu mày trầm tư, quả thật là một chuyện khó giải quyết, phải nhanh đi về báo cáo với Huyền Nguyệt tôn mới được.

Cảm ơn tiểu nhị xong, thời điểm hắn lui đi ra, như chợt nhớ tới điều gì, hắn quay đầu lại nói: "À đúng rồi, còn phải nhắc nhở các ngươi một chuyện, nhất thiết! Ngàn vạn lần phải cách xa Phạm gia trên trấn xa một chút !"

Mục Trường Đình giật mình trong lòng: "Vì sao lại nói như vậy?"

Tiểu nhị liền nói: "Ngài hẳn là cũng biết, tửu lâu chúng ta có thể nói là sinh ý tốt nhất trên trấn này, rất nhiều người bên ngoài đều thích đến nơi này của chúng ta ăn cơm, nghỉ lại ở đây. Nhưng cũng kỳ quái, xe ngựa Phạm phủ lúc trước năm khi mười họa sẽ đứng ở cửa sau chúng ta, tiểu nương tử Phạm phủ mang màn trướng đêm khuya thường xuyên ở đây ra vào, sau đó, qua không được bao nhiêu ngày, những người có liên quan đến nàng đều sẽ chết oan chết uổng. Aiz, nói chung, quý phủ bọn họ tà môn vô cùng, thiếu gia Phạm gia ngược lại là một người đáng thương, cưới một nữ nhân thủy tính dương hoa như vậy..."

Mục Trường Đình bỗng chốc nghĩ đến tình cảnh sáng sớm thiếu gia Phạm gia chỉ vào mũi Vương di nương mắng nàng.

Hình Ngọc Sinh vẫn luôn không lên tiếng bỗng nhiên cất giọng hỏi: "Nơi này của các ngươi có thể ở trọ sao?"

Tiểu nhị ngẩn người, cười đáp: "Khách quan ngài nói gì thế, dĩ nhiên là có thể rồi."

Chân tướng càng ngày càng khó phân biệt, trong đầu Mục Trường Đình vang vọng giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ của tiểu nha hoàn: "Rất nhiều nơi đều đã dọn đi rồi, duy nhất có một khách sạn hai tháng trước mới vừa đóng cửa rồi!" Hắn nhất thời nhớ tới lát nữa còn phải trở lại Phạm gia, liền có cảm giác giống như là dê vào miệng cọp.

Bọn họ trở về khi trời đã tối, bọn họ đem chuyện nghe thấy ngày hôm nay đều kể tường tận lại với Thẩm Nghi, sau khi Thẩm Nghi nghe xong chỉ nói bọn họ chớ để lộ ra ngoài, coi như cũng không biết chuyện này, bình thường nên như thế nào thì vẫn như thế ấy.

Cứ như vậy qua mấy ngày, đúng lúc gặp ngày mừng thọ lão phu nhân Phạm gia, một tay Phạm thiếu phu nhân xử lý tất cả mọi chuyện.

Ban ngày mời đoàn gánh hát lại đây lập đài hát hí khúc, ban đêm cũng mở một buổi tiệc lớn, rất là náo nhiệt.

Có lẽ là việc này quá mệt mỏi, lại bị gió lạnh, Phạm thiếu phu nhân không chống đỡ nổi liền rời chỗ rất sớm.

Vương di nương thấy nàng đi, ngồi trong chốc lát cũng kiếm cớ rời đi.

Mục Trường Đình ăn no một bụng, đang buồn bực ngán ngẩm rót rượu uống, bỗng thấy Lâm Kiến lén lén lút lút đi về phía sân sau hậu viện.

... Tiện nhân kia lại muốn làm bướm thiêu thân sao?

Mục Trường Đình gọi Phó Tức Phong với Hình Ngọc Sinh đuổi theo nhìn một chút, lúc Hình Ngọc Sinh bị hắn gọi, trên mặt có chút ngẩn ra, dường như là không nghĩ tới Mục Trường Đình cũng sẽ gọi y vậy.

Ba người một đường cẩn thận bám theo đến sân nhỏ của Vương di nương, nhưng người đã biến mất rồi!