Chương 17. Hoàn toàn trầm luân

Phương Hi Viện cũng nhìn thấy, trước mặt là một nữ sinh mặc bộ đồng phục sạch sẽ, gương mặt xinh xắn cùng một đôi mắt tròn giống chú nai con vô tội mà nhìn lại cô. Cô gái kia có một đôi mắt khá giống cô ta, nhìn cả người ngây thơ vô tội. Cô ta lại nghiêng đầu nhìn anh, sau khi thấy vẻ mặt của anh thì biết rõ.

Anh cũng lười để ý tới Phương Hi Viện. Anh vẻ mặt không vui mà kéo Thần Khê đi mất. Cô bị anh kéo tiền vội vàng mà đi theo, nhưng do chân anh dài hơn nữa lại còn đi nhanh lên cô không thể nào đuổi theo kịp: “Thầy chậm một chút, đau tay em!”

Anh vẫn không để ý tới cô mà cầm tay cô kéo vào một con hẻm nhỏ, rồi mới buông tay, khuôn mặt lạnh lùng, không chút biểu cảm mà nhìn cô chăm chăm.

Bây giờ là hoàng hôn nên ánh sáng không rõ ràng, tưởng của con hẹn con cao nên ánh sáng không tới, lại không có đèn, cả một con hẻm vắng vẻ, tối tăm. Cô có chút sợ hãi tức giận giảm liềm giảm nửa: “Thầy dẫn em tới đây làm gì?”

Anh hừ lạnh một tiếng, một bàn tay chống

Lên vách tường cạnh đầu cô, “Em mà biết sơ cơ à, Tiểu Khê?”

Thần Khê nhưng thật ra ngoan ngoãn, cúi đầu nhận sai: “Thật xin lỗi, em không nên đi theo thầy…”

“Từ đầu tới cuối em đều nghe được hết?”

Thần Khê ngây ngốc gật đầu, không dám nói dối. Tần Giang không biết phải làm sao với cô, thở dài, mọi lạnh lùng đều vứt đi, nói: “Hiện tại em đã biết hết bí mật của anh, gia đình, tình trạng hôn nhân, tình cảm trong quá khứ, em có vừa ý không?

“Em… Em không cố ý.” Thần Khê cúi đầu càng thấp, cô nói xong lại cảm thấy chột dạ, bổ sung nói: “Lúc em đi theo thầy, chỉ đơn giản là tò mò, không hiểu sao lại tính còn nghe thấy nhiều chuyện như vậy…..”

“Tò mò?” Anh hỏi lại.

Thần Khê biết chính mình càng giải thích càng lòng vòng, cô liền lấy tay ôm chặt yêu anh, lớn tiếng tuyên thề: “ em nhất định sẽ đối xử thật tốt với thầy!” Giống như là dũng sĩ tuyên thệ trước khi sinh.

Bộ ngực mềm mại của cô dán lên bụng anh, lúc này anh mới nhận ra anh đã hoàn toàn bị cô trầm luân. Không phải vì du͙© vọиɠ, không phải bởi vì nhan sắc thanh xuân của thiếu nữ, không phải vì thân phận của cô, mà vì cô là Thần Khê, cô gái ngây thơ, rõ ràng trái tim yếu ớt tự ti, nhưng lại luôn luôn dũng cảm, bởi vì cô chỉ đơn giản là dành hết tình cảm cho anh. Vốn là thầy giáo lại không được như vậy. Thật là kém cỏi mà

Thần Khê cảm nhận được anh ôm lại mình, vui vui vẻ mà ôm chặt anh cựa quậy, giống chú chó nhỏ muốn được khen thưởng, bày tỏ niềm vui của mình.

Yết hầu anh lên xuống, nghe được tiểu mĩ nhân trong l*иg ngực nũng nịu: “Sao dươиɠ ѵậŧ thầy đã cứng rồi, lại còn chọc vào hoa huyệt nữa!”

Rõ ràng là gương mặt thì ngây thơ, nhưng lời nói thì lại cực kỳ lớn mật, mãnh liệt làm cho anh xúc động muốn ấn chặt cô ở trên tường mà hung hăng ra vào.

“Thầy?” Thần Khê bị hành động đột ngột của anh dọa sợ, “Nơi này là, là nơi công cộng đó.”

Anh hôn lấy cô, không hề cho cô cơ hội nói chuyện, vừa vặn qυầи ɭóŧ của cô không mặc mà bị anh cầm lấy, tay trực tiếp thọc sâu vào trong. Kĩ thuật hôn của anh rất tốt, điều này cô vốn đã biết, nhưng cô không ngờ là anh có thể hôn sâu tới như vậy, đầu lưỡi môi móc toàn bộ khoang miệng của cô khiến cho cả người cô rung động, làm cho phía dưới cô ướt tới lợi hại.