Chương 18

Sáng sớm, Phó Tư Hàm đã thức dậy ôn bài. Tần Hy Dương vừa nấu bữa sáng cho đứa nhỏ nhà mình vừa xót không thôi. Ngày nào cũng thức khuya dậy sớm ôn bài, bảo bối của hắn bị kỳ thi này hành hạ muốn gầy xuống một vòng rồi!

Tần Hy Dương đặt bát cháo thập cẩm cùng ly sữa bò xuống ôn nhu nựng nựng má cậu, "Bảo bối, ăn sáng rồi học tiếp!"

"Dạ!" Phó Tư Hàm để tài liệu qua một bên, ngoan ngoãn ăn sáng.

Hắn mỉm cười ngồi xuống bên cạnh ăn sáng cùng cậu, "Bảo bối, ngày kia em thi xong đúng không?"

Phó Tư Hàm chớp mắt mấy cái, "Dạ!" Lại nhớ đến lời nói hôm ấy, phút chốc hai má Phó Tư Hàm đỏ ửng cúi đầu xuống ăn cháo.

Hắn nhìn đứa nhỏ đang ngượng ngùng trong lòng mềm mại một mảng, mỉm cười ôn nhu, "Hôm nay anh có cuộc họp không đưa em đi thi được, em chịu khó đi xe buýt được không? Chiều anh đón em!"

"Dạ!" Phó Tư Hàm gật đầu.

Tần Hy Dương mỉm cười nựng nựng má cậu, "Ngoan!"

Hắn ăn xong liền thu dọn, rửa bát cho cậu, dặn dò cậu nhớ ăn trưa rồi hãy đi thi, hắn đã nấu sẵn cả rồi. Sau đó mới đi thay quần áo, đi làm.

Đứa nhỏ nhu thuận tiễn hắn ra cửa, hôn lên môi hắn một cái rồi đóng cửa, tiếp tục học bài...

Tầng cao nhất Trịnh thị, Trịnh Phong nhàn nhã đến nhàm chán nhìn trợ lý xử lý tài liệu, hợp đồng. Đúng là chán đến nổi mốc!

Hắn vừa che miệng ngáp một cái, đột nhiên chuông điện thoại vang lên. Đôi mày Trịnh Phong khẽ nhướng, bắt máy.

"Nice to meet you!"

"Cậu cút con mẹ nó tiếng Anh của cậu đi! Rảnh không, đến sân bay đón tớ với." Âu Dương Kha vừa giải quyết hợp đồng ở Mỹ, muốn gọi cho Tần Hy Dương thì chợt nhớ người kia đang ở bệnh viện. Thế là nhớ đến cái tên luôn rảnh rỗi này nên gọi hắn đến đón.

Trịnh Phong gõ gõ mặt bàn, "Ok, tớ đến ngay!" Dù sao cũng đang rảnh đến nhàm chán. Đi đón tên tính tình bất hảo này vậy! Sẵn tiện cho y biết vài tin bất ngờ... Càng nghĩ hắn càng cong môi, nụ cười vô cùng không phúc hậu cầm lấy chìa khóa xe cùng áo vest ra ngoài.

Trợ lý ngồi xử lý tài liệu thay Trịnh Phong nhìn hắn bước đi mà khóc không ra nước mắt... Sếp à! Tại sao sếp lại vô trách nhiệm như vậy a!!!!

Trịnh Phong lái xe đến liền thấy nam nhân thân vận tây trang ngồi trên vali trước cổng sân bay.

Âu Dương Kha nhìn chiếc xe dừng lại trước mặt mình tháo kính đen ra, đứng dậy gõ gõ cửa kính, "Này, mở cốp ra để tớ nhét vali vào!"

"Vâng ngài Âu Dương!" Trịnh Phong một vẻ lưu manh mở cốp bước ra giúp y nhét vali vào cốp. Xong cả hai liền lên xe rời khỏi đó.

Hắn vừa lái xe vừa nhìn lên kính chiếu hậu ngả ngớn trêu đùa người ngồi phía sau đang uể oải dựa lưng vào ghế, "Ai nha, nghe nói cậu vừa vớ được miếng mồi ngon ở Mỹ quốc..."

"Cậu có thể không tính kế đến tớ được không?" Âu Dương Kha híp mắt, "Lúc nào cũng không phúc hậu như thế!"

Trịnh Phong tỏ vẻ không có gì nhún nhún vai, "Cậu muốn đi đâu?"

Âu Dương Kha hơi nhướng mày, phẩy tay, "Đến nhà A Dương đi, nghỉ ngơi một chút! Đợi chiều cậu ta về chúng ta đi uống vài chai."

"A!" Trịnh Phong cười cười nhìn y, "Cũng được, nhưng mà tớ đoán cậu ta sẽ không đi uống với chúng ta đâu."

Âu Dương Kha hé mắt nhìn hắn, "Con hồ ly kia, biết được gì mau khai!"

"Ha ha..." Trịnh Phong bật cười thần bí nói, "Còn nhớ lời thề của cậu ấy không?"

Ba người Tần Hy Dương, Trịnh Phong, Âu Dương Kha đều xuất thân từ danh môn, đều là công tử sinh ra đã ngậm thìa vàng, lại nói từ nhỏ đã học cùng trường xưng huynh gọi đệ, lớn lên chọn vào đại học cũng cùng vào S đại. Ký túc xá cũng ở chung, chỉ là mỗi người học một ngành khác nhau. Ví dụ như Tần Hy Dương học Y khoa, Trịnh Phong học Kinh tế, Âu Dương Kha thì Quản trị kinh doanh. Bấy nhiêu thôi cũng đủ biết tình bạn bọn họ thâm hậu cỡ nào. Vì thế hai người cũng biết đến cái gọi là "lời thề" của Tần Hy Dương, chính là "Tìm không được người đó thì không yêu!"

"Ừ?" Âu Dương Kha nheo mắt, "Sao? Phá vỡ lời thề rồi?"

Y ngẫm một chút, đúng là không có ai có kiên nhẫn như tiểu tử A Dương kia. Có điều, kiên nhẫn nhiều năm như vậy cuối cùng cũng thông suốt mà từ bỏ rồi sao? Này... hình như không giống tính tình của hắn lắm nha.

Trịnh Phong nhìn y một cái, nhếch khóe môi, "Ngược lại là đằng khác!"

"What?" Âu Dương Kha kinh ngạc trợn tròn mắt bật dậy bắt lấy bả vai Trịnh Phong, "Hắn tìm được người kia rồi sao?"

"Ai ai, tớ đang lái xe đó!" Trịnh Phong rất không phúc hậu liếc y một cái, "Chẳng những tìm được, còn sủng lên tận trời. Hận không thể hái cả trăng sao xuống cho đứa nhỏ!"

Âu Dương Kha ban đầu kinh ngạc, liền sau đó nghi ngờ hỏi lại, "Đứa nhỏ?"

"Ờ!" Trịnh Phong nhướng mày gật đầu, "Một đứa nhỏ! Nhỏ hơn A Dương mười tuổi."

"Ồ!!!" Âu Dương Kha xoa xoa cằm. Y tò mò quá nha! Ai có thể làm cho khối băng A Dương tan chảy tới như vậy chứ a??? "Tới nhà cậu ta nhanh nhanh đi, tớ cũng muốn diện kiến đứa nhỏ kia một chút!"

Thế là hai tên lưu manh cà lơ phớt phơ một đường chạy đến nhà Tần Hy Dương. Do có chìa khóa nhà hắn nên hai người vào thẳng nhà, ngồi trên sô pha, lấy thức ăn trong tủ lạnh ra tự xử.

Âu Dương Kha nới lỏng cà vạt, nghĩ nghĩ, dứt khoát kéo một cái tháo cà vạt xuống ngã người nằm trên sô pha... được ngã lưng thật "sướиɠ"!

"Này A Phong!" Âu Dương Kha nhìn căn nhà đâu đâu cũng toàn đồ đôi lại nhìn Trịnh Phong đang ngồi ghế sô pha bên cạnh, tò mò hỏi, "Sao cậu biết đứa nhỏ kia vậy?"

"A? Cậu đang hỏi làm sao tớ biết Tiểu Hàm Hàm sao?" Trịnh Phong cầm lấy trái táo cạp một cái, "Là Hy Dung bảo tớ điều tra đứa nhỏ một chút nên tớ biết thôi!"

"Ồ!!!" Âu Dương Kha phẩy tay, "Đến cả chị Dung cũng biết à? Cậu có người tuồng tin cho biết, tớ lại không biết cái khỉ gì cả!"

Trịnh Phong nhún vai, "Là do cái tên tiêu tiền như nước này làm Hy Dung chú ý thôi, à, đừng nói Hy Dung, sợ là Hy Triệt cũng biết luôn!" Không đợi tên vừa từ nước ngoài về này hỏi, hắn tiếp tục cung cấp thông tin cho y, "Tớ nói, cậu ấy cũng không nghĩ bản thân đã sắp ba mươi, dẫn đứa nhỏ đi mua đồ đôi. Còn nắm tay đi khắp trung tâm thương mại. Muốn bao nhiêu chú ý có bấy nhiêu chú ý!"

"Thật à?" Âu Dương Kha trợn mắt... Cũng chỉ có thể là A Dương thôi!

Tần Hy Dương đang làm việc hắt hơi một cái, hắn dụi dụi mũi nhìn đồng hồ, đột nhiên hai mắt nheo lại, "Hôm nay... hình như là ngày Âu Dương về nước thì phải?!"

Hắn nghĩ một chút nhún vai, dù sao thì y cũng biết hắn bận, sẽ tìm Trịnh Phong thôi! Vì thế, bác sĩ Tần không một chút bận tâm tiếp tục làm việc. Hôm nay bảo bối của hắn thi nên sẽ tan sớm, hắn phải cố gắng làm cho xong xin về sớm một ngày để đón cậu.

Bác sĩ Tần hoàn toàn không biết rằng hai tên hắn vừa bỏ qua kia đang làm ổ trong nhà mình, vô cùng trông mong diện kiến tâm can bảo bối hàng thật giá thật của hắn.

Đồng hồ điểm bốn giờ kém, Tần Hy Dương thu xếp hồ sơ bệnh án đưa cho y tá rồi thay áo blouse ra nói với mọi người một tiếng, ra về.

Y tá cùng bác sĩ ở bệnh viện Hoa Kinh gần hai tháng đều thấy bác sĩ Tần thường làm việc không ngừng nghỉ rồi về sớm đã không còn bất ngờ nữa, trái lại, họ càng tò mò "tình nhân bé nhỏ" của bác sĩ Tần là ai.

Phó Tư Hàm vừa thi xong cũng không ở lại dò kết quả cùng bạn mà rời đi ngay, bác sĩ nhà cậu đang đợi nha!

Vừa ra đến cổng liền thấy chiếc xe quen thuộc đỗ bên đường, Phó Tư Hàm vui vẻ chạy đến mở cửa bước vào. Ngay khi vừa đóng cửa lại liền bị người nào đó ôm lấy hôn lên môi một nụ hôn sâu.

Đến khi cậu mặt đỏ tai hồng thở không nổi hắn mới buông ra, hôn nhẹ lên môi cậu mấy cái, "Bảo bối thi có tốt không?"

Cậu mỉm cười gật đầu, "Tốt lắm a! Những phần anh ôn cho em đều có trong đề thi cả. Em làm rất nhanh luôn!"

"Ngoan!" Hắn cong môi nựng nựng má cậu, "Hôm nay em muốn ăn gì? Đến siêu thị mua một ít thức ăn nữa, thế nào?"

"Ân!" Phó Tư Hàm gật đầu rồi lại nhìn hắn nhỏ giọng làm nũng, "Ông xã, em muốn ăn thịt viên chiên phô mai và gà cuộn phô mai!"

"Em lại muốn ăn món chiên?" Tần Hy Dương hơi nhíu mày, "Bảo bối ăn món chiên nhiều không tốt cho cơ thể!"

Cậu nhìn hắn ủy khuất chớp chớp đôi mắt to tròn, "Chỉ hôm nay thôi! Ông xã ~"

Hắn im lặng không lên tiếng, cậu bĩu môi ủy khuất cúi đầu. Rốt cuộc, bác sĩ Tần xoa mái tóc mềm mại của cậu, ôn nhu nói, "Bảo bối, chỉ được ăn hôm nay thôi đó!"

Đứa nhỏ nào đó ngước mặt nhìn hắn mỉm cười ngọt ngào "Dạ!" một tiếng. Cậu biết chắc chắn cách này sẽ hữu dụng mà!

Thỏa thuận xong, Tần Hy Dương lái xe đến siêu thị cùng bảo bối nhà hắn mua thức ăn. Lúc đi ngang qua quầy bán trái cây, Phó Tư Hàm còn mua thêm một ít lê cùng nho. Hai loại này ông xã cậu đặc biệt thích nha!

Thanh toán xong, hai người liền trở về nhà. Vốn đang trò chuyện rất vui vẻ, chỉ là hắn vừa lái xe vào hầm để xe dưới nhà liền nheo mắt lại.

"Xe của ai vậy a?" Phó Tư Hàm nhìn hắn, "Có phải xe của hai bác không anh?"

Bác sĩ Tần lắc đầu.

Đứa nhỏ nào đó điểm điểm môi suy đoán, "Vậy là xe của chị cả?"

Bác sĩ Tần lại lắc đầu.

Đứa nhỏ lại nhìn hắn, "Xe của anh hai sao?"

Bác sĩ Tần lần nữa lắc đầu, nhu nhu đầu mày, "Còn đáng sợ hơn bốn người kia nữa!"

Phó Tư Hàm trợn tròn mắt, "A?"

"Không có gì!" Hắn quay sang nhìn cậu mỉm cười, "Bảo bối ngoan, vào nhà thôi! Họ không dám làm gì em đâu!"

Họ? Phó Tư Hàm chớp chớp mắt. Ai vậy a???

Cửa nhà vừa mở, hắn liền thấy hai tên khách không mời mà đến ngồi trên sô pha một bộ như chủ nhà đang đợi khách đến thăm nhất thời không nói nên lời.

Phó Tư Hàm tò mò từ sau lưng hắn thò đầu ra nhìn một cái, liền sau đó thấy được hai nam nhân thân vận tây trang ngồi trên sô pha chăm chăm nhìn cậu. Đứa nhỏ bị dọa sợ liền trốn sau lưng Tần Hy Dương không dám ngước nhìn.

Đối diện, Âu Dương Kha cùng Trịnh Phong trợn to mắt hít sâu một cái. Chưa đầy ba phút, Âu Dương Kha đứng dậy nhìn hắn, "Tớ nói này, lão già cậu thật không phúc hậu! Đây rõ ràng là dụ dỗ trẻ vị thành niên a!"

Trịnh Phong ngồi trên sô pha cũng lắc đầu từ chối cho ý kiến. Lúc hắn điều tra chỉ xem qua ảnh, bây giờ thấy được người thật rồi... Con mẹ nó, đứa nhỏ này chỗ nào giống đã mười tám rồi chứ!!!

Tần Hy Dương nheo mắt nhìn hai tên trước mặt rồi xoay người ra phía sau lấy cho cậu đôi dép để thay, một vẻ ôn nhu khác xa khi nhìn bọn họ, "Bảo bối, đừng sợ! Là bạn của anh."

"A!" Phó Tư Hàm tròn mắt gật đầu, bước đến phía trước một chút nhỏ giọng lên tiếng, "Chào hai anh! Em... em là Phó Tư Hàm!"

"A!" Âu Dương Kha mỉm cười, "Tiểu Hàm Hàm đúng không?" Sau đó bất chấp ánh mắt băng lãnh của ai kia, tiếp tục giới thiệu, "Anh là Âu Dương Kha, tên kia là Trịnh Phong. Đều là bạn của A Dương!"

Phó Tư Hàm tròn mắt gật đầu cười... nha, thì ra bác sĩ nhà cậu cũng có bạn!

Tần Hy Dương đen mặt bước lên chắn tầm nhìn của hai người họ nheo mắt hỏi, "Hai cậu đến đây khi nào vậy?"

"A?" Trịnh Phong gãi gãi cằm, "Lúc trưa, Âu Dương gọi tớ ra sân bay đón cậu ấy sau đó đến nhà cậu. Vốn định rủ cậu đi uống mấy chai..." Dừng một chút, hắn cong môi cười đen tối, "Nhưng mà xem ra công cốc rồi! Lão bà ngay bên cạnh, làm sao đi được chứ ~"

Phó Tư Hàm vừa nghe hai từ "lão bà" đỏ mặt cầm lấy túi thức ăn nhỏ giọng nói, "Em mang vào bếp trước!" Rồi chào hai người Âu Dương, Trịnh Phong một cái trốn xuống bếp.

Mới đi được vài bước, cậu còn nghe bác sĩ nhà cậu vô cùng không phúc hậu mà nói, "Biết thế mà hai cậu còn đến đây à?" Thế là mặt Phó Tư Hàm đỏ thêm một tầng, bác sĩ nhà cậu sao lại phũ thế không biết!!!

Tần Hy Dương đời này đau đầu nhất không phải vì bảo bối nhà mình mà là vì hai tên trước mặt! Đôi lúc hắn còn không hiểu sao mình lại kết bạn được với bọn họ, hai tên lưu manh giả danh tri thức!

Hắn nhìn hai tên đang ngồi trước mặt vô cùng tự nhiên ăn cơm, sắc mặt lạnh lẽo không một tia cảm xúc... còn to gan mà ăn thức ăn bảo bối hắn nấu nữa chứ!

Hai người Trịnh Phong đương nhiên bị hắn nhìn đến quen, vô cùng tự nhiên mà ăn cơm. Thỉnh thoảng còn khen Phó Tư Hàm khéo tay, nấu ăn vô cùng ngon.

Trịnh Phong cùng Âu Dương Kha tính tình cởi mở, lại biết cách gợi chuyện nên chẳng mấy chốc đã làm thân được với đứa nhỏ. Mà Phó Tư Hàm thấy bạn của bác sĩ nhà cậu tốt như vậy, nên thả lỏng hơn trò chuyện cùng họ.

Suốt buổi ăn, bác sĩ Tần đen mặt ăn cơm thỉnh thoảng gắp cho đứa nhỏ nhà hắn một ít thịt, rau, cá. Cuối cùng, hắn chịu không được ăn cơm xong còn lên tiếng đuổi người. Mà hai tên kia cũng không phải dạng đuổi là đi, ép hắn uống vài ly thì họ mới chịu về. Bác sĩ Tần lại đen mặt từ trong tủ lấy ra chai Chivas 25 năm cùng ba cái ly.

Trịnh Phong nhìn chai rượu nheo mắt, "Ồ, cuối cùng cũng chịu tuồng ra rồi!"

Âu Dương Kha cầm lấy ly rượu trêu đùa, "Thật là... không dễ gì được uống rượu của A Dương nha!"

Đúng lúc, Phó Tư Hàm vừa rửa chén xong định bước về phòng thì bị gọi lại. Cậu ngơ ngác nhìn mọi người một cái, đi đến bên cạnh Tần Hy Dương.

Trịnh Phong nhìn Phó Tư Hàm một cái, mỉm cười đoạt lấy ly rượu trên tay Tần Hy Dương đưa cho đứa nhỏ, "Tiểu Hàm Hàm, uống với bọn anh một ly nào!"

"Em ấy không uống được rượu!" Tần Hy Dương lạnh mặt nhận lấy ly rượu. Hai cái tên này, chán sống rồi à? Còn dám mời rượu bảo bối nhà hắn.

Âu Dương Kha nhướng mày góp vui, "Uống một ly thôi, chẳng lẽ không được! Đúng không Tiểu Hàm Hàm!"

Tần Hy Dương đen mặt liếc y một cái, đột nhiên nhếch khóe môi, "Kha Kha!"

Âu Dương Kha lập tức nổi da gà, uống ực một cái, "Làm ơn! Quên đi những gì tớ vừa nói!"

Phó Tư Hàm tròn mắt nhìn mọi người, lại nhìn thấy ánh mắt Trịnh Phong như hồ ly đang nhìn mình, nhướng mày liếc ly rượu trong tay Tần Hy Dương. Cậu mím mím môi cầm lấy ly rượu trong tay hắn, nhỏ giọng nói, "Em... em kính hai anh!" Rồi nhắm mắt uống ực một cái.

Vừa uống xong, cổ họng liền truyền tới vị đắng chát, cậu nhíu mày. Tần Hy Dương nheo mắt nhìn Trịnh Phong một cái, ôn nhu cầm lấy cái ly, xoa xoa lưng cho cậu, "Ngoan, không sao!" Rồi đút cho cậu một trái nho.

"Ồ, hai người đúng là ân ân ái ái nha!" Âu Dương Kha xoa xoa cằm, "Ai nha, nhưng mà hai người phải chú ý một chút!"

Phó Tư Hàm ngơ ngác. Tần Hy Dương nhướng mày, "Chú ý cái gì? Nhà tớ đều biết cả rồi!"

Đương nhiên, hai tên lưu manh trợn tròn mắt kinh ngạc. Một hồi lâu sau, ai oán kêu gào, "Tần Hy Dương, con mẹ nó! Cậu đúng là nhanh tay! Ngọn cỏ non của Tổ quốc thế mà bị mẹ nó con trâu già cậu gặm mất!!!"

Tần Hy Dương ban đầu nghe vô cùng đắc ý, càng về sau sắc mặt hắn tệ dần.

Hai người Trịnh Phong, Âu Dương ở lại uống rượu cùng Tần Hy Dương một lúc rồi về. Trước khi về còn chuốt cho Phó Tư Hàm thêm mấy ly, thành công làm cho đứa nhỏ say đến không biết trời trăng gì.

Trịnh Phong cùng Âu Dương Kha ra đến cửa còn quay lại, vô cùng đen tối mà nhìn hắn, "Bọn tớ giúp cậu đến đây thôi nhé! Còn lại tự cậu giải quyết đi!" Rồi vẫy tay rời đi.

Tần Hy Dương lắc đầu khóa cửa nhà rồi dọn dẹp rượu trên bàn. Đứa nhỏ nhà hắn lúc say thật ngoan, không ồn ào, không nháo. Ngược lại còn ngồi ngốc một chỗ mỉm cười nhìn hắn.

Tim Tần Hy Dương mềm nhũn hôn lên môi đứa nhỏ một cái ôm lấy cậu vào lòng, "Bảo bối, đi ngủ thôi!"

"Dạ!" Phó Tư Hàm hai tay ôm lấy cổ hắn, cọ mấy cái làm nũng, "A! Nhưng mà em còn chưa có tắm nữa!"

Hái mắt Tần Hy Dương hơi tối đi, hôn lên tóc cậu, "Ngoan, anh tắm cho em!"

Đứa nhỏ lại ngoan ngoãn, "Dạ!" một tiếng nữa, chui vào lòng hắn.

Vừa vào phòng, hắn liền đặt cậu xuống, cẩn thận cởϊ qυầи áo cho cậu. Chậm rãi, từng mảng da thịt trắng nõn vì rượu mà ửng hồng hiện ra đầy mê hoặc. Tần Hy Dương cởϊ qυầи áo cho cậu mà hai mắt tối sầm, tối nay... có nên xuống tay không đây?

Phó Tư Hàm hai mắt long lanh nước mơ màng nhìn người trước mặt dựa vào lòng hắn, "Ông xã, em nóng! Muốn tắm!"

"Ngoan, bảo bối! Anh tắm cho em!" Hắn nhìn cậu khàn khàn lên tiếng, sau đó nhanh chóng cởi luôn qυầи ɭóŧ của cậu, bế vào phòng tắm.

Hắn pha nước vào bồn rồi cẩn thận đặt cậu vào, một bên lấy sữa tắm thoa lên người cậu.

"Ông xã, anh không tắm sao?" Phó Tư Hàm chớp mắt nhìn hắn, "Anh còn chưa có tắm nữa nha! Vào đây tắm cùng em đi!"

Tần Hy Dương hít sâu một cái, "Ngoan, anh lát nữa tắm sau!"

"Không muốn!" Phó Tư Hàm bĩu môi làm nũng, "Muốn anh tắm với em! Ông xã ~"

Tay Tần Hy Dương nắm lại lộ rõ gân xanh, cuối cùng hắn hôn lên môi cậu một cái, "Bảo bối, là em quyến rũ anh!" Dứt lời liền đứng dậy cởϊ qυầи áo bước vào bồn tắm ôm đứa nhỏ vào lòng, vừa tắm vừa massage cho cậu.

"Ưm ~" Phó Tư Hàm thoải mái dựa người ra phía sau, dán vào lòng ngực rắn chắc của hắn, phía dưới mông nhỏ cũng nhích về sau một chút, "Thoải mái quá!"

"Hm..." Tần Hy Dương hít sâu một cái, xoa xoa eo cậu, "Bảo bối!"

Phó Tư Hàm mơ màng "Ân!" một tiếng liền nghe hắn khàn khàn thổi khí bên tai cậu, "Nhìn anh một chút!"

Ngay khi cậu vừa quay mặt lại đôi môi liền bị ngậm lấy, hai tay hắn ôm trụ lấy eo cậu, nhẹ nhàng xoa nắn, nhân lúc cậu hé miệng rên rĩ liền vươn đầu lưỡi thăm dò khoang miệng nhỏ.

"A ~ ưm ~"

Phó Tư Hàm mơ màng bị hắn cuống theo điệu hôn cuồng dã, hai tay cậu mềm nhũn nắm lấy cánh tay hắn mong hắn đừng xoa nắn eo mông mình nữa. Hắn hôn một lúc rồi rời khỏi đôi môi sưng đỏ của cậu, nụ hôn trải ra khắp mặt dần dần xuống cổ, đầu vai cùng xương quai xanh. Bàn tay từ eo cũng di chuyển lên xoa nắn đầu ngực phấn hồng.

"Ưm ~ a ~"

Hắn vừa xoa nắn đầu ngực của cậu tay kia lại bao lấy tiểu tiểu Hàm, chậm rãi luật động, cắn cắn tai cậu khàn khàn hỏi, "Bảo bối, thoải mái không?"

"Ân ~ a ~" Phó Tư Hàm bị kí©h thí©ɧ một lúc ba chỗ bật ra tiếng rên rĩ, "A ~ ông xã... ân ~"

Hắn cười khẽ cắn nhẹ lên vai cậu một cái, bàn tay xoa nắn tiểu tiểu Hàm tăng dần, một lúc sau cậu liền nhanh chóng bắn ra ỉu xìu dựa vào ngực hắn phập phồng thở dốc.

"Bảo bối!" Tần Hy Dương xoa lên bụng cậu, hôn cắn cần cổ hồng nhạt, "Anh cứng rồi!"

"..."

"Bảo bối!"

Lại không nghe tiếng đứa nhỏ trả lời, Tần Hy Dương nghi hoặc nhìn cậu một cái, đứa nhỏ vừa trải qua cao trào xong liền mệt mỏi mà ngủ mất. Hắn vừa bực mình vừa buồn cười cắn nhẹ lên má cậu một cái, bế cậu đứng dậy dùng nước ấm tẩy sơ cho cậu lần nữa, lau khô người bế cậu ra giường ngủ mặc quần áo chỉnh tề rồi nhét vào chăn. Xong xuôi tất cả, hắn lại nhìn xuống hạ thân của mình... Tiểu yêu tinh trốn tránh trách nhiệm này, phóng hỏa xong liền ngủ! Hắn thở dài một cái, đêm nay lại tắm nước lạnh rồi!

Một hồi lâu sau, Tần Hy Dương một thân đồ ngủ bước ra. Ngay khi hắn vừa nằm xuống đứa nhỏ liền nhích vào lòng hắn, cọ mấy cái vù vù ngủ. Hắn ôm lấy đứa nhỏ ngủ say trong ngực mình hôn lên trán cậu một cái, "Bảo bối hư, xem thi xong anh thu thập em thế nào!" Lại nghĩ đến còn ngày kia nữa đứa nhỏ kết thúc kỳ thi, khóe môi hắn cong lên. Thi xong được nghỉ một khoảng thời gian, vừa khéo, khoảng thời gian này cho em nghỉ ngơi trên giường vậy!