Chương 26

"Ba ba hôm nay chúng ta ăn gì vậy?"

Tần Hy Dương khe khẽ thở dài bất lực nhìn đứa nhỏ ngồi trên sô pha xem ti vi.

Từ sau hôm sinh nhật Lục Chính Văn, ừm... chính là đêm hôm đó. Sau đêm hôm đó đứa nhỏ liền như vậy mà gọi hắn "ba ba" làm hắn cười không nổi mà khóc cũng không xong. Rõ là hắn muốn một chút tình thú lúc trên giường, thế mà đứa nhỏ bây giờ lại gọi mọi lúc.

"Ba ba, sao không trả lời?" Phó Tư Hàm chớp chớp mắt nhìn người trong bếp lớn tiếng hỏi.

"Hôm nay chúng ta ăn sườn xào chua ngọt, canh cá, salad." Hắn tắt bếp mang thức ăn đặt lên bàn rồi nhìn cậu, "Bảo bối vào ăn cơm thôi!"

"Vâng baba!"

Hắn nhìn đứa nhỏ cong mắt đi vào liền bới bát cơm đưa cho cậu, "Bảo bối, có thể đừng gọi baba được không? Gọi ông xã!"

"Hửm?" Phó Tư Hàm cắn đũa, "Sao thế? Em thấy... gọi baba vui mà!" Nói rồi cậu cong mắt cười.

"Em cứ gọi baba làm anh có cảm tưởng anh chính là ba ba thật sự của em vậy!" Hắn bất lực ngồi xuống nhéo nhéo má đứa nhỏ, "Anh già thật rồi sao?"

Phó Tư Hàm nghiêng người đưa má cho hắn mặc sức chà đạp, tay lại gắp cho hắn miếng sườn, "Anh không có già! Là em còn trẻ!"

Hắn nhìn cậu, bật cười, "Em học ở đâu mấy câu đó vậy?"

"Chính Văn dạy em đó!" Phó Tư Hàm nhai nhai cơm, tròn mắt nói, "Cậu ấy nói như thế anh sẽ thích, nên em mới thử."

Tần Hy Dương xoa xoa đầu cậu, "Ngoan, ăn đi! Sau này em học cậu ta ít thôi! Anh là ông xã của em chứ không phải Giang Phong kia gọi thế nào cũng được!"

"Không phải hôm trước anh bảo em gọi baba sao?" Phó Tư Hàm híp mắt nhìn hắn.

Tần Hy Dương khụ một tiếng, gắp tiếp đũa cá vào bát cậu, "Bảo bối ăn đi!"

Cậu nhăn mũi nghịch ngợm nhìn hắn "Hừm!" một tiếng tiếp tục ăn cơm.

Ăn xong, Phó Tư Hàm dọn dẹp bát đũa, một bên nhìn hắn rửa bát.

"Em ra ngoài trước đi, rửa xong anh ra ngay!"

"Anh sắp xong rồi mà!" Cậu quay người mở tủ lạnh lấy bát dâu tây đút cho hắn một quả, "Đợi anh rửa xong cùng xem tivi!"

Hắn mỉm cười ăn quả dâu, "Ừm!" một tiếng.

Xong xuôi, hai người ra sô pha bật ti vi. Tần Hy Dương nhìn đứa ngỏ ôm bát dâu bên cạnh hỏi, "Em muốn xem cái gì?"

"Em á?" Phó Tư Hàm chớp mắt, "Hôm trước em có xem quyển Sử Ký trong thư phòng của anh. Hay hôm nay chúng ta xem chương trình về lịch sử đi!"

"Hửm?" Hắn nhướng mày nhìn cậu, "Sao em lại hứng thú với nó vậy? Ừm, để anh tìm xem!"

Màn hình ti vi liên tục chuyển kênh, phim hành động, cổ trang, hình sự, hoạt hình, thời sự, thể thao, thị trường, chứng khoán, khoa học, lịch sử.

"Ông xã, kênh này a!" Hai mắt Phó Tư Hàm phát sang vỗ vỗ cánh tay Tần Hy Dương.

"Ừm..." Tần Hy Dương đặt remote xuống, đến khi hai mắt nhìn lại màn hình ti vi một lần nữa, hái mắt nheo lại, nghiêng đầu bật cười chế giễu.

"Ngược dòng thời gian 5000 năm lịch sử rực rỡ của đất nước.

Từ thuở sơ khai loài người được tạo ra từ bàn tay Nữ Oa, dần dần thiết lập được hệ thống sống theo bộ tộc.

Cũng từ lúc có Thần, Ma, có cả con người... mọi thứ giống như xáo trộn. Những cuộc chiến kéo dài. Hiên Viên đánh với Viêm Đế ở Phản Tuyền, Xi Vưu phản loạn, Hiên Viên đế dẹp loạn tại Trác Lộc, chư hầu tôn ông lên ngôi thiên tử thay thế Thần Nông.

Lịch sử lại sang trang mới: nhà Hạ, Thương, Chu, Xuân Thu - Chiến Quốc.

Các nước chư hầu phân chia vùng lãnh thổ không đồng đều và muốn bành trướng thế lực cho nên dẫn đến chiến tranh. Những cuộc chiến kéo dài chính là tư liệu cho những bản sử ký, tiểu thuyết chương hồi sau này như: Đông Chu liệt quốc hay Tam Quốc Chí...

Mãi đến năm 221 TCN, Doanh Chính đứng lên tiêu diệt sáu nước chư hầu, lên ngôi hoàng đế và trở thành vị vua đầu tiên thống nhất được Trung Hoa.

Hôm nay chúng ta sẽ đi ngược dòng lịch sử lần theo dấu tích mà tìm hiểu về vị hoàng đế này...

Tần Thủy Hoàng tên là Doanh Chính, sinh vào tháng giêng năm thứ 48 đời Tần Chiêu Vương, tại Hàm Đan. Năm 13 tuổi đăng cơ làm Tần Vương, do trọng phụ Lã Bất Vi nhϊếp chính. Sau khi đích thân trị vì, tiêu diệt sáu nước, xưng là Thủy Hoàng Đế, tức vị hoàng đế đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc. Tại vị 37 năm, trong đó, xưng vương 25 năm, xưng đế 12 năm. Chúng ta sẽ nhìn lại xem 37 năm tại vị này ông đã làm được gì cho con dân Đại Tần."

"Ha." Tần Hy Dương nhếch môi cười nhạo.

Phó Tư Hàm chớp chớp mắt nhìn hắn, "Anh sao vậy? Không thích xem hả?"

Hắn ôn nhu nhìn cậu mỉm cười, "Không!"

"Chẳng lẽ, anh không thích ông ấy?" Phó Tư Hàm nhăn mũi hỏi, "Em thấy anh cứ xem với vẻ khinh khỉnh..."

"Không có, bảo bối em nghĩ nhiều rồi!" Hắn nựng nựng má cậu.

"Theo sử ký ghi chép, Doanh Chính tuổi Dần, tính cách cũng rất giống hổ. Úy Liễu, phụ tá đắc lực của Tần Thủy Hoàng, từng miêu tả ông như sau: Tần Vương có mũi cao, mắt dài, ngực nhô cao như ức chim, đối xử với người khác vô tình, lòng dạ như lang sói. Khi chưa đạt mục đích thì còn cư xử hòa nhã, một khi đã đạt được mục đích rồi thì có thể ăn cả thịt người. Nếu người này có được thiên hạ thì mọi người đều sẽ trở thành tù binh của ông ta...

Tính tình hung hãn là thế, nhưng luận về công thì công của Thủy Hoàng đế vô cùng lớn. Ông thống nhất sáu nước, phế bỏ chế độ phong kiến nhà Chu, đặt lại quận huyện, thống nhất độ dài trục bánh xe, văn tự, tiền tệ, đơn vị đo lường trên toàn quốc. Có công lao không thể phủ nhận trong việc dung hòa văn hóa các dân tộc của Trung Quốc, xác lập bản đồ Trung Quốc. Cho xây dựng Vạn Lý Trường Thành, kênh Linh Cừ, cung A Phòng...

Tuy nhiên, sau khi bình định thiên hạ, ông đã thi hành nền chính trị hà khắc, đốt sách chôn Nho, xây dựng những công trình quy mô lớn khác, tiêu xài hoang phí, mê muội tà thuật, khát khao được trường sinh khiến cho dân chúng lầm than..."

Tần Hy Dương từ đầu đến cuối chẳng buồn nhìn ti vi, ánh mắt dán vào Phó Tư Hàm, chú ý cậu đến từng nhất cử nhất động, thậm chí là từng biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt của cậu.

Hắn khoanh tay nheo mắt nghĩ gì đó, ngón tay thon dài xoa môi, lên tiếng hỏi, "Em cảm thấy Tần Thủy Hoàng kia là minh quân hay là hôn quân?"

"Hửm?" Phó Tư Hàm nhìn hắn khó hiểu, "Sao anh lại hỏi em chuyện này?"

Hắn bật cười, "Anh có chút tò mò muốn biết thôi!"

"Ừm..." Phó Tư Hàm liếʍ môi suy nghĩ một chút lại xem ti vi, "Em cảm thấy ông ấy không phải người xấu! Ừm, không, có xấu một chút!"

Hắn nhìn cậu bất lực cười, "Xấu là xấu, sao lại xấu một chút?"

"Anh không thấy ông ấy quá lạnh lùng sao?" Cậu nghiêng người dựa vào hắn, "37 năm trên ngai vàng nhưng không hề lập hậu. Nữ nhân yêu phải ông ấy thật khổ."

Hắn ngẩn người ôm lấy cậu, lắc đầu cười khổ, "Tự cổ chí kim đế vương thường cô độc."

Phó Tư Hàm chu môi gật đầu, "Ừm, anh nói cũng đúng! Làm vua thật khổ, giữa giang sơn và mỹ nhân bắt buộc phải chọn một. Yêu mỹ nhân thì sẽ như Vua Trụ, bị gọi là hôn quân, háo sắc. Yêu giang sơn thì bị gọi là phụ bạc người yêu..."

"Bảo bối trưởng thành rồi!" Hắn mỉm cười xoa xoa đầu cậu.

Đứa nhỏ nào đó ngoan ngoãn để hắn xoa đầu, nhỏ giọng nói, "Nhưng mà, em cảm thấy Thủy Hoàng đế này thật đáng thương."

"Đáng thương sao?" Hắn ngẩn người, một lúc sau bật cười, "Gϊếŧ ngàn người vô tội, ngày đêm tìm kiếm thuốc trường sinh, bá tánh nhìn bằng đôi mắt oán hận, chúng thần nhìn bằng đôi mắt lo sợ, không biết khi nào thì mình bị chém. Đáng thương sao?"

Phó Tư Hàm ngạc nhiên nhìn hắn, "Anh sao có thể nói như vậy?"

"Anh nói không đúng sao bảo bối?" Hắn nhìn cậu, "Sử ký đều ghi rõ ra đó mà!"

Phó Tư Hàm nhíu mày nhìn hắn, "Anh sai rồi!"

Tần Hy Dương nhếch môi nhìn cậu, ánh mắt âm trầm vụt qua tia kinh ngạc.

"Sự thật mãi mãi chỉ có người trong cuộc mới biết. Còn sử ký chỉ là cái mà người đời sau viết lại thôi!" Phó Tư Hàm thở dài một tiếng, giọng nói không rõ vui hay giận, "Đời sau viết về đời trước làm sao có thể chính xác hoàn toàn được? Cái chính chỉ là hạ người khác xuống để nâng bản thân mình lên mà thôi!"

"Bảo bối!" Tần Hy Dương cụp mắt ôm lấy cậu, cười khẽ, "Sao hôm nay lại nói chuyện như ông cụ rồi? Em rõ ràng kém anh đến mười tuổi mà!"

"Ai nha, anh đừng giỡn nữa! Em đang nghiêm túc nói mà!" Phó Tư Hàm bật cười.

"Anh cũng đang nghiêm túc đây!" Hắn cong nhẹ khóe môi nhìn cậu, "Hôn một cái nào bảo bối!"

"Ưm~"

.

Ly Sơn, Thiểm Tây...

Nam nhân sơ mi trắng ngũ quan mềm mại ngẩn người nhìn hàng ngàn tượng đất đứng trơ ra đó mặc người chỉ trỏ, bình luận, chụp hình.

Y đi một vòng nhìn hết từng tượng đất rồi rời đi, đôi mắt nhìn lên ngọn đồi phủ cây xanh trước mặt, đôi mắt phượng vụt qua tia u tối lẫn bi thương.

"Hơn 2000 năm rồi, nếu có lai sinh... liệu nhi tử có còn gặp lại người không? Phụ vương..."

---------------------------------

Hai người cùng xuyên đến, và... ừm hứm... Chúng ta đang đến rất gần với End rồi bà con à!!!!

☺☺☺