Chương 32:

Đào Noãn về nhà, bắt tay vào làm việc, thời gian tới phải làm đồng phục cho đội của Lê Hàm Dục, tạm thời không nhận đơn khác. Cô nhìn Weibo, mới biết quy mô câu lạc bộ điện cạnh không nhỏ, không chỉ có căn cứ riêng, nghe nói thuê một thành viên tốn không ít tiền, Weibo của đội có hơn bốn trăm vạn fans, xem xong chỉ muốn cảm thán một câu "Có tiền thật tốt"."Thịch thịch thịch" Giọng Khương Mặc Nhiên từ ngoài cửa truyền vào: "Cơm xong rồi."

"Nga." Đào Noãn lên tiếng, ra cửa rửa tay, hai người ngồi đối diện trên bàn ăn, Đào Noãn thấy sắc mặt hắn không được tốt, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Khương Mặc Nhiên nhìn cô, hắn muốn nói với cô, người đàn ông sáng nay không có hảo ý với cô, nhưng mà hắn có lập trường gì để nói, cố lấy dũng khí, cuối cùng vẫn không nói ra miệng.

"Không có gì." Hắn uống một ngụm nước, đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Vậy... Có thể nhờ chị giúp em một chuyện không?"

"Có thể, em nói đi." Đào Noãn cảm thấy cậu bé Khương Mặc Nhiên rất tốt, tốt mọi phương diện, đương nhiên rất vui lòng giúp hắn.

"Lúc ấy ra ngoài ở, viết lý do là ở nhà người thân, trường học gọi người thân đến ký tên xác nhận..."

Đào Noãn cũng chỉ mới tốt nghiệp hai năm, hiểu rõ những chuyện trong trường học, tay nhỏ vỗ ngực: "Yên tâm, để chị, chị nói... Chị là gì của em đây? Chị họ?"

Khương Mặc Nhiên gật đầu, tỏ vẻ có thể.

"Nhưng mà, trường của em có gọi xác nhận với ba mẹ không, đừng để bị lòi." Khi Đào Noãn đi học, lớp bọn họ có một nữ sinh nói là dọn đến nhà người thân ở, thật ra là ra ngoài ở chung với bạn trai, bị người nhà biết được mắng một trận.

"Em... Mẹ em không còn nữa, ba tái hôn định cư ở nước ngoài, khi còn nhỏ ở nhà ông bà, ông bà cũng không còn nữa..."

"Ngạch... Xin lỗi..." Không ngờ, những chuyện hắn trải qua rất giống cô, vì thế nói sang chuyện khác: "Sáng mai đi được không?"

Sáng hôm sau, Đào Noãn cố ý ăn mặc cho trưởng thành hơn, trang điểm, mặc một chiếc váy hoa sẫm màu, giày cao gót màu đen, dạo một vòng trước mặt Khương Mặc Nhiên: "Thế nào, em trai?"

"Dạ" Khương Mặc Nhiên chỉ gật đầu, cô để mặt mộc đã thật xinh đẹp, hôm nay càng minh diễm động lòng người giống như hoa sơn trà, không dám nhìn nhiều, sợ mình lại có phản ứng.

Đến chỗ đạo viên, kí tên xong thì có thể đi, buổi sáng Khương Mặc Nhiên không có tiết, đi dạo trong trường với cô, từ lúc tốt nghiệp Đào Noãn vẫn chưa về trường cũ, lúc này đi trên con đường đã từng quen thuộc, suy nghĩ bị kéo về ba năm trước đây, khi đó mỗi ngày Đỗ Thành đều đi qua nơi này với cô, suy nghĩ, thở dài thật sâu.

"Mệt rồi phải không?" Khương Mặc Nhiên cẩn thận hỏi cô.

Đào Noãn lắc đầu, quyết định không suy nghĩ những chuyện lúc trước nữa: "Không có", cô nâng cổ tay nhìn thời gian nói: "Sắp đến giờ cơm trưa, chúng ta đến nhà ăn ăn cơm đi, chị muốn ăn canh."

"Canh đó không còn trong nhà ăn nữa..."

"Vậy à", chọn chỗ khác ăn thì xa, cơm nước xong cô còn phải đến chỗ Lê Hàm Dục: "Đến nhà ăn ăn tùy tiện một chút rồi đi."

Cơm nước xong, Khương Mặc Nhiên mở một lọ sữa bò đậu phộng, cẩn thận lau khô miệng bình, cắm ống hút đưa cho cô, đi lấy đồ ăn, hắn đi rồi, hai nữ sinh bàn bên thử thăm dò hỏi cô: "Học tỷ, chị là bạn gái của Khương học trưởng?"

Đào Noãn nhìn hai nữ sinh tò mò, cười lắc đầu: "Là chị họ." Nhìn hai nữ sinh như trút được gánh nặng, cảm thán thanh xuân thật là tốt đẹp, ít nhất bọn họ có một trái tim nguyện ý thích người khác.

Khương Mặc Nhiên đưa Đào Noãn đến cổng trường: "Hai nữ sinh vừa rồi nói gì với chị?"

"Bọn họ à", Đào Noãn nhớ lại còn thấy rất đáng yêu: "Bọn họ hỏi chị có phải bạn gái của em không, không thể tin được là em cũng được hoan nghênh lắm đó."

Thật ra là cô cố ý trêu ghẹo hắn, với bề ngoài và thành tích của hắn, có nữ sinh thích là chuyện hết sức bình thường.

"Vậy... Vậy chị nói thế nào?" Khương Mặc Nhiên khẩn trương hỏi.

"Chị là chị họ của em, em quên rồi?" Đào Noãn kéo cửa xe ngừng trước cổng trường: "Em về đi học đi, chị đi trước đây, tạm biệt."