Chương 33:

Đào Noãn gọi xe tới câu lạc bộ điện cạnh của Lê Hàm Dục, đây là một tòa nhà thương mại, ngoài tường pha lê là NLG bắt mắt, cô xác nhận thân phận ở cổng lớn, ngừng xe trong viện, xuyên qua hành lang pha lê dài đến trước đài ở lầu một: "Xin chào, tôi tìm Lê Hàm Dục.""Xin hỏi là Đào Noãn tiểu thư phải không?" Khi nhận được câu trả lời khẳng định, trước đài dẫn Đào Noãn lên văn phòng của Lê Hàm Dục ở lầu hai, rót cho cô một ly nước rồi đi, tri kỷ đóng cửa lại.

Lê Hàm Dục nhìn cô khác với mọi khi, còn tưởng rằng cô trang điểm là vì mình, khóe miệng tự giác giơ lên.

Đào Noãn không hiểu tại sao hắn ta lại cười, mở miệng nói: Lê tổng, không nói chuyện hợp đồng sao?"

Lê Hàm Dục cầm một văn kiện trên bàn đưa cho cô: "Em xem đi, có gì không hài lòng cứ nói."

Đào Noãn nhận, nghiêm túc nhìn kỹ, khi nhìn thấy số tiền trên hợp đồng, chợt nhíu mày, hai mươi vạn? Chỉ làm năm bộ quần áo, vải còn do khách hàng cung cấp, cô chỉ làm thôi mà lại trả hai mươi vạn?

"Xin lỗi, giá này tôi không thể nhận."

Lê Hàm Dục còn tưởng rằng là giá quá thấp, không thèm để ý nói: "Em cảm thấy bao nhiêu là hợp lý."

Đào Noãn tính toán trong lòng: "Hai vạn là đủ rồi." Rốt cuộc là một mình cô làm, phải phí một thời gian và sức lực, trong lúc đó không thể nhận đơn khác, thật ra nếu là khách hàng tư nhân, thì không cần ký hợp đồng.

Lê Hàm Dục bất ngờ, vậy mà cô chỉ cần hai vạn, hai vạn làm gì đủ: "Hợp đồng đã soạn rồi, lười sửa lại, mười tám vạn còn lại coi như phí bảo mật, trong lúc chế tác không được tiết lộ tin tức đồng phục của đội ra ngoài, thế nào?"

"Tôi có đạo đức nghề nghiệp, sẽ khách tiết lộ tin tức của khách hàng, chuyện này ngài có thể yên tâm, nếu ngài không đồng ý giá này, vậy thì mời người khác đi." Đào Noãn nói xong, giả vờ đứng lên.

Lê Hàm Dục vội vàng đồng ý: "Được được được, anh sẽ kêu người sửa lại hợp đồng." Sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật là ngoan cố."

Đào Noãn không phải ngoan cố, cũng không phải ra vẻ, cô thích tiền và cần tiền, nhưng mà cô rất rõ ràng, như Lê Hàm Dục, Lê Hàm Triệt và cả Thân Thần, tiền của bọn họ không phải cho không, mà cái giá của nó cô không trả nổi, nếu có một ngày bọn họ đột nhiên trở mặt, một cô gái mồ côi không nơi nương tựa như cô, lấy cái gì để chống lại bọn họ, tựa như lúc Thân Thần không phân biết phải trái ép cô uống thuốc, cô không hề có sức phản kháng.

Nhân viên công tác in lại hợp đồng một lần nữa, Đào Noãn thấy không có vấn đề, ký tên của mình.

"Đi, anh dẫn em đi tham quan xung quanh." Lê Hàm Dục muốn nắm tay cô, bị Đào Noãn tránh.

Toàn bộ hai tầng đều là căn cứ huấn luyện, cách tường pha lê Đào Noãn nhìn người bên trong chơi game, cảm thấy vô cùng mới lạ, trước nay cô chưa từng tiếp xúc điện tử cạnh kỹ.

Mấy nam sinh kết thúc một ván, thấy Lê Hàm Dục bên ngoài đều đi ra, ngạc nhiên phát hiện cô gái trên ảnh chụp đứng ngay trước mặt bọn họ, cả đám nói ngọt chào chị dâu.

Đào Noãn ngẩn người vài giây, mới biết bọn họ hiểu lầm cô và Lê Hàm Dục: "Tôi không phải..."

Không đợi Đào Noãn nói "Tôi không phải bạn gái anh ta", Lê Hàm Dục kéo tay cô nhỏ giọng nói: "Giúp đỡ, đám tiểu tử thúi này ngày nào cũng cười nhạo anh là cẩu độc thân."

Đào Noãn muốn nói anh có phải cẩu độc thân hay không thì liên quan gì tới tôi, nhưng người xung quanh nhìn thấy "hành động thân mật" của hai người, càng ồn ào hơn, lúc này nếu cô tiếp tục giải thích thì có vẻ là làm kiêu, đơn giản coi như không nghe thấy.

Lần lượt đo và ghi chép kích thước cho năm người, kiểm tra vải cho vào cốp xe, chờ vội xong đã gần chạng vạng, mọi người ồn ào nói muốn nhờ chị dâu hố ông chủ một trận, Đào Noãn không nói được câu nào, chỉ có thể đi với bọn họ, Lê Hàm Dục đương nhiên vui vẻ, đặt một nhà ăn cao cấp, một bữa cơm tận hai vạn khối, Đào Noãn lại không có hứng thú với một bàn sơn trân hải vị.

Buổi tối đội còn phải huấn luyện, vì thế cơm nước xong Đào Noãn tạm biệt bọn họ, về đến nhà Khương Mặc Nhiên còn chưa đi làm về, cô vào bàn ăn rót ly nước, phát hiện trên bàn có một cái chén, bên trong là canh hồi trưa cô nói muốn ăn, bên cạnh là giấy ghi chú, dặn cô hâm nóng lại rồi uống.