Chương 15

Nhưng lần này tôi nghĩ nhầm rồi, qua một lúc Triệu Tư thực sự mang tới một túi thuốc to, lần lượt phân phát cho mọi người.

Nhưng dù có là như vậy cũng không một ai cảm ơn hắn ta, mọi người đều cảm thấy đây là công lao của Vương Đông.

Tin tức có người đang phát thuốc hạ sốt miễn phí rất nhanh được truyền ra ngoài, rất nhiều bạn học đều tìm tới, Vương Đông cũng cực kỳ hào phóng, giữ lại cho bản thân một phần còn lại để cho Triệu Tư phân phát cho mọi người.

Vương Đông lần này nhận được không ít lời khen ngợi, địa vị ở trong nhà phát thanh cũng được đề cao lên nhiều, cả người nhìn cũng có vẻ lâng lâng.

Tôi lười nhìn bộ dạng khoe khoang của hắn, nhưng không thể không thừa nhận rằng lần này hắn ta thực sự làm được một chuyện tốt.

Nhưng... tôi nhìn Triệu Tư đầy mặt nịnh nọt kia một cái, tên cũng không phải đèn cạn dầu đâu.

"Đang nhìn cái gì đó." Đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai tôi. Tôi theo phản xạ có điều kiện định phản kích lại, ai ngờ quay đầu liền nhìn thấy là Chu Oánh.

"Sao? Đến tôi mà anh cũng muốn đánh?" Chu Oánh có chút không vui nói.

"Đâu đâu đâu, đây không phải do tôi chưa nhìn rõ hay sao." Tôi bối rối bỏ tay xuống.

"Tụm cả lại đây vây xem cái gì vậy." Chu Oánh vượt qua tôi mới nhìn thấy hành động của Vương Đông cùng những người khác: "Ui, lại xuất hiện thêm một vị Bồ Tát sống nữa à."

"Ngu thật." Cô ta nhìn Vương Đông đang cười tới mức mặt nhăn như khỉ: "Sao lại có người ngu như thế nhỉ?"

Tôi ngẩn người ra một chút: "Cô thấy thế nào?"

"Tôi chỉ mong sao cho tất cả người ở đây đều chết hết đi, hắn còn ở đây cứu từng người một. Hắn cứ từ từ mà cứu đi, bao nhiêu người như vậy có bao nhiêu cái miệng, đến lúc đó tôi xem bản thân anh ta còn cái gì để ăn."

"Có đúng là cái gì cũng dám nói, ở đây không phải cũng có rất nhiều bạn của cô à?"

Chu Oánh ngẩng đầu lên liếc tôi một cái, trong mắt tràn đầy đồng tình: "Anh cũng ngu vll ra."

Thực ra thì nói xong lời này tôi liền thấy hối hận, Chu Oánh này cũng không phải là người bình thường, tôi không thể lấy tư tưởng của người bình thường để so sánh với cô ta được.

Đang câu được câu không nói chuyện phiếm với Chu Oánh, ánh mắt vô tình quét qua, đột nhiên bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.

Dáng dấp xinh đẹp của Lâm Hy ở trong đám bạn học ủ rũ thiếu sức sống lộ ra vô cùng nổi bật, ở bên cạnh cô ấy còn có Lý Tu Nhiên một thân đồ đen, trên người còn mang theo trường kiếm, hai người kia đều vô cùng thu hút ánh nhìn của người khác.

Chu Oánh hình như phát hiện ra cái gì, đang cười hì hì định nói gì đó với tôi, đột nhiên nhìn thấy tôi đang ngơ ngác nhìn sang bên kia đến ngẩn người.

Thuận theo ánh mắt tôi nhìn qua, cô ta hỏi: "Nhìn cái gì vậy, làm anh mê mẩn thành thế kia?"

Tôi lắc lắc đầu: "Không có gì."

"Anh tưởng tôi mù chắc?" Chu Oánh cười lạnh một tiếng: "Anh rõ ràng đang nhìn cô gái kia, nước miếng đều sắp nhỏ thành dòng dưới đất rồi còn không chịu thừa nhận."

"Cô muốn nghĩ sao thì nghĩ." Tôi lười phải phí lời với đứa con gái này.

"Anh thích cô gái mặc đồng phục trường kia rồi à?"

"Không, tôi không quen cô ấy."

"Không quen mà dùng loại ánh mắt này nhìn người ta à, anh tưởng tôi là đứa con nít ba tuổi chắc?"

Tôi nhanh chóng thu ánh mắt trở về, tôi không biết được ánh mắt mình lúc nhìn Lâm Hy như thế nào, thế mà có thể rõ ràng đến mức để Chu Oánh nhận ra được.

Chu Oánh đối với thái độ giấu giấu giếm giếm của tôi hiển nhiên rất không vui, cô khoanh tay trước ngực nói: "Trương Tam, anh qua đây với tôi."

Tôi theo cô ta đi tới phòng thông tin, vào lúc này phòng thông tin vẫn như cũ không có một ai, cô ta đóng cửa lại liền nói: "Tôi muốn giao cho anh nhiệm vụ mới."

"Nhiệm vụ gì?" Tôi hỏi.

"Thật không giấu giếm, tôi vừa ý anh trai vừa nãy rồi." Khóe miệng Chu Oánh hơi cong lên: "Tên con trai kia thực ra tôi cũng biết, tên Lý Tu Nhiên phải không, dùng kiếm không tồi, người cũng rất đẹp trai."

"Cho nên tôi đổi ý rồi." Giọng nói của Chu Oánh đột nhiên lạnh xuống: "Tôi muốn Lý Tu Nhiên tới làm chó cho tôi, còn anh Trương Tam, chẳng qua cũng chỉ là một tên đần dối trá hèn nhát mà thôi, làm xong chuyện này anh có thể cút ngay được rồi."

Đầu mày tôi khẽ nhăn lại, mơ hồ có một loại dự cảm không tốt: "Chuyện gì?"

Chu Oánh không biết từ chỗ nào móc ra một ống tiêm đựng đầy chất lỏng màu trắng, nhấc lên nói: "Tôi muốn anh tiêm loại thuốc này cho nữ sinh kia."

"Nữ sinh nào?"

"Còn có thể là nữ sinh nào, biết rõ rồi còn thích giả vờ ngu với tôi?" Chu Oánh cười lạnh nói: "Chính là nữ sinh bên cạnh Lý Tu Nhiên kia, hai người họ là một đôi, nắm được mạng của cô ta cũng có nghĩa là nắm được mạng của Lý Tu Nhiên. Lý Tu Nhiên anh không tới gần được nhưng cô gái kia, anh chắc chắn có thể."

"Tôi mặc kệ anh dùng cách gì, chỉ cần làm xong việc này tôi liền trả lại cái mạng chó này cho anh!"

"Không thể nào." Tôi dùng thái độ cứng rắn nói: "Chuyện này cô nghĩ cũng đừng nghĩ."

"Dứt khoát vậy à, dù biết bọn họ mới là một đôi anh cũng nhịn được xuống sao?" Chu Oánh từng bước một tới gần tôi: "Tôi không phải đang thương lượng với anh, đây là mệnh lệnh."

"Là gì cũng không thể, muốn đi thì cô tự mà đi."

"Tôi muốn là Trương Tam anh đi, tôi hỏi lại lần nữa, anh đi hay không?" Sắc mặt Chu Oánh lạnh lùng nhìn tôi.

"Không đi." Thái độ của tôi cực kỳ cứng rắn: "Dù cô có gϊếŧ tôi, tôi cũng sẽ không đi."

"Ba"

Tay Chu Oánh giơ lên cao, hung tợn cho tôi một bạt tai, không ngờ một đứa con gái như cô ta lại có sức lực lớn như vậy, trong chớp mắt trước mặt tôi biến thành màu đen, tai cũng ù đi.

Trong miệng dâng lên vị tanh nồng, là máu.

"Bây giờ, lập tức cút ra ngoài cho tôi!" Chu Oánh chỉ ra ngoài cửa nói.

Tôi che lấy bên mặt đang bắt đầu tê rần lên đi ra ngoài, cô ta nghĩ tôi thế nào cũng được, dù sao chuyện tôi đã quyết định xong thì sẽ không thay đổi.

Phía sau lưng truyền tới giọng nói tức giận của Chu Oánh: "Trương Tam, anh đừng hối hận!"

Cho dù có hối hận tôi cũng chịu, tôi tự giễu nở nụ cười, bất kể kết quả như thế nào đều là do tôi tự chọn.

Vừa ra khỏi phòng thông tin liền phát hiện bên ngoài cũng đang loạn như nồi thập cẩm. Trên đất đồ vật vứt lung tung khắp nơi, bàn ghế bị xô đổ ngã la liệt, tiếng la hét của các bạn học cũng truyền tới hết đợt này tới đợt khác.

Đã xảy ra chuyện gì rồi? Tôi không nhịn được thắc mắc, muốn đi qua xem thử có chuyện gì.

Vừa hay cũng có rất nhiều học sinh đang chạy qua bên này, có một nam sinh nhìn thấy tôi xong liền hét lớn lên: "Trương Tam, Trương Tam ở đây này!"

Mọi người đồng loạt nhìn về phía tôi, không ngờ vẫn còn có người nhận ra tôi, tôi lập tức có chút được sủng mà sợ.

"Phòng thu âm lại có zombie xông vào rồi!" Nam sinh kia chạy tới nắm chặt lấy tay tôi nói: "Bây giờ lũ zombie chịu đói mấy ngày trời đã hoàn toàn phát điên rồi, nó ở bên đó bắt được người liền gϊếŧ!"

"Phòng thu âm? Bên đó không phải bị niêm phong lại rồi à?" Tôi vội vàng hỏi.

"Không biết tại sao zombie lại xông vào được!" Nam sinh kia hoảng sợ nói: "Trương Tam anh mau cứu chúng tôi, với chút sức lực này của chúng tôi căn bản không cách nào đối phó được với chúng nó, lúc trước cũng chỉ mình anh từng gϊếŧ zombie mà thôi!"

Ngàn vạn không ngờ tới sẽ là tình huống như vậy, tôi nhất thời cũng có chút không biết phải làm sao.

Mọi người thấy vậy cũng nhao nhao lên nói với tôi: "Phải đấy Trương Tam, mau cứu chúng tôi đi."

"Cầu xin anh đó, mau cứu chúng tôi đi!" Một nữ sinh đột nhiên quỳ xuống, khóc lóc nói: "Lúc nãy bạn của tôi cứ sống sờ sờ như vậy mà bị gϊếŧ chết, tôi không muốn cũng như vậy mà chết đi, Trương Tam, anh mau cứu người đi!"

Lúc này tôi hoàn toàn do dự, phải làm sao đây? Đây là đang ép tôi mà, như này tôi biết chọn thế nào đây?

Tôi cũng sợ sẽ phải chết, nghe thấy có zombie xông vào chân tôi trong chớp mắt cũng mềm đi luôn rồi, tôi muốn nhanh chóng tìm một nơi để trốn đi, tôi muốn ôm lấy đầu mà run lẩy bẩy, tôi không muốn nhìn thấy bất kì người nào cả.

Nhưng bọn họ không hề dừng lại, nữ sinh kia còn không ngừng dập đầu với tôi: "Cầu xin anh... tôi cầu xin anh..."

Dưới từng tiếng từng tiếng cầu xin của bọn họ, tuyến phòng thủ trong tôi cuối cùng cũng bị phá vỡ, sợi dây vẫn luôn mạnh mẽ chống đỡ trong lòng tôi cũng sụp đổ.

"Nhưng tôi cũng chỉ là một học sinh bình thường mà thôi..." Tôi nhẹ giọng nói.

"Không giống nhau, Trương Tam anh từng gϊếŧ zombie rồi mà." Có người khổ sở nói: "Sức mạnh của anh lớn hơn chúng tôi nhiều, anh còn ra ngoài mang về nhiều thức ăn như vậy, anh phải tin tưởng bản thân, zombie ở trước mặt anh cũng không chịu nổi một kích đâu..."

Sau đó hắn ta nói cái gì đó nữa tôi cũng không nghe rõ, đại não tôi lúc này một mảnh trống rỗng.

Tôi có thể cảm nhận được giọng nói của bản thân có chút phát run: "Zombie... ở đâu..."

"Còn ở trong phòng thu âm, lúc nãy nó vẫn chưa chạy ra được."

"Ừ, tôi biết rồi."