Chương 2: Lừa dối cũng cần kỹ xảo

Trước khi Lâm Cửu quét thẻ tiến vào công ty, trên tay cầm xiên chiên mới mua trên đường, cô ăn uống thoải mái, trên khoé miệng tất cả đều là nước, đi thẳng đến công ty, người thấy tướng ăn của cô liền trố mắt nhìn theo.

Lâm Cửu không thèm để ý đối với cái nhìn của mọi người, mùi thơm của xiên chiên hết sức mê người. Món ăn này ở tận thế chính là mỹ thực, ròng rã năm năm cô chưa từng được ăn no, tướng ăn khó coi là điều bình thường.

Lâm Cửu xoa xoa khóe miệng, đem khăn giấy ném vào thùng rác, trước ánh mắt kinh ngạc của bảo vệ lấy ra thẻ công ty, không thèm đếm xỉa tới những ánh mắt lộ vẻ kì quái rơi trên người mình, đi thẳng đến văn phòng giám đốc.

“Lý tổng”.

Lâm Cửu đi vào văn phòng, lễ phép lên tiếng chào hỏi, lại nói, Lý tổng: Lý Triều Dương đối với cô cũng được coi là ân nhân, thời điểm cô tốt nghiệp, không biết tự lượng sức mình xông đến công ty này phỏng vấn, quản lý lúc ấy chính là Lý Triều Dương. Lý Triều Dương không để ý trình đồ học vấn liền lưu lại cô. Cho cơ hội mà cô cũng không có phụ lòng hắn công trạng một đường thăng tiến.

Đối với sự đề bạt bồi dưỡng của Lý Triều Dương, Lâm Cửu thực sự đã cố gắng làm được.

“Đến rồi? Ngồi đi.”

Lý Triều Dương nâng mắt lên nhìn Lâm Cửu, nửa ngày cũng không nói một câu.

“Lý tổng…”

“Tôi đến tìm anh muốn xin từ chức…”

“Cô thật sự nghĩ kỹ chưa?”

“Ân, tôi nghĩ kỹ rồi.”

Lý Triều Dương dừng một chút, đáy mắt là màu xanh đen nhàn nhạt, cảm xúc có chút phức tạp. Làm lãnh đạo, hắn đương nhiên biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì, Lâm Cửu làm người bị hại không nên gặp đãi ngộ như vậy.

Những năm này, hắn nhìn xem Lâm Cửu từ một người mới cái gì cũng không hiểu, dần dần đứng ở vị trí cốt cán của tổ tiêu thụ. Thực ra hắn không muốn Lâm Cửu rời khỏi công ty. Một mặt khác, Lâm Cửu luôn nghiêm túc cố gắng trong công việc làm cho lòng hắn có chút xúc động. Chỉ là cảm xúc này còn chưa kịp bắt đầu, liền ngoài ý bị bóp chết.

“Thật xin lỗi, để cô chịu ủy khuất. Tôi có thể điều phối cô đi xuống chi nhánh của công ty, cũng không ảnh hưởng đến công việc của cô.”

“Cảm ơn anh đã lo lắng,” Lâm Cửu biểu tình buông lỏng xuống.

“Tôi nghĩ sẽ về quê nhà.”

Lý Triều Dương nhướng mày, biết Lâm Cửu hạ quyết tâm, vì không muốn Lâm Cửu cảm thấy xấu hổ, cũng không hề khuyên bảo thêm cái gì.

“Cô lần này vì công ty làm một đơn hàng lớn, trừ tiền lương tháng này, tiền thưởng trích phần trăm sẽ không thiếu.”

Lý Triều Dương cầm lấy đơn từ chức liền ký tên, dừng một chút:

“Ở nhà giải sầu cũng tốt.”

“Cảm ơn Lý tổng.”

Đơn trích phần trăm chừng khoảng 5 vạn, thật ra khiến cho Lâm Cửu một cái kinh hỉ không hề nhỏ, trong lòng rõ ràng Lý Triều Dương đối với cô đã xem như tận tình tận nghĩa.

“Lý tổng, tôi có việc cần dùng tiền gấp, ngài xem có thể hay không……”

“Để tôi giúp cô thúc dục tài vụ, trong một tuần tới chắc là sẽ có.”

“Tạ ơn Lý Tổng.”

Lâm Cửu vừa lòng thỏa ý, trước khi ra cửa do dự một cái, dù sao về sau trăm phần trăm không có khả năng gặp lại, mình gợi ý một câu tạm thời coi như là trả nhân tình.

“Lý Tổng, tôi nhìn thấy khoảng thời gian này không phải biển gầm chính là địa chấn, Lý Tổng nên chuẩn bị đồ ăn trữ trong nhà, để phòng vạn nhất đi.”

“Cô còn tin cái này à, yên tâm đi, cảm ơn lời nhắc nhở.”

Lâm Cửu gật gật đầu, ra khỏi văn phòng. Nên nói cô đã nói, có nghe hay không là do đối phương, hiện tại cô không có thời gian rảnh rỗi đi lo nhọc lòng.

Lân Cửu đi nhanh về phòng cho thuê, tùy tiện thu thập mấy bộ quần áo hoạt động thoải mái, tiện thể lấy tốc độ nhanh nhất, giải quyết thêm hai gói mỳ tôm vào bụng, lấy điện thoại mở ra phần mềm mua vé. Hơi xoắn xuýt, Lâm Cửu vẫn là mua ghế ngồi cứng giá rẻ nhất, ngay trong đêm đó về nhà, sáng hôm sau liền có thể trở lại thành phố. Không còn cách khác, giờ cô chỉ còn 30 vạn, có thể tiết kiệm bao nhiêu liền tiết kiệm bấy nhiêu.

Hợp đồng cho thuê phòng vừa vặn còn nửa tháng, tiền thế chấp cũng là một khoảng tiền... Trước tận thế ba ngàn khối có thể mua được gạo trắng, tại tận thế chính là bảo vật vô giá. Lâm Cửu là một người nghèo, tuyệt không dám lãng phí.

Lâm Cửu không dám ở lại lâu, vội vã đi ra ngoài, rời khỏi thành thị, nơi chính mình đã từng phấn đấu bốn năm.

Z thành.

Xuống khỏi xe lửa, đập vào mặt là không khí ướŧ áŧ, Lâm Cửu cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Lâm Cửu lấy xuống khăn quàng cổ, dụi dụi lại đôi mắt vì cả đêm trên xe lửa mua hàng online khiến mắt có chút đau xót. Nhìn trước mắt là thành thị cô đã sinh sống hai mươi năm. Kiếp trước Lâm Cửu đối với nơi này có rất nhiều quyết luyến, nay trở lại chỉ cảm thấy phức tạp khó tả... Chỉ cần có thể sống sót, cô ở nơi nào cũng được.

Trên đường về nhà, khi đi qua siêu thị Lâm Cửu tiện tay xách luôn thùng sữa bò đang giảm giá vì sắp hết hạn. Đưa tiền thì dễ, đòi tiền thì khó. Lâm Cửu có thể hình dung được sắc mặt khó coi của ba mẹ Lâm khi cô trực tiếp đưa tay ra bảo họ trả lại tiền... Cô phải nghĩ kĩ cách để lấy tiền trở về.

Nhà họ Lâm ở trong một khu nhà tập thể cũ cao năm tầng, không có thang máy, ngoài tường sơn bong tróc ra một mảng lớn, trên tấm lưới bảo vệ nhà treo đầy quần áo ướt. Mặc dù phòng ở kiểu dáng cũ kỹ quê mùa, nhưng lại rắn chắc bền vững, chí ít giai đoạn đầu tận thế xảy ra mấy trận động đất, ngôi nhà này lông tóc không tổn hao, so với sát vách là công trình xinh đẹp hoàn hoàn toàn không cách nào so sánh cùng nhau.

Cô đứng trước khu nhà, nỗi lòng cuồn cuộn, xoắn xuýt một hồi.

Đừng hiểu lầm, không phải cô già mồm, mà là hận.

Đồng dạng, em trai Lâm Diệp là bảo bối của cả nhà Lâm gia, còn cô lạ bị gia đình chán ghét sống không bằng cỏ dại. Kiếp trước, cô sống trong sự bất công, gập ghềnh lớn lên, có nhiều lần cô muốn lớn tiếng chất vấn đều bị ánh mắt lạnh lùng chán ghét của mẹ làm cho không nói được lời nào.

Rõ ràng so với Lâm Diệp cô chỉ sinh ra trước mười lăm phút, cô lại phải nhường nhịn mọi thứ. Từ nhỏ đến lớn ăn, mặc, đồ dùng tốt nhất đều là của Lâm Diệp, còn việc nhà đều là của mình cô. Tiểu học, trung học, cao trung dù là đem tiền đi quan hệ cũng là cho Lâm Diệp, cô coi như thi đậu cũng không được mẹ cho đi học vì lý do không có tiền...

Chưa từng được yêu thương, cho dù bị bắt nạt chèn ép khắp nơi cũng xem đó là điều đương nhiên. Nguyên bản gia đình đối với Lâm Cửu đều mang tới ảnh hưởng, cuối cùng tạo thành cô kiếp trước khi không còn giá trị lợi dụng sẽ chết thảm.

Lâm Cửu cưỡng ép đè xuống cảm xúc đang cuồn cuộn, tận lực không để cho bản thân độ ra một chút không thích hợp, mặt ngoài cô vẫn là một người trung thực mặc người ức hϊếp.

Nhà Lâm Cửu ở tại lầu hai, hiện tại còn sớm, ba mẹ cùng Lâm Diệp hẳn là còn ở nhà. Lâm Cửu đứng trước cửa, kéo lấy hành lý, gõ vang cửa Lâm gia.

Đúng vậy, "gõ cửa". Là con gái cả, từ lúc học sơ trung Lâm Diệp vì muốn có thư phòng liền đuổi cô về ở ngôi nhà nhỏ của bà ngoại. Lão nhân khi còn sống có thể nói chỗ ở không có một chút trang trí nào, còn sót lại mấy món đồ nội thất mang đi không được toàn mùi ẩm mốc, mỗi ngày đi học đều phải cần đến 1 giờ đi xe công cộng. Mà cô ở nơi đó một mình tận sáu năm.

Càng làm cho Lâm Cửu cảm thấy buồn cười là, vì cái gọi là “chứng minh bản thân” mà chính mình liền... A... Hết thảy thật buồn cười...

Cửa két một tiếng mở ra, Lâm Cửu ngẩng đầu, trên mặt như trước hoàn toàn dịu dàng ngoan ngoãn cười.

“Mẹ.”

“Mày như thế nào đã trở lại? Không ở bên ngoài làm tốt công tác, trở về làm gì?!”

Nếp nhăn giữa lông mày mẹ Lâm gần như có thể đè chết một con ruồi, ánh mắt chán ghét khi nhìn đến Lâm Cửu thấy trong tay cầm thùng sữa bò liền hòa hoãn mấy phần.

“Con từ chức”

Lâm Cửu vào cửa, quả nhiên, Lâm Diệp đang cùng Hứa Sở Sở ngồi ở trên ghế salon chơi điện thoại di động, Lâm Cửu vào cửa ánh mắt hắn cũng không ngẩng.

Hứa Sở Sở... Ánh mắt Lâm Cửu lộ một tia u ám, nguyên lai Hứa Sở Sở hiện tại đã ở Lâm gia.

Hứa Sở Sở, người cũng như tên, tướng mạo thanh lệ, một đôi mắt trong veo sáng tỏ, làn da càng là trắng nõn mềm nhẵn, nhìn điềm đạm đáng yêu. Nhưng cũng chính nữ nhân trước mắt này đoạt đi bạn trai Trần Nghị. Thậm chí không tiếc, liên hợp với Lâm Diệp gϊếŧ chính mình.

Bất quá, Hứa Sở Sở lúc ấy muốn gϊếŧ cô có lý do gì?, Lâm Cửu hiện tại vẫn là như lọt vào trong sương mù.

Ba mẹ cô thành ba mẹ chồng Hứa Sở Sở, em trai cô thành chồng Hứa Sở Sở, bạn trai cô thành tình nhân thứ hai của Hứa Sở Sở, cô đã hai bàn tay trắng!

Lúc ấy Hứa Sở Sở rốt cuộc mưu đồ cái gì?

Lâm cựu hít sâu một hơi, vội vàng đem ánh mắt bỏ qua một bên, nội tâm liên tục nhắc nhở rằng mình lần này tới vì có mục đích, cô chỉ là tới lấy tiền, về phần những người khác không có cô bọn họ tự tại, tận thế có thể sống sót hay không đều là chuyện của họ.

Hẳn là hôm qua cha Lâm đổi ca đêm, hiện tại đang ngồi cạnh bàn ăn hút thuốc, nhìn thấy Lâm Cửu trở về hơi ngẩng đầu.

“A... Tiểu Cửu trở về rồi, làm sao còn từ chức,”

“Ai biết nó phát điên cái gì, tính tình từ nhỏ liền như vậy…… Nhi tử, Sở Sở, mau tới ăn cơm sáng, đừng phản ứng nó.”

Mẹ Lâm hùng hùng hổ hổ từ phòng bếp mang ra bốn phần bữa sáng, rõ ràng không có phần Lâm Cửu, tay chân lanh lẹ đem một phần cháo đặt trước mặt Hứa Sở Sở.

( Edit: Y Lan Như Mộng )

“Cảm ơn dì”

Hứa Sở Sở hai tay bưng lấy bát, ngoan ngoãn nói lời cảm tạ.

“Đứa nhỏ Sở Sở này, khách khí như vậy làm cái gì.”

Mẹ Lâm cảm thấy tương lai con dâu cho mình đủ mặt mũi, khóe miện hận không thể kéo tới mang tai.

“Sở Sở a, đầu tuần con đi gặp ông thông gia ra sao?”

Hứa Sở đáy mắt xẹt qua một tia u ám, ngẩng mặt lên lại trở về bộ dáng đại gia khuê tú, Lâm Cửu thấy vậy liền muốn buồn nôn.

“Gặp được…… Ba ba gần nhất ở thành phố vội xử lý công chuyện, ba ba nói chờ sự tình lần này đi qua, là có thể đón con trở về.”

“Tốt, tốt, hài tử ngoan, mau ăn a.” Mẹ Lâm nghe được đáp án mình muốn, một gương mặt mo tươi cười rạng rỡ, nhìn về phía Hứa Sở Sở ánh mắt rất giống một tòa kim sơn.

Vốn là bà cũng không đồng ý con trai tùy tiện đem Hứa Sở Sở về nhà, biết được Hứa Sở Sở trên người không có lấy một xu, thời điểm đó còn muốn nhà bà mua nhà kết hôn, trọn vẹn hơn nửa tháng bà không cho Hứa Sở Sở sắc mặt tốt. Thẳng đến khi biết được thân thế Hứa Sở Sở, mẹ Lâm mới giật mình xem như nhà mình nhặt được trân bảo, lúc này mới phá lệ ân cần với cô ta.

Lâm Cửu không muốn nhìn nhà này hát kịch, cô hôm nay có mục đích đến đem tiền của mình bị “lừa gạt” trở về.

“Hiện tại con có cơ hội kiếm được một công việc tốt hơn, cảm thấy công việc đang làm vừa mệt kiếm kiếm lại không được nhiều, liền từ chức.”

“Cơ hội kiếm tiền cái gì? Mày chớ để cho người ta lừa gạt.”

“Làm sao có thể! chính là giám đốc Lý, ngài biết không? Hắn có tiền như vậy mới không thèm nhìn một chút tiền lẻ kia đâu.”

“Nói một chút, phương pháp làm sao để kiếm tiền?”

Lâm Diệp từ trên bàn sờ soạng cắn bánh quẩy, một tay sửa sang lại chính mình, sao cho thật khoan khoái, hất lên mái tróc ngắn trước trán, cuối cùng cho Lâm Cửu một ánh mắt. Hắn chính là xem thường chị gái này, khô khan quê mùa,trừ lúc đưa tiền một cách thống khoái, cái khác căn bản không lên được mặt bàn.

“Con trước đó vài ngày không phải cho mẹ 30 vạn sao, giờ có việc lấy về cần dùng gấp.”

“30 vạn kia mày nghĩ đều cũng đừng nghĩ, đó là cho em trai mày cùng Sở Sở kết hôn mua phòng cưới, lấy đâu trả tiền!” mẹ Lâm vừa nghe Lâm Cửu đòi 30 vạn “chủ ý" trên mặt lập tức liền rớt xuống dưới.

“Đúng, phòng kia là mày ra tiền, mày cho đều đã cho, lại muốn lấy về là có ý gì?!”

Lâm Diệp cùng Lâm mẹ đứng trước mặt cô, trở mặt giống như là lật sách...

Ba Lâm dường như muốn nói lời công đạo, nhưng nhìn sắc mặt mẹ Lâm, vẫn là cúi đầu chuyên chú ăn điểm tâm của mình. Hắn không có bản lĩnh, không có tiền cho con trai, Lâm Cửu kiếm ra được tiền, giúp đỡ cho em trai là điều đương nhiên.

Mà Hứa Sở Sở vẫn ung dung như cũ ngồi cạnh bàn ăn cơm, làm như không thấy vở kịch này, bình tĩnh đến mức như không liên quan đến bản thân. Ánh mắt Lâm Cửu dừng trên người cô ta trào phúng. Lại nói Hứa Sở Sở quả thật có chút lai lịch, là con gái của thị trưởng thành phố Z, chỉ tiếc chính là không phải con gái của chính thất, hiện tại Hứa Chí Cường còn bị phu nhân nhà mẹ đẻ cầm giữ đến sít sao, tại tận thế xoay người là chuyện sau này, sở dĩ người nhà họ Lâm này trông ngóng cô ta là có lý do như thế, kết quả của việc cô ta hướng mẹ Lâm tiết lộ thân phận.

Hứa Sở Sở hiện tại đang bị hứa phu nhân để ý nên mới hướng người nhà Lâm gia ở lại, hứa Chí Cường bởi vì bị chính thất nhà mẹ đẻ ép tới gắt gao vì muốn sự trợ giúp của nhà mẹ của vợ mới không dám đi quan tâm cô con gái riêng, để Lâm gia nghĩ lầm là cha của Hứa Sở Sở rất quan tâm đến cô ta, mẹ Lâm rõ ràng cũng coi trọng địa vị nhà Hứa Sở Sở, để về sau Lâm Diệp có tiền đồ, mới nhanh như vậy tiếp nhận người ngoài, đồng thời người này so sánh với Lâm Cửu địa vị cao hơn nhiều.

Suốt ngày chỉ toàn nằm mơ giữa ban ngày, cũng không nghĩ tới chính thất người ta hạ sinh nữ nhi, dựa vào cái gì để ý một tiểu tam với con gái riêng. Hứa Chí Cường nếu là thật muốn đền bù cô ta cũng sẽ không hơn 20 năm để ở bên ngoài mặc kệ Hứa Sở Sở. Đến cùng người nhà Lâm gia không nhìn thấy tình huống của nhà Hứa Chí Cường mà chỉ nghe Hứa Sở Sở há miệng nói ra, phàm là có một chút đầu óc cũng không để cho mánh khóe của Hứa Sở Sở mơ hồ lừa cho xoay vòng.

Tuy nói Lâm Diệp thực sự rất đẹp trai, nhưng lại không đủ để trở thành lựa chọn đúng đắn của Hứa Sở Sở, chẳng qua chỉ là cùng đường mặt lộ mà thôi. Tận thế 5 năm Hứa Sở Sở thức tỉnh dị năng không gian trở thành cường giả của căn cứ. Về sau không chỉ được Hứa gia nhận lại, bên người nam nhân càng là không thể đến hết được.

Đúng rồi dị năng không gian, bình thường trước 2 năm tận thế người có thể thức tỉnh dị năng cơ bản là điều bình thường lại về sau có thể thức tỉnh dị năng thứ hai là hiếm như lá mùa thu, mà trên cơ bản đều là người có thực lực cường hãn, lúc ấy Hứa Sở Sở là hệ hỏa cấp 4, cô ta làm thế nào thức tỉnh dị năng không gian?

Trong đầu Lâm Cửu chợt lóe lên ý nghĩ này.

“Tiểu Diệp, đừng như vậy, chị ấy kiếm tiền cũng không dễ dàng... chúng ta bên này mua nhà sớm hay muộn cũng không sao, em cũng có thể chờ.”

Hứa Sở Sở đi đến bên người Lâm Diệp ôn nhu lôi kéo, bộ dáng bạch liên hoa.

Mẹ Lâm cùng Lâm Diệp nghe xong lời này trên mặt biểu lộ càng thêm không đồng ý.

Lâm Cửu nhíu lông mày, cũng không giải thích gì, cúi đầu xuông, trong ánh mắt không thể che dấu được ý cười lạnh.

Đây chính là cô của kiếp trước liều sống liều chết trợ giúp “người nhà” có chút châm chọc.

Vô luận như thế nào 30 vạn này cô nhất định muốn lấy lại!