Chương 3: Ân đoạn nghĩa tuyệt

“Sở Sở yên tâm, phòng này sẽ mua cho các ngươi sau.”

Lâm Cửu thả bát cháo trên tay xuống, coi như cô đói lại trân quý lương thực cũng cảm thấy bát cháo này bỏng miệng và buồn nôn.

“30 vạn tiền đặt cọc cũng không mua được phòng ở tốt, lại nói mua xong còn không phải trả nợ một khoản ư? Tiền lương của tiểu Diệp không cao, con lại nghỉ công việc, về sau vay còn không phải phiền phức ba mẹ sao?”

Mẹ Lâm nghe lời này quả nhiên trầm mặc xuống. Ba Lâm là người lái xe buýt phổ thông, mẹ Lâm mấy năm trước liền về hưu, lương hưu cũng không cao. Nếu là mua phòng thật không thể thiếu được về sau muốn dựa vào tiền dưỡng lão của bà.

“Vậy mày có cách nào xử lý không? Ai bảo mày không việc gì liền từ chức??

“Mẹ, con chuẩn bị cầm 30 vạn kia đi theo Lý tổng làm hạng mục đầu tư, 2 tháng liền có thể lợi nhuận một khoản, đến lúc đó đến tay ít nhất 40 vạn.”

Lâm Cửu đánh gãy lời phàn nàn của mẹ Lâm,mặt không chút biến sắc ném ra mồi nhử.

“40 vạn này nếu cho tiểu Diệp mua nhà còn có thể thừa 10 vạn để trả nợ, nếu tiếp tục đầu tư, cả nhà đổi phòng đều không thành vấn đề.”

“Tiểu Cửu, con nói thật chứ? có đáng tin cậy không?"

Ba Lâm nghe được tâm động, để đũa trên tay xuống.

“Ba, ngài lần trước không phải gặp qua Lý Triều Dương sao, hắn sẽ không lừa gạt con, người ta cũng chướng mắt một chút tiền của chúng ta.”

Lâm Cửu mặt không đỏ tim không đập nhanh để cho Lý Triều Dương vác cái nồi này, dù sao một tháng nữa liền tận thế, đến lúc đó còn sống hay không đều khó khăn, bọn họ có thể tìm tới thành phố B chứng thực hay sao?

“Con lần này từ chức cũng bởi vì Lý tổng lôi kéo làm đầu tư, nếu không làm tốt con vì cái gì từ chức?”

“Được, ba biết.”

Ba Lâm lôi kéo mẹ Lâm hai người tiến vào phòng ngủ, Lâm Cửu biết hôm nay xem như thành công hơn phân nửa. Với cô, chỉ khi lấy được 30 vạn cô tân tân khổ khổ để dành được thì mới có thể trữ hàng vật tư, mới có khả năng sống sót tại tận thế.

(Edit: Y Lan Như Mộng)

Về phần sống chết của người Lâm gia, Lâm Cửu để tay lên ngực tự hỏi, mặc kệ là nửa đời trước cô vì gánh nặng gia đình làm thừa chết thiếu sống vẫn bị gia đình này tính kế, đời trước cô đã hoàn lại cái gọi là ân sinh dưỡng cho ba mẹ Lâm. Đời này sống chết của bọn họ cùng cô không quan hệ.

Phòng ở cũ cách âm có chút tạm được, Lâm Cửu có thể nghe được ba cùng mẹ Lâm trong phòng ngủ nhỏ giọng thương lượng. Lâm Diệp không nói một lời, ăn bữa sáng giống như những chuyện này đều cùng hắn không có quan hệ, một bên Hứa Sở Sở đang nhíu chặt mày lại.

Hồi lâu cửa phòng ngủ mới mở ra, Lâm Cửu mắt sáng nhìn mẹ Lâm lấy ra một tấm thẻ ngân hàng cùng một sổ tiết kiệm đi ra.

Xem ra lần này ngược lại là có chút vui mừng ngoài ý muốn.

“Tiểu Cửu à!”

Ba Lâm xoa xoa đôi bàn tay, nụ cười trên mặt hiền lành làm cho Lâm Cửu cảm thấy buồn nôn.

“Ta cùng mẹ con thương lượng, con xem có thể hay không cùng Lý tổng nói một chút đem tiền nhà ta cùng góp chung với hắn?”

Nói xong giống như là sợ Lâm Cửu cự tuyệt ba Lâm hướng phía mẹ Lâm nháy mắt

“Con gái...”

Mẹ Lâm vừa thốt lên xong Lâm Cửu lập tức nổi hết da gà, mẹ Lâm dừng một chút, đến cùng vẫn cảm thấy trước mắt là con gái của mình cũng không đáng để bản thân thấp kém, vội vàng đổi xưng hô:

“Tiểu Cửu, con nhìn ta cùng cha con vất vả cả một đời liền để dành được một ít tiền này, em trai con kết hôn phòng ở cũng không có, kiếm nhiều tiền một chút chẳng phải có thể mua, đúng không?”

Lâm Diệp không có phòng cưới có phải hôn nhân của cô đâu? Bọn họ là ba mẹ không có vì cô mà dự định qua một phân một hào?

Lâm Cửu gật gật đầu, mặt giống như là khó xử:

“Chuyện này con cũng không dám nói trước, quay đầu con lại cầu xin Lý tổng đi……”

“Tốt, tốt.”

Mẹ Lâm tươi cười rạng rỡ, đem thẻ ngân hàng trong tay cùng sổ tiết kiệm toàn bộ nhét vào người Lâm Cửu.

“Đây là 30 vạn của con, sổ tiết kiệm bên trong là ba con cùng ta mấy năm này tích trữ được 20 vạn, con phải nói một chút cùng Lý tổng giữ thật tốt, thực sự không được con liền lấy lòng người ta, người ta có tiền lại có tiền đồ con cũng không mất mát gì phải không?”

Ba Lâm kéo mẹ Lâm để bà câm miệng, tốt xấu gì Lâm Cửu cũng là con gái của Lâm gia nào có thể để người làm mẹ nói con của mình, cũng không sợ mất mặt!

“Túm tôi làm gì, tôi còn không phải vì tốt cho nó, không lỡ may nó ăn thiệt thòi thì như thế nào...”

Đức hạnh của mẹ Lâm cô đã sớm rõ ràng, khó nghe hơn nữa cũng không phải chưa từng nghe, chẳng qua lần này vốn chính là tới đòi tiền, bị nói một câu sẽ không mất miếng thịt.

“Được mẹ, vậy con đây liền đi liên hệ Lý tổng, nhìn xem có thể hay không đem số tiền kia tăng thêm.”

“Chờ một chút...”

Mẹ Lâm giữ chặt Lâm Cửu, từ trong túi móc ra tờ giấy.

“Người ta nói đầu tư cũng có lúc lên lúc xuống đúng không? mẹ cùng ba con để dành được một nấy tiền cũng không thể đổ sông đổ biển được, con viết cái giấy nợ, coi như từ trong nhà vay tiền.”

Lần này Hứa Sở Sở cũng không nhịn được ngẩng đầu lên, khó mà tin nổi nhìn xem sắc mặt đương nhiên của mẹ Lâm.

Cô ta từ nhỏ đã được chứng kiến không ít điều hiếm lạ, mẹ Lâm là cái dạng này đối với con gái, cô ta thật sự là lần đầu gặp phải.

Lâm Cửu hít sâu một hơi bình phục lại, lòng tràn đầy chua xót nhìn xem mẹ Lâm cấp tốc quay qua ánh mắt, trái tim đều đang run rẩy.

Tốt, rất tốt...

Cô móc bút ra thống khoái mà viết xuống giấy nợ.

“Đừng viết 20 vạn, viết 50 vạn đi!”

Mẹ Lâm bên cạnh, con mắt hận không thể áp vào trên giấy.

Bằng tốc độ nhanh chóng, Lâm cử viết xuống giấy nợ, ký tên đóng dấu, mặt âm trầm đi ra cửa. Về sau mọi người đường ai nấy đi!

Rời khỏi khu nhà chạy đến ngân hàng, cô dựa theo số mật khẩu mẹ Lâm nói, đem 20 vạn lấy ra chuyển hết vào thẻ của mình. Hiện tại phải nhanh bắt đầu trữ đồ ăn.

Thứ trọng yếu nhất ở tận thế chính là cái gì? Là ăn, vũ khí cùng phương tiện giao thông.

Lâm Cửu một đường thẳng đến chợ nông sản, nói dối siêu thị muốn khai trương, từ tạp hóa trong tiệm tới công ty cung cấp cần con đường nhập hàng. Gạo, bột mỳ là món chính nhất định phải trữ hàng, không chỉ có thể ăn mà còn cần nó để an toàn trong căn cứ, trừ tinh hạch zombie, đấy chính là đồng tiền mạnh nhất. Trừ gạo ra bao gồm dăm bông thuận tiện ăn, đồ hộp các loại thịt đảm bảo chất lượng, lẩu mì tôm, thậm chí là các loại rau khô đều muốn mua một chút, ít nhất phải đảm bảo tồn lương thực đầy đủ.

Lâm cử thấy được nhà máy chế biến lại không nhịn được mua một đống lớn rau quả và thịt, lúc này mới bao lớn bao nhỏ trở về, kết quả còn chưa ra khỏi chợ nông sản Lâm Cửu thiếu chút nữa bị một đống các loại đồ ăn thức uống trên người ép tới ngất đi... Thể năng hiện tại và sau tận thế căn bản không có cách nào so sánh, xem ra còn phải rèn luyện thân thể, việc này phải đưa vào danh sách quan trọng mới được.

Thật vất vả ra khỏi chợ nông sản Lâm Cửu cuối cùng vẫn là nhịn không được đau lòng, lái chiếc xe chạy đến ngôi nhà nhỏ vùng ngoại thành.

Trên xe Lâm Cửu nhìn ngoài cửa sổ xe tới tới lui lui một đám người, trong lúc nhất thời lâm vào trầm mặc cô không phải không có chút nào đồng tình, tai ương trước mắt, mọi người không thể thiếu đồng tâm hiệp lực, nhưng tiền đề cũng chỉ ở số ít khu vực gặp tai họa. Mạt thế tính cả toàn cầu không bỏ sót một ai.

Cô không phải chúa cứ thế, cứu không được nhiều người như vậy, cô bảo đảm tính mạng nhỏ của mình cũng đã hết sức.

Cô còn có nhiều điều chuẩn bị muốn làm.

Vũ khí thực sự là thứ khiến Lâm Cửu cảm thấy đau đầu, đời trước tận thế đột nhiên đến, vũ khí của Lâm Cửu chẳng qua là ngay tại chỗ tìm thấy ống thép, đao rìu, bình chữa cháy... lúc tức giận liền ghế gãy đều dùng qua, nghe nói zombie nhược điểm trí mạng ở tại đầu, cốt thép sắc nhọn hoặc là rìu sắc bén nặng nề, bình chữa cháy... đều là sự lựa chọn tốt, còn đạo cụ khác chỉ có thể tại tận thế về sau từ từ đi đào.

Lâm Cửu kiếp trước ngược lại có cơ duyên xảo hợp đào được một thanh đường đao, đường đao tạo hình cổ xưa lưỡi đao sắc bén dùng bền, dùng một lần chính là 3 năm. Nhưng dù sao hiện tại pháp luật vẫn là mười phần phần nghiêm khắc, nên mặc dù có bán, phần lớn cũng là cung cấp cho đoàn làm phim, sử dụng đạo cụ mô phỏng sao cho giống đồ thật, cô cũng không còn cách.

Nghỉ nửa ngày, Lâm Cửu cuối cùng vẫn là cầm theo vũ khí cốt thép, thân hình cốt thép nhọn hai đầu, khống chế lực đạo tốt, có thể đem đầu zombie đâm xuyên, cũng rất thuận tiện.

Về phần phương tiện giao thông, cô hiện tại căn bản không có tiền mua một chiếc xe chắc chắn, chẳng bằng tại tận thế tới gần, đến xa thành thuê. Z thành là tiểu thành thị, ra ngoài Thành có không ít xe thể thao hạng sang hơn phân nửa là người giàu, lái xe bệ thấp ép qua hai con zombie liền có thể bị kẹt lại. Tận thế sinh tồn lý tưởng nhất là xe việt giả nhưng ở Z thành có thể thấy nhưng không thể cầu.

Xe tốt thì quá chói mắt, đối với Lâm Cửu, tại thành thị này xe việt dã cũng đã đủ, cái khác đợi cô có thực lực sẽ có biện pháp đoạt tới tay.

Nguyên bản Lâm Cửu định tại tận thế ở trong tiểu viện của bà ngoại sinh hoạt một đoạn thời gian. Phòng trong viện kết cấu gạch ngói khá là rắn chắc, tạm thời không cần lo, lắng, tường viện cùng đại môn còn phải gia cố một chút, chí ít khi zombie xuất hiện Lâm Cửu còn có thể trong tiểu viện ngủ an giấc

Như vậy nếu tính thì nhiều vô số, Lâm Cửu khổ cực phát hiện 50 vạn căn bản không đủ cho mình làm mọi thứ, vẫn là phải tính toán kĩ càng hơn.

Cứ như vậy nghĩ, Lâm Cửu rốt cuộc trở lại tiểu viện của bà ngoại, một mảnh gần như tất cả đều là đồng ruộng, mấy trăm gia đình hình thành ngôi làng không lớn, nhất là ngôi nhà của bà ngoại cô khoảng cách với những gia đình khác còn cách một khoảng xa, lượng người không phải rất lớn. Lâm Cửu càng đánh giá càng vừa lòng.

Bao lớn bao nhỏ toàn bộ sách xuống xe, Lâm Cửu mở cửa, trong tiểu viện phủ lên màu gạch đỏ, khe gạch đã bị cỏ dại chiếm lĩnh, ngoài phòng thì có một nhà vệ sinh và một cái giếng sâu. Dù nơi này đã sớm thông nước máy, Lâm Cửu cũng vẫn thích cái miệng giếng sâu này. Nước giếng sạch sẽ mát mẻ, đáng tiếc tận thế về sau tất cả tài nguyên nước đều sẽ bị virus zombie ô nhiễm, miệng giếng cổ này cũng không cách nào may mắn thoát khỏi.

Lâm Cửu mở ra cửa sổ của các phòng thông gió, xác định lại chỗ để của đồ vật, bắt đầu quét dọn, chọn phòng trong làm nhà kho để trữ lương thực.

Đã cách nhiều năm trở về đây, Lâm Cửu chỉ cảm thấy trong không khí mùi ẩm mốc đều mười phần phần đáng yêu.

Tuổi thơ của cô tràn ngập đau khổ cũng mất công, nhưng bà ngoại là người duy nhất đem đến ánh sáng cho cô. Lão nhân gia sẽ tiết kiệm tiền cho Lâm Cửu làm tiền tiêu vặt, sẽ vụиɠ ŧяộʍ cho Lâm Cửu tại cửa thôn mua mấy bao bim bim, bánh kẹo. Trong trí nhớ Lâm Cửu, túi của bà dùng vải rách khâu tầng tầng lớp lớp bao lấy túi tiền, dù ít tiền nhưng cũng vui vẻ ấm áp.

Bà ngoại, tiểu Cửu đã trở về!