Chương 136

Yến Thừa Cựu muốn gϊếŧ Hùng lão đại trước mắt.

Lại nói tiếp vị Hùng lão đại này không có thù oán gì với cậu, nhưng ác ý chói lọi trong mắt người này lại làm Yến Thừa Cựu có chút không chịu được.

Yến Thừa Cựu trở lại thế giới này chừng mười năm, mười năm qua cậu thấy xã hội này vẫn thực bình thường, cơ hồ làm cậu đã quên nơi này sớm muộn gì cũng sẽ biến thành thế giới tận thế.

Cậu cho rằng, tận thế nhất định phải chờ đến phát sinh tai họa thật lớn mới có thể xuất hiện. Trước khi tai nạn chân chính xuất hiện, là có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ thế giới hòa bình phồn hoa, trong lòng cầu may tiếp tục diễn ra. Nhưng Yến Thừa Cựu bây giờ mới biết, cũng không phải chỉ ở thời điểm sắp tận thế mới xuất hiện sự tình.

Lúc cậu không nhìn thấy, không biết trong một góc nào đó, ở một góc không ai chú ý, mỗi một ngày đều là tận thế.

Lâm Ẩm Vô đối Yến Thừa Cựu trưởng thành không phải không thưởng thức, mà Yến Thừa Cựu trưởng thành quá chậm.

Có lẽ vì ở những thế giới tận thế trước cậu vẫn còn mang chút thiện ý trong lòng, bởi thế nên thường gặp những người đồng dạng ôm thiện ý giống mình. Dù đến tân nhân thí luyện thế giới, Lâm Ẩm Vô cũng sẽ xuất hiện giúp cậu một tay. Nếu Lâm Ẩm Vô nguyện ý, y hoàn toàn có thể mặc kệ Yến Thừa Cựu lần thứ hai nhìn ngoại công chết đi, như vậy Yến Thừa Cựu liền sẽ biến thành “Nhiệm Vụ giả” chân chính, nhưng Lâm Ẩm Vô không quá nguyện ý làm như vậy.

Loại tâm tính này có điểm kỳ quái.

Giống như cha mẹ một bên hy vọng hài tử có thể trưởng thành đảm đương một phương, một mặt lại đau lòng con mình gặp phải trắc trở nên bảo hộ dưới cánh chim. Lâm Ẩm Vô không chỉ một lần nghĩ, nếu như mình lần đó nghỉ phép không phong ấn ký ức, không đổi mạng để cứu Yến Thừa Cựu, vậy cậu sẽ không còn đặc biệt như vậy nữa?

Đáp án đương nhiên là không biết. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Nếu Yến Thừa Cựu không phải gặp y lúc ký ức bị phong ấn, có lẽ y đã đem Yến Thừa Cựu cải tạo thành bộ dáng mình muốn.

Thứ duyên phận này không thể miêu tả bằng lời, kém một phút kém một giây cũng sẽ là hai loại kết quả hoàn toàn khác nhau, cho dù là cấp Tướng Quân cũng không thể hiểu thấu đáo.

“Tôi giúp cậu cứu ngoại công, không phải để cậu hướng tới con đường ngốc bạch ngọt.” Lâm Ẩm Vô khẽ thở dài, duỗi tay đè trên thân đao Hắc Vô Thường.

Nguyên bản Hắc Vô Thường còn đang chấn động liền bị lực lượng Lâm Ẩm Vô áp xuống, giãy giụa một phen dần dần yên tĩnh lại.

“Tiểu tử, mày không phải là muốn gϊếŧ tao đi?” Trên mặt Hùng lão đại mang ác ý rõ ràng, trong đầu lại suy nghĩ các phương pháp ăn Yến Thừa Cựu. Vừa vặn, hắn có chút ngán đám gia hỏa da dày thịt béo, bây giờ có chút mới lạ, có thể cải thiện thức ăn.

Yến Thừa Cựu bày ra tư thế tiến công.

Tuy không thể dùng nhiều nội lực, nhưng đối phó đám người này thì không có vấn đề gì.

“Ha ha ha, cũng tốt.” Hùng lão đại cười cười, tay phải giơ lên nói với thủ hạ, “Tụi mày có thể xé nó, xé được chỗ nào thì cho tụi mày chỗ đó?”

“Đa tạ lão đại.”(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Đa tạ lão đại!”

Đám người phía sau hai mắt sáng lên, đối Hùng lão đại hào phóng vô cùng hưởng thụ. Ngày thường bọn hắn chỉ được cho một góc xương, Hùng lão đại lượng ăn lại lớn, có đôi khi chỉ được chấm mυ"ŧ chút đỉnh, nào sẽ có chuyện tốt như vậy?

Tại địa phương rách nát như vậy, muốn sống sót không phải không được, thủy thạch cùng bánh bột ngô cũng đủ bọn hắn sinh tồn. Loại chuyện ăn thịt người này ngay từ đầu có chút mâu thuẫn, thế nhưng ăn là sẽ nghiện.

Thời điểm mấy người này nhìn Yến Thừa Cựu khóe miệng có vệt nước khả nghi. Cũng không biết bọn hắn sau khi ăn con mồi xong có thói quen rửa sạch hay không, Yến Thừa Cựu tổng cảm thấy trong miệng đối phương tản ra mùi hôi khó ngửi.

Một người quát to một tiếng, thân ảnh như liệp báo nhào tới Yến Thừa Cựu.

Bóng người của hắn trong mắt Yến Thừa Cựu có vẻ vô cùng chậm rãi, Yến Thừa Cựu hơi lui về sau một bước, nắm đấm chuẩn bị hướng về người nọ đánh tới, lại không ngờ người nọ ở không trung thế nhưng biến thân thành một đầu mãnh thú, tốc độ đột nhiên nhanh hơn, chẳng những tránh được công kích, ngược lại lưu một vết cào trên người Yến Thừa Cựu.

Đám người Hùng lão đại cười đắc ý.

Bọn hắn tốt xấu gì cũng là chiến sĩ cấp ba sao, trước khi bị đày tới nơi này không biết đã gϊếŧ bao nhiêu người, đối phó gia hỏa gầy yếu như vậy còn không phải dễ như trở bàn tay?

Yến Thừa Cựu nhanh chóng điểm vài cái trên vai, trước tiên ngừng máu lại.

“Người này trốn cũng nhanh, bằng không vừa nãy cũng đủ vặt rớt tay nó.” Hùng lão đại có chút tiếc nuối.

“Bị trục xuất đến hoang tinh này nhất định là tù nhân phạm tội ác tày trời, tiểu tử này nhìn yếu đuối mong manh, nói không chừng có bản lãnh gì ở đây.” Một người khác cẩn thận lấy lòng Hùng lão đại nói.

“Không sai.” Hùng lão đại gật gật đầu, “Chờ ăn tiểu tử này xong, nếu xương nó đủ cứng, có thể thử mài thành cốt đao.” Đợi đến lúc binh khí tích cóp đủ rồi liền có thể cùng những thú nhân kia đánh một trận, cướp phi hành khí rời khỏi nơi rách nát này.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Hùng lão đại nói chuyện không lâu, đầu mãnh thú kia lại lần nữa công kích Yến Thừa Cựu, đồng thời một người khác cũng bắt đầu chuẩn bị biến thân tùy thời tấn công Yến Thừa Cựu.

Yến Thừa Cựu lâm vào nguy cơ.

Nếu trong tay có Hắc Vô Thường, cậu tự nhiên không sợ lợi trảo đám mãnh thú này, nhưng hiện tại tay không lại thua người ta một đoạn dài. Cũng may theo thời gian chiến đấu kéo dài, Yến Thừa Cựu cảm giác nội lực trong thân thể cũng bắt đầu chậm rãi tăng lên.

Lâm Ẩm Vô không muốn Yến Thừa Cựu chết, đương nhiên không thể phong tỏa hoàn toàn nội lực của cậu. Hắc Vô Thường là thanh đao tốt, có Hắc Vô Thường trong tay, Yến Thừa Cựu chưa từng đánh thua. Bởi vậy, Yến Thừa Cựu cùng Hắc Vô Thường liên hệ sẽ càng thêm chặt chẽ, nhưng đồng dạng cũng bỏ qua ưu điểm lớn nhất của bản thân.

Nếu Yến Thừa Cựu hy vọng võ đạo dừng bước ở giai đoạn Tông Sư, cậu đích xác có thể tiếp tục dựa vào Hắc Vô Thường đột phá, nhưng con đường của cậu không nên giới hạn ở đó. Chủ nhược binh cường, cứ thế mãi, Yến Thừa Cựu cũng chỉ có thể trở thành một thành viên trong nhóm người từng sở hữu Hắc Vô Thường mà thôi.

Ở thế giới Hắc Thái Dương, Lâm Ẩm Vô bởi vì Kỳ Nghỉ Tạp vừa mới khôi phục, đã từng gặp qua một điểm lực lượng của Yến Thừa Cựu.

Điểm lực lượng này tuy nhỏ bé quá mức, nhưng lại thúc đẩy Lâm Ẩm Vô hạ quyết tâm đem bài poker J chuồn trực tiếp giao cho Yến Thừa Cựu. Bất quá ở những thế giới kế tiếp, Yến Thừa Cựu gặp được tao ngộ, chút lực lượng lại không xuất hiện nữa.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Thật đáng tiếc.

Lâm Ẩm Vô nhìn hình ảnh Yến Thừa Cựu đau khổ tranh đấu, cảm thấy vẫn là dạng này dễ nhìn hơn.

Lực lượng, mới có thể cứu vớt tất cả mọi thứ.

Trên người Yến Thừa Cựu đã xuất hiện nhiều đạo vết thương, sâu thấy được tận xương, máu tươi không ngừng lưu lại trên thân thể cậu, làm nổi bật làn da trắng nõn, nhìn qua mang theo vẻ đẹp quỷ dị, cũng càng làm cho đám mãnh thú càng thèm ăn hơn.

Nếu người như vậy bị bọn hắn cắn nát, hàm răng đâm thủng làn da, huyết nhục sẽ tươi ngon cỡ nào?

Trên sân tính cả Hùng lão đại, đã xuất hiện bốn đầu mãnh thú. Bốn đầu mãnh thú này đang bao vây Yến Thừa Cựu, tốc độ, sức mạnh, đủ uy hϊếp người nhìn ngất đi.

Comilla núp ở phía xa vốn còn muốn xem tình huống, thấy tình hình như vậy cũng không dám nhúc nhích.

Hắn nghe trong không khí truyền đến mùi máu tươi trên người Yến Thừa Cựu, dù trước nay ăn chay nhưng hắn cũng có chút động tâm.

Comilla trong lòng có chút tiếc nuối, nguyên bản hắn còn muốn đi theo Yến Thừa Cựu một quãng thời gian, từ trên người cậu mò chút chỗ tốt, dù sao đối phương rất giỏi trong việc tìm thủy thạch. Chỉ là hiện tại xem ra không được rồi, chọc tới Hùng lão đại bọn họ nhất định là phải chết.

Yến Thừa Cựu có chút thở dốc.

Những mãnh thú này cùng bọn quái vật trước kia gặp ở thế giới tận thế hoàn toàn bất đồng. Mãnh thú đều có thần trí, hơn nữa cậu chưa từng gặp qua các loại sinh vật như vậy. Cấu tạo xương cốt tựa hồ cùng cậu nhận thức rất khác biệt, căn bản không biết chúng nó sẽ phát động công kích từ chỗ nào. Thân thể bọn chúng cứng rắn cực kỳ, cho dù dùng súng oanh tạc chỉ sợ không xuyên qua nổi.

Ngón tay Yến Thừa Cựu đã hoàn toàn bị gãy.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Đây là cậu vừa rồi đối thượng Hùng lão đại biến thân thành mãnh thú tạo thành. Quả đấm của cậu đánh vào người Hùng lão đại chẳng những không tạo thành thương tổn gì, ngược lại đem ngón tay mình bẻ gãy.

Đây rốt cuộc là quái vật gì?

Vào thời điểm này, Yến Thừa Cựu trái lại minh bạch ngoại công cùng Lâm Ẩm Vô đang mong đợi gì ở mình.

Trên địa cầu cậu là thiếu niên Tông Sư tiền đồ vô lượng, nhưng ra địa cầu, trước mặt rất nhiều sinh vật ngoại tinh mang ưu thế bẩm sinh, không có Hắc Vô Thường cậu căn bản không gì cả.

Hùng lão đại hé miệng, đầu lưỡi thật lớn mang theo móc câu nháy mắt dài ra, hướng về phía Yến Thừa Cựu liếʍ qua.

Phải tránh!

Tay phải của Yến Thừa Cựu cơ hồ đã hoàn toàn mất đi tri giác, vô lực rũ xuống trước người. Nhưng tốc độ đầu lưỡi so với Yến Thừa Cựu tưởng tượng còn nhanh hơn, ba đầu mãnh thú còn lại cũng trong nháy mắt phát động công kích.

Không thể tránh được.

Yến Thừa Cựu trong lòng vừa động, liền đem cánh tay che trước ngực, chính diện bảo vệ đầu và thân thể mình.

Đầu lưỡi kia liếʍ lên tay phải, nhẹ nhàng vυ"t qua.

Roẹt ——

Tiếng xương gãy vang lên. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Tay phải cả da lẫn xương lại bị trực tiếp kéo xuống!

“A ——”

Yến Thừa Cựu thấp giọng rống lên một câu, sắc mặt đã trắng bệch.

Cánh tay kia bị Hùng lão đại nuốt vào trong miệng, miệng lớn nhai nhai, phun ra mấy mảnh xương vụn, hung quang trong mắt càng thêm mạnh mẽ.

“Hương vị tốt, hương vị tốt!”

Ba mãnh thú khác cũng dồn dập tiến lên, liếʍ liếʍ máu tươi trên đất, ánh mắt nhìn Yến Thừa Cựu càng thêm khát khao.

A, đây là đồ ăn mỹ vị cỡ nào.

Bọn hắn ăn qua nhiều người như vậy, lại không có tư vị tuyệt vời như vậy. Thường thường bên trong đồ ăn mỹ vị không có bao nhiêu sức mạnh, có sức mạnh lại nhạt như nước ốc, mà Yến Thừa Cựu thì khác. Máu, xương cốt gân mạch của cậu đều ẩn chứa sức mạnh thuộc về Tông Sư, nội lực không tiêu tan, dừng trong miệng đám mãnh thú tự nhiên là một tư vị khác.

Yến Thừa Cựu hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đứng thẳng không được.